CHƯƠNG 109:
Qua cơn nguy hiểm, Vũ Huyên lại bắt đầu khôi phục lại tính cách vui tươi của mình, cười đùa suốt đoạn đường, nhưng Chương Tử Quyết thì từ đầu tới cuối dều sa sầm nghiêm mặt, không nói gì, tâm sự của anh ta trùng trùng, mặc kệ Vũ Huyên chọc anh ta kiểu gì đi nữa thì anh ta cũng chỉ khẽ nhếch khóe miệng, không vui nổi.
Trần Tú Tài đi tới tìm Chương Tử Quyết hỏi chút chuyện, nhìn thấy bộ dạng cui đầu lắng nghe của anh ta, tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Lúc trước, khi anh ta che giấu hơi thở của tôi tại cầu Phong Lâm là vì không muốn chạm mặt tên chết tiệt vậy lần này tại sao lại chủ động đến tận cửa? Thèm tiền đến mức hết muốn sống nữa rồi sao?
"Cô gái ngốc, tôi nói cô ngốc mà cô không chịu, bây giờ mới làm rõ! Tiền mà tôi kiếm là tiền bỏ mạng!"
A, quả nhiên, tên này đúng là ăn to nói lớn mà, đáp án không ngoài dự đoán của tôi, những chuyện không muốn nói thì câm như hết, cạy miệng cũng không khai.
Tôi quay lại nhìn chiếc xe khách đang mắc kẹt bên sươn núi, Trần Tú Tài nói anh ta đã dán bùa lên xe rồi nên đảm bảo là an toàn, chỉ cần người lái xe tự mình tỉnh lại, lái đi thì sẽ không sao nữa.
Trời rạng sáng chúng tôi mới đến được trấn Bàn Khẩu. Người trong trấn ngủ rất sớm, nên khắp nơi tối om.
Vũ Huyên dẫn chúng tôi đến trước một căn nhà, anh ta đập mạnh lên cánh cửa, đứng ngoài gọi: "Chú út, là cháu, mau ra đi.”
Chỉ chốc lát, trong sân liên sáng đèn, một người đàn ông trung niên mặc quần cộc đi ra, ông ta dụi mắt nhìn chúng tôi rồi nói: "Làm gì mà muộn vậy? Không biết đường gọi điện thoại tới trước sao?"
"Xuất phát từ sớm, cứ tưởng sẽ đến đây sớm cho nên không gọi điện thoại thông báo! Cháu đâu ngờ giữa đường xe gặp chuyện nên chúng cháu đành phải đi bộ tới!" Vũ Huyên ôm chú út của anh ta đi vào trong rồi vẩy tay gọi chúng tôi đi cùng. "Ôi, chú đừng trách cháu nữa mà, trước tiên sắp xếp cho chúng cháu nghỉ một chút đã, có chuyện gì mai nói được không, cháu mệt sắp chết rồi đây này.”
Chú út của Vũ Huyên tiếp đón chúng tôi, còn gọi cả vợ của chú ấy dậy chuẩn bị bữa khuya cho chúng tôi.
Nhân cơ hội này, tôi đánh giá căn nhà. Thiết kế theo kiểu biệt thự sân vườn hai tầng và một tầng áp mái, rộng rãi lại sạch sẽ, tiện nghi đầy đủ hết, điều quan trọng là trong phòng còn được thiết kế phòng tắm nữa, kiểu này rất ít gặp ở những căn nhà nông thôn. Người dân quê bình thường cũng sẽ không xây dựng phòng tắm và nhà vệ sinh trong phòng, vì theo quan niệm cũ như vậy sẽ cảm thấy xui xẻo, nên sẽ chỉ xây một cái nhà vệ sinh nho nhỏ cạnh chuồng heo mà thôi, những người theo quan điểm này sẽ xây một phòng tắm riêng, còn thiết kế hiện đại hóa giống như chú út của Vũ Huyên thì đại khái cũng là những gia đình thôn quê từng thấy cuộc sống có tiền nên mới sở hữu!
Tôi là người đầu tiên đi tắm rửa, khi lau khô tóc đi ra thì thim út của Vũ Huyên đã bưng thức ăn khuya đi ra, gọi tôi đến. Người phụ nữ này tuy đã là thiếu phụ, nhưng vẫn trẻ trung. Da trắng sáng, tóc nhuộm rất thời trang, mặc áo ngủ bằng tơ tằm, bên ngoài còn khoác thêm một cái áo choàng, dùng thắt lưng thắt lại ngang eo. Nhìn từ phía sau lưng thì dáng người chẳng khác nào một cô gái trẻ mới hai mấy tuổi, chẳng có chút thay đổi nào theo tuổi tác.
Tôi nghĩ những người phụ nữ như vậy ở nơi này nhất định được xem là loại người nhìn rất đẹp mắt, ưa nhìn, xinh đẹp, lên được phòng khách xuống được nhà bếp.
Tôi thấy Chương Tử Quyết và Trần Tú Tài ngồi cùng nhau, vì vậy tôi chỉ có thể ngồi bên cạnh Vũ Huyên.
Bàn ăn là một bàn sáu người hình chữ nhật, thế nhưng lại để bốn chiếc ghế, điều này đã làm cho tôi cảm thấy rất kỳ lạ.
Thím út của Vũ Huyên nhìn thấy tôi như vậy thì cười hỏi: “Huyên à, cháu dẫn bạn tới chơi, sao lại không giới thiệu bạn cháu cho thím biết vậy?”
Vũ Huyên hút một sợi mì, chỉ tay về phía chúng tôi nói: “Tử Quyết thì thím đã biết rồi, cô gái này tên là Mạc Thất, còn người kia…” Anh nhìn Trần Tú Tài sửng sốt một lát rồi nói: “Người anh em này, anh tự mình giới thiệu đi!”
Cảnh tượng này khiến tôi cảm thấy rất lúng túng, chỉ có điều Trần Tú Tài chỉ mỉm cười nói: “Cháu tên là Trần Tú Tài, cô có thể gọi cháu là Tiểu Tài.”