Tân Nương Quỷ Vương

Chương 104: Chap-104




CHƯƠNG 104:

Không còn tinh thần đề hưng phấn như vừa rồi nữa, suốt đoạn đường im lặng chỉ có tiếng giày ma sát với mặt đường vang lên mà thôi.

"Mạc Thất, cô nói xem có khi nào là Khả Quân không?" Chương Tử Quyết là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí im lặng nặng nề.

Tôi lắc đầu, chuyện này khó mà nói.

Vũ Huyên nghe nói vậy liền lại gần hỏi: "Tử Quyết, chẳng phải là cậu nói giỡn sao, cậu thật sư muốn quay lại tìm hiểu cái chết của Khả Quân à? Chuyện này đã qua được hai năm rồi, tôi thật sự không hiểu cậu đang nghĩ gì nữa."

Chương Tử Quyết nặng nề gật đầu. "Tôi không nói giỡn, suốt hai năm nay, tôi vẫn luôn bị những chuyện quái quỷ ám ảnh, tôi cảm thấy là Khả Quân, cho nên tôi muốn quay lại làm rõ mọi chuyện, phải giáp mặt hỏi cô ta, tại sao lại đối xử với tôi như vậy?"

"Người anh em ơi, cái chết của Khả Quân không liên quan gì tới cậu hết, cậu hãy tự buông tha cho chính mình đi, cô ấy là bị chết đuối, chúng ta đều thấy mà, cậu cũng suýt chút nữa chết đuối vì đi tìm cô ấy. Thật ra, những chuyện mà chúng ta đã làm cũng đã thể hiện hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Nếu thật sự giống những gì cậu nói, cô ấy không muốn buông tha cậu, có lẽ là vì…"

Tôi cùng với Chương Tử Quyết đều trợn mắt nhìn anh ta, hình như anh ta biết gì đó.

Vũ Huyên bỗng nhiên nhỏ giọng thì thầm: "Tất cả chúng tôi đều nhận ra Khả Quân thích cậu, nếu cô ta không buông tha cậu thì chắc là vì lý do này, thành quỷ cũng không muốn rời khỏi cậu, Tử Quyết, cậu nghĩ kỹ lại mà xem, nếu cô ta muốn hại cậu thì hà cớ gì phải đợi những hai năm chứ?"

Sắc mặt của Chương Tử Quyết càng ngày càng khó coi, anh ta quát lên với Vũ Huyên: "Không đúng, cậu nói lung tung, tôi và cô ta là bạn bè, chúng tôi không thể có gì với nhau được, cậu còn nói nữa thì sau này đừng làm anh em gì nữa hết.”

"Được rồi! Chương Tử Quyết có thể sống đến bây giờ, không có nghĩa là Triệu Khả Quân không muốn giết anh ta, mà là không có khả năng giết anh ta! Cô ta tự trầm mình xuống nước mà chết cho nên không để lại oán khí đậm sâu, sở dĩ cô ta còn vất vưởng ở dương giới hoàn toàn là xuất phát từ sự không cam lòng của cô ta. Cứ ở đây mà đoán già đoán non thà tới đó đã rồi hẵng nói tiếp."

Nơi này là thôn quê hoang vu, ngay cả một bóng người cũng không thấy nên tôi vô cùng sợ hãi. Cơ thể tôi vốn dĩ thuần âm, rất dễ trêu chọc vào mấy thứ không sạch sẽ, chỉ sợ cứ tiếp tục như vậy thì không biết khi nào mới có thể đến nơi.

Ôi!

Vũ Huyên đang sải bước trên đường thì đột nhiên lộn cổ vấp té. Chương Tử Quyết nhào tới túm anh ta lại, trêu chọc: "Lái xe không được mà đi bộ cũng không xong!”

Vũ Huyên buồn bực phủi phủi bụi trên quần, nghi hoặc nói: "Biết rõ đường không dễ đi mà cậu còn nói tôi. Vừa rồi hình như tôi bị thứ gì đó vướng chân nên mới vấp té đó hiểu không?”

Tôi nhìn chỗ mà Vũ Huyên bị té, đường rất bằng phẳng, tuyệt đối không có bất cứ thứ gì có thể vướng chân người ta.

Đúng lúc tôi đang nghi ngờ thì từ phía xa xa có một ngọn đèn đang lại gần, một chiếc xe hàng chậm rãi đi đến.

Vũ Huyên thấy có xe đến liền lập tức đứng ra giữa đường, giơ hai tay lên không ngừng vẫy vẫy.

Xe bị rớt xuống sườn núi rồi, nếu đi bằng chân thì có đi đến rạng sáng cũng chưa chắc đến nơi, có thể gặp được một chiếc xe để đi nhờ là tốt lắm rồi.

Tôi nhìn thấy chiếc xe thì có cảm giác không ổn. Từ xa nhìn thấy nó như thể đang bị bao phủ bởi một làn sương mù, tôi không rõ là có phải do đèn xe khiến tôi nhìn thành ra như vậy hay không, nhưng cảm giác u ám phát ra từ thân xe khiến cho tôi đột nhiên nảy sinh nghi ngờ về nó.

Xe nhanh chóng chạy đến trước mặt chúng tôi, Vũ Huyên tiến lên đập vào cửa sổ xe, nhoài vào bên trong hỏi: "Bác tài, xe của chúng tôi gặp sự cố, có thể cho chúng tôi quá giang một đoạn được không? Chúng tôi đi tới thị trấn Bàn Khẩu ở phía trước, không xa đâu, bác cứ nói giá đi!”

Từ chỗ tôi nhìn ra thì không nhìn rõ được bộ dạng của người trong buồng lái, nhưng dựa theo giọng nói ồm ồm của ông ta thì chắc là đàn ông.

Đối phương im lặng một lát rồi mới nói: "Lên đi! Vừa hay tôi cũng đến đó nên sẽ chở các cậu một đoạn."

Vũ Huyên thấy đối phương đồng ý liền gọi chúng tôi lên xe nhưng khi anh ta chuẩn bị mở cửa xe, tôi liền gọi anh ta lại theo bản năng.

"Vũ Huyên, chờ một chút!"

Vũ Huyên cau mày nhìn tôi, nôn nóng hỏi: "Chuyện gì?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.