Tân Nương Quỷ Vương

Chương 152: Chap-152




CHƯƠNG 152:

Dương Mặc cũng không nhớ tất cả mọi chuyện có liên quan đến Quỷ giới. Quỷ Vương Dạ Quân giúp anh ta mở ra cánh cửa lớn đi thông tới Quỷ giới. Đó là một hố sâu rất tối tăm. Đứng ở bên mép hố, có thể cảm nhận được sâu sắc âm phong từ phía dưới truyền đến.

Dương Mặc đứng ở trước miệng hố, cậu ta vẫn nhíu chặt chân mày, mãi không chịu tiến vào.

Quỷ Vương Dạ Quân không giục, anh chỉ nhìn về phía Ninh Nghi.

"Cậu trở về đi! Nơi đó cần cậu, Quỷ Vương cũng cần cậu! Cậu không cần lo lắng cho tôi, chúng ta nhất định có thể gặp lại." Ninh Nghi đi lên, cô ấy đứng ở bên cạnh Dương Mặc, trên mặt đầy hi vọng.

Thật lâu sau, Dương Mặcgật đầu và nói: "Tôi ở đó chờ chị! Chị nhất định phải tới đấy!"

A!

Bầu không khí này hơi kỳ lạ, nhìn thấy cảnh chia tay đáng lẽ phải là chuyện rất đau khổ, vì sao tôi cảm thấy hai người bọn họ nói chuyện hơi kỳ lạ thô bạo vậy! Làm gì có người nào hẹn nhau ở Quỷ giới chứ?

Ninh Nghi gật đầu đồng ý. Khi Dương Mặccòn muốn nói gì nữa, Quỷ Vương Dạ Quân rất vô tình nói: "Mở ra quỷ môn cần phải tiêu hao nguyên khí, nhanh lên đi!"

Dương Mặcphóng người nhảy lên vào trong hố đen. Trong chớp mắt khi cậu nhảy vào, cậu quay đầu nhìn về phía Ninh Nghi nói: "Chị nhất định phải tới Quỷ giới đấy, tôi chờ cưới chị!"

Thằng nhóc thối tha, mới có tý tuổi đầu đã bắt đầu học người ta tán gái, lớn lên nhất định sẽ cùng một đức hạnh với tên chết tiệt. Tôi ở bên cạnh nghĩ xa xôi.

Quỷ Vương Dạ Quân đứng lên, nhìn về phía mặt đất và hừ một tiếng: "Trước hết cứ đi bảo vệ biển chết cho bản tôn đã. Ông đây không gật đầu, cậu đừng mơ cưới vợ! Người còn không có mọc bộ phận sinh dục nam thì cứ thật thành làm phụ nữ đi, tỉnh táo lại đi!"

Anh vừa dứt lời, ngực tôi liền lạnh buốt. Tên chết tiệt đã trở lại trong ngọc bội màu trắng. Tôi lại nhìn về phía Ninh Nghi thấy mặt cô ấy đã đỏ bừng giống như quả táo rồi.

Ôi, tên quỷ đáng chết kia, sao ngoài miệng không mang theo cái khác, ở trước mặt cô gái nhỏ mà nói gì bộ phận sinh dục nam với không bộ phận sinh dục nam chứ, dạy hư trẻ con rồi.

"Mạc Thất, chuyện bọn họ nói là thật sao?"

Tôi biết Ninh Nghi hỏi gì, nghe giọng điệu của tên chết tiệt vừa rồi, chuyện này có hơn tám chín phần là thật nên nhìn cô ấy gật đầu. "Chắc không sai đâu!"

Ninh Nghi giống như thấy được hi vọng, lại hỏi giống như muốn xác định lần nữa: "Thật sự có thể chứ?"

Tôi không phải muốn đả kích cô ấy, chỉ có điều có một số việc vẫn nên để cho cô ấy biết trước thì tốt hơn. "Tôi biết nói thế nào đây? Phương hướng lớn lên sẽ không có vấn đề, nhưng tình cảm của hai người rốt cuộc có đạt đến trình độ đó không thì không biết được! Chờ tới lúc tuổi thọ của cô hết thì cô đã là một bà lão rồi. Mà Dương Mặcvẫn như bây giờ, gương mặt của cậu ta sẽ không thay đổi theo thời gian. Cho nên chờ cô xuống, nếu như tình cảm của hai người vượt qua được thử thách của vẻ bên ngoài, tôi nghĩ sẽ không có gì vấn đề lớn đâu."

