Tẫn Nhiên - Mễ Hoa

Chương 47: Phiên ngoại (1)




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); #Phiên ngoại: Phó Lôi

Trong Phật gia có nói, địa ngục vĩnh cửu nằm ở nơi sâu hai mươi ngàn mét dưới mặt đất, hễ là người phạm phải một trong năm tội lớn thì sau khi ch.ết sẽ bị đày xuống nơi đây.

Phó Lôi vẫn luôn tin chắc rằng, sau khi mình ch.ết đi sẽ phải đi đến đó.

Tội thứ nhất là---

Mẹ ch.ết vì khó sinh hắn, là gi.ết mẹ.

Tội thứ hai là---

Vào năm hắn học cấp ba, lúc ấy trong thôn bắt đầu thu hoạch hoa màu, hắn về nhà lái máy cày giúp cha. Trời nắng như đổ lửa, chiếc máy cày cỡ lớn đi qua đi lại trong thửa ruộng, hắn lái chiếc xe đang chạy ầm ầm đi ở phía trước, cha đứng phía sau vô tình giẫm phải khung cày.

Mãi tới lúc chú hai và mọi người liều mạng đuổi theo, vẫy tay như điên gọi hắn lại thì hắn mới biết được khi nãy cha bị hụt chân nên cả người bị cuốn vào răng cày.

Răng cày sắc bén cán qua khiến cha ch.ết ngay tại chỗ.

Mảnh đất mà máy cày xới qua biến thành một màu đỏ tươi, thậm chí ruột của cha còn rơi cả ra ngoài.

....

Lúc Phó Lôi mở quán ăn phục vụ 24h ở bên cạnh trạm xe lửa, hắn có thói quen ngồi trước cửa quán hút thuốc khi trời rạng sáng, híp mắt nhìn cửa trạm tràn đầy người đến người đi, lần nào cũng sẽ có cảnh tượng đám người đeo balo trên lưng vội vã chạy vào.

Thế nhân vội vàng hấp tấp, chỉ vì kiếm mấy mảnh bạc vụn.

Mọi người đều là người phàm tục, không có ai là ngoại lệ, cho nên hắn mới bán căn nhà ở quê cũ đi rồi cầm tất cả số tiền có được đến nơi này mở quán ăn, cố gắng làm ra thành tựu.

Sự thật chứng minh là hắn đã đúng, lượng người ở trạm xe lửa là nhiều nhất, không tới hai năm hắn đã lấy lại vốn, còn có thể mua nhà trong thành phố.

Nhưng mà trong tiềm thức, hắn vẫn cho rằng bản thân mình chìm nổi như lục bình giữa cõi nhân gian.

Nhà cũ ở quê quán đã bán đi rồi, người sống cũng chẳng còn gốc rễ nữa.

Ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Chu Tẫn hắn đã cảm thấy dường như hai người đã từng quen biết.

Hắn quyết định giúp thằng bé đi học tuyệt nhiên không chỉ bởi cả hai người bọn họ là đồng hương với nhau trong một thị trấn ở quê cũ.

Trên người đứa bé kia có bóng dáng của hắn.

Dáng vẻ lẻ loi hiu quạnh, thân như lục bình bơ vơ.

Năm năm sau Phó Lôi và Tôn Đại Sấm hùn vốn mở ra KTV lớn nhất Hoài Thành.

Việc quen biết Tôn Đại Sấm cũng rất tùy ý.

Cái nơi như trạm xe lửa này, có thể xưng là nơi loạn lạc nhất Hoài Thành. Đủ loại hạng người, kẻ móc túi, lưu manh phố phường, tội phạm truy nã....Cái gì cần có đều có hết.

Anh Sấm là tên lưu manh nổi tiếng nhất nơi này.

Anh ta đến quán ăn cơm chưa bao giờ trả tiền. Cho dù gọi bao nhiêu món, dẫn theo bao nhiêu người đi chăng nữa.

Nhân viên phục vụ tức giận mà không dám nói gì, nhưng Phó Lôi chưa bao giờ để ý, còn có thể rút một điếu t.h.u.ố.c lá đưa cho anh ta.

Chuyện duy nhất mà hai người liên quan đến nhau chắc là mối quan hệ thỉnh thoảng sẽ hút thuốc cùng nhau.

Mãi cho đến khi tên tội phạm truy nã kia chỉ vì một chiếc thẻ nạp điện thoại mà quay trở lại rút d.a.o đ.â.m anh Sấm.

