(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi thu xếp ổn thỏa xong chuyện của Khương Tình tôi mới quay lại gặp Phó Lôi.
Tâm trạng của anh ấy không tốt, đang ngồi uống rượu vang đỏ một mình.
Thấy tôi đi vào cũng thuận tay rót một ly cho tôi.
Tôi chần chờ nói: "Anh Lôi, chuyện của chị Diêu..."
"Anh không muốn nhắc đến cô ta."
Phó Lôi nhíu mày rồi hít sâu một hơi. Đôi mắt anh thoáng qua vẻ thâm trầm, sắc mặt trông u ám đáng sợ.
Lấy phong cách làm việc thường ngày của anh ấy thì có lẽ bây giờ chị Diêu hẳn sẽ không ổn lắm.
Tôi có chút khó chịu, bởi vì Diêu Khiết có tính cách vô tư, hay mạnh miệng nhưng lòng dạ lại rất tốt.
Nhiều năm trước khi tôi với Chu Tẫn ở chung với nhau, chị ấy từng chiếu cố chúng tôi rất nhiều. Chị ấy coi Chu Tẫn là em trai nên bình thường cũng hay gọi điện tới bảo chúng tôi qua nhà anh chị ăn cơm.
Chu Tẫn đi rồi, chị ấy vẫn quan tâm tôi như vậy.
Không có cách nào khoanh tay đứng nhìn, tôi không nhịn được khuyên nhủ thêm: "Anh Lôi, anh cũng phải suy nghĩ cho Nhĩ Nhĩ nữa, con bé còn đang học cấp ba, không thể để vì chuyện này mà ảnh hưởng đến con bé được."
Phó Gia Nhĩ là con gái của Phó Lôi và Diêu Khiết.
Quả thực đây cũng là uy h.i.ế.p của Phó Lôi, anh ấy day trán, nói với giọng uể oải: "Tiểu Yên, trên bàn có đơn ly hôn, em cầm tới cho Diêu Khiết ký đi."
Tôi sửng sốt: "...Anh Lôi."
"Nói cô ta thành thật ký tên đi, những gì nên cho anh sẽ cho. Bao nhiêu năm như vậy mà đầu óc không khôn ra được tí nào, nếu không ly hôn thì sớm muộn gì anh cũng c.h.ế.t trên tay cô ta."
Tôi biết anh ấy đang muốn nói gì.
Phó Lôi đã từng tẩy trắng,
Thế nhưng dù có tẩy trắng thế nào cũng không thể che dấu sự thật đã từng tồn tại.
Ba năm trước anh ấy đã từng bị người khác tố giác.
Hơn nữa người này còn nhảy qua giới quan trường của Hoài Thành, trực