Dương Mặckhông phải là con người, cho nên gương mặt của cậu ta sẽ không thay đổi giống như tên chết tiệt vậy, nhưng Ninh Nghi thì khác. Cô ấy là người bình thường. Vào giờ phút khi cô ấy chết, gương mặt của cô ấy sẽ dừng hình ảnh ở trong thời gian đó, khi còn sống thế nào thì khi chết sẽ không thay đổi, mãi đến khi lại luân hồi, có sinh mạng mới thì mới có thay đổi. Cho nên khi Ninh Nghi già đi, Dương Mặc còn yêu cô ấy giống như bây giờ sao?

Thứ mà phụ nữ chú ý đều không khác nhau, cho nên tôi cũng biết Ninh Nghi đang suy nghĩ gì. Cô ấy do dự hỏi: "Vậy tôi có thể chết bây giờ không?"

Tôi bị lời Ninh Nghi nói dọa rồi. "Cô nói linh tinh gì thế? Cô đừng vì chuyện này mà nghĩ tới chuyện đi tự sát! Tôi cho cô biết những điều này không phải là bảo cô đi làm loạn đâu."

Từ trong ngọc bội màu trắng đột nhiên vang lên giọng nói của tên chết tiệt, anh dường như đang cố ý nói cho Ninh Nghi nghe: "Không cần em quan tâm loạn làm gì, cô ta cũng không sống già được tới như vậy đâu."

Ninh Nghi cười. Đây vẫn là lần đầu tôi nhìn thấy một người bởi vì sắp chết sớm mà vui sướng như vậy! Nhìn nụ cười phơi phới trên miệng cô ấy, tôi có trực giác cô ấy đang có âm mưu gì đó. Mặc dù chết có đôi khi tới rất kỳ lạ, nhưng đối với cô ấy thì chưa chắc đã không phải là chuyện tốt.

Trong lúc bừng tỉnh, tôi đột nhiên nhớ tới một việc. Tôi nhớ tên chết tiệt từng nói với tôi, anh đã từng dây dưa đấu với một người thoát khỏi luân hồi sống chết một thời gian dài, lúc đó anh vẫn chưa nói ra tên của người này. Chỉ có điều trước đó đạo sĩ thối nhắc tới Trần Dương là người duy nhất lợi dụng trái tim rồng để rời khỏi luân hồi sống chết, tôi cảm thấy bọn họ nói tới cùng một người.

Cẩn thận tính toán thời gian, tôi lại cảm thấy khả năng Trần Tú Tài và Trần Dương là một không lớn lắm. Bởi vì Minh sứ đời trước ít nhất đã chết hơn mười năm. Tôi gặp được Trần Tú Tài hơn hai mươi năm. Lẽ nào mười tuổi anh ta đã có năng lực đi tới Địa Phủ, chém rồng rồi sao? Điều này cũng khó tránh khỏi quá khoa trương đi!

Tôi nghĩ thế nào, cũng không nghĩ ra được quan hệ giữa hai người! Thôi quên đi, bất kể bọn họ là ai, tôi cứ nghe tên chết tiệt là được, anh sẽ không hại tôi.

Sau khi Dương Mặc trở lại Quỷ giới, Ninh Nghi cũng trở về nơi ở của mình. Cho dù bây giờ nơi đó cũ nát, nhưng cuối cùng vẫn là nhà của mình. Tôi cũng không ngăn cản. Không có Dương Mặc, cô ấy sẽ không gặp phải tai họa gì nữa.

Hai ngày nay, Quỷ Vương Dạ Quân không đi ra quấy nhiễu tôi, tôi nghĩ lần này anh thật sự bị tổn thương đến nguyên khí, mới phải yên tĩnh ở trong ngọc bội màu trắng không ra. Bây giờ nghĩ lại cũng thật đáng sợ, chỉ có điều kết quả vẫn còn tốt, tất cả mọi người bình an là được.

Một tuần mới bắt đầu, sáng sớm tôi đi tới trường học, phát hiện Ninh Nghi đã đến rất sớm! Thoạt nhìn tinh thần cô ấy không tệ. Ban đầu tôi còn lo lắng cô ấy ở đây một mình sẽ bị kỷ niệm hành hạ. Chỉ có điều nhìn thấy dáng vẻ cô ấy như vậy, tôi cũng yên tâm. Dù sao bọn họ còn có chờ mong, cũng không bi quan như trong tưởng tượng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.