Phó Lôi cũng không làm gì nhiều, hắn chỉ bê nồi canh nóng trong quán bún gạo bên cạnh lên rồi trực tiếp tạt thẳng vào mặt tên kia thôi.

Một lần tạt nồi canh này, khiến hắn trở thành người có ơn cứu mạng với anh Sấm.

Sau này ông chủ của quán bún gạo bên cạnh vẫn hay nói, tên tiểu tử Phó Lôi này là một người có văn hóa, ngay cả lúc bê nồi canh cứu người mà vẫn có thể bình tĩnh đứng săn ống tay áo sơ mi lên để phòng không cho nước canh văng vào người.

Khi hắn thành ông chủ của Kim Cương thì có mở thêm một quán rượu ở phố đi bộ, bạn bè quen biết với cảnh sát còn nói với người ta rằng:

"Anh Phó Lôi là một người làm ăn có quy củ, chỗ làm ăn của anh ấy cậu hoàn toàn có thể yên tâm."

Nếu thật sự có thể yên tâm thì tốt rồi.

Hắn đã nói từ trước, hắn và Tôn Đại Sấm không phải cùng một loại người. Nhưng bây giờ hắn đã bị kéo xuống nước.

Ai mà không muốn hai tay sạch sẽ, nhưng nếu muốn làm ra trò, muốn có chỗ đứng vững chắc thì có rất nhiều chuyện không thể tránh được.

Mạng lưới quan hệ đã đả thông bốn phương tám hướng, không một ai có thể toàn thân mà ra.

Anh Sấm vỗ vai hắn, nói rằng cả đời này bọn họ sẽ là anh em với nhau, còn làm ra vẻ có văn hóa mà nói thêm một câu:

"Bằng quân mạc thoại phong hầu sự, nhất tướng công thành vạn cốt khô."

Thời điểm Tôn Đại Sấm cho người đi tặng quà, anh ta nhét đầy tiền vào mấy cái túi da rắn rồi nói với quan viên của Tỉnh ủy rằng trong đó đựng mấy củ khoai tây đấy, câu nói này khiến bọn họ vui vẻ cười vang.

Anh ta đứng ở chỗ cao, tự cho là mình đã nắm tất cả mọi chuyện trong lòng bàn tay nên chẳng hề sợ hãi thứ gì.

Tay của Phó Lôi cũng không sạch được, hơn nữa là càng ngày càng không thể sạch.

Hắn còn nhớ thời khắc Kim Cương đắm chìm vào bóng tối, Chu Tẫn nói với hắn bằng một giọng điệu thất vọng chưa từng có:

"Anh, anh đã từng nói anh là người có giới hạn, bây giờ anh còn dám nhận sao?"

Phó Lôi rất mờ mịt, lúc bắt đầu hắn vẫn trong sạch, còn đã từng vỗ vai A Tẫn và kiên định nói với thằng bé:

"Chúng ta không giống như anh Sấm, chẳng qua là kiếm miếng cơm ăn mà thôi, anh có nguyên tắc và giới hạn của mình."

Nhưng mà, nếu cơn thèm ăn của hắn càng ngày càng nhiều thì sao?

Tôn Đại Sấm nói với hắn, trong cuốn "Trang Tử Nam Hoa kinh: Dưỡng sinh chủ" có một câu nói: Cầm d.a.o đứng đó, vì nó nhìn quanh, thỏa lòng vì được d.a.o tốt.

Trước đây Tôn Đại Sấm là người thô bỉ lỗ mãng đến cỡ nào cơ chứ, hắn còn nhớ rõ bộ dạng năm xưa anh ta cởi trần đánh bài, miệng nói thô tục; cũng nhớ kỹ dáng vẻ cánh tay chi chít hình xăm của ta cầm d.a.o c.h.é.m người như thế nào. Thế mà bây giờ người này lại trở nên cực kỳ thích học tập.

Trong biệt thự của anh ta, trên chiếc giá sách làm bằng gỗ đàn được đặt ở nơi bắt mắt nhất, bày đầy các kiệt tác văn học nổi tiếng.

Anh ta còn học viết chữ bằng bút lông, đeo một cặp mắt kính để che dấu đi vẻ hung hãn trên mặt. Nhìn qua thế mà trông cũng có vài phần hiền lành.

Anh ta nói, thời chiến quốc có một đầu bếp mổ trâu rất giỏi tên là Bào Đinh.

Ông ta mổ trâu cho Lương Huệ Vương xem, hai ba phát đã mổ sạch sẽ cả con. Lương Huệ Vương vô cùng ngạc nhiên, ngài ấy hỏi, sao bản lĩnh của nhà ngươi lại cao siêu đến thế?

Bào Đinh nói, lúc thần mới học mổ trâu, nhìn cả con trâu đứng đó cũng không biết xuống tay thế nào.

Sau đó trải qua một thời gian dài rèn luyện và tìm tòi thì thần mới biết rõ cấu tạo thân thể của con trâu, gân mạch ở nơi nào, bắp thịt ở nơi nào, xương cốt ở nơi nào, xương khớp nằm ở đâu.

Khi thần cầm d.a.o lên thì thứ thần nhìn thấy không chỉ là một con trâu nữa, mà là rất nhiều phần xương cốt nối liền với nhau. Thần có thể tìm được vị trí chính xác của kẽ hở trong khớp xương, con d.a.o từ kẽ hở đó cắm vào, chậm rãi xoay tròn lưỡi d.a.o thì xương cốt đã được tách ra rồi.

Tôn Đại Sấm nói: "Lôi Tử, chúng ta là Bào Đinh chứ không phải con trâu kia."

Bào Đinh được Lương Huệ Vương tán thưởng cho nên Tôn Đại Sấm không sợ gì cả.

Nhưng mà nếu như có một ngày Lương Huệ Vương muốn cái mạng của Bào Đinh thì sao?

Kỹ thuật mổ trâu của ông rất tuyệt, Lương Huệ Vương cũng ăn rất nhiều thịt trâu của ông. Nhưng đột nhiên một ngày nào đó có người nói những con trâu này có nguồn gốc bất chính, ông nói xem vì danh dự của mình Lương Huệ Vương có muốn gi.ết ông để diệt khẩu không?

Hễ là người phạm vào một trong năm tội lớn, sau khi ch.ết chắc chắn sẽ rơi xuống địa ngục.

Phó Lôi nghĩ, A Tẫn nói đúng, có một số việc và một vài con đường đã đi rồi thì sẽ không thể đổi ý rồi lùi bước, nhưng nếu cứ đi tiếp thì lại chính là ngõ cụt.

Lúc anh Sấm đi đón lô chế phẩm ngà voi kia, hắn nhắc nhở Chu Tẫn rằng tối mai mày tới nhà anh một chuyến, anh có đồ muốn đưa cho mày.

Chu Tẫn nói, ngày mai em bận rồi, em phải đi tới bến tàu với anh Sấm.

Điếu thuốc trong tay Phó Lôi khựng lại một chút, nhưng nụ cười trên mặt vẫn giống như trước đây, hắn bình tĩnh nói: "Bên cạnh anh Sấm có nhiều người lắm, thiếu mày cũng chẳng sao."

"Cứ nói với anh ta một tiếng là được, đừng đi."

Hắn không cố ý nói rõ là không được đi, bởi vì việc đó quá lớn, cũng có một phần do hắn nhúng tay, nếu xảy ra vấn đề gì thì không ai có thể giải quyết được.

Thậm chí khi ấy tự thân hắn cũng có khả năng sẽ khó bảo toàn.

Đối với Chu Tẫn, nói đến thế thôi.

Nhìn dáng vẻ không yên lòng của thằng bé, hắn muốn nhắc thêm một câu nữa nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Sau khi Phó Lôi hút xong điếu thuốc kia, chưa từng có một khắc nào như bây giờ, hắn cảm thấy phảng phất như bản thân mình đang ở giữa biển rộng đầy sóng to gió lớn, nơi có thể nương thân chỉ là một mảnh boong tàu.

Người sống một đời, thăng trầm biến động.

Ai mà biết được, có lẽ mảnh boong tàu này cũng sẽ bị lật lại ngay.

Hắn cũng không biết, đến cuối cùng người táng thân vào bụng cá rốt cuộc sẽ là ai.

Bằng quân mạc thoại phong hầu sự, nhất tướng công thành vạn cốt khô.

Cứ mặc cho số phận đi.

Đám người Tôn Đại Sấm bị đánh gục tại chỗ, Chu Tẫn nhảy xuống biển chẳng biết kết cục ra sao.

Nhoáng lên một cái đã bảy năm trôi qua.

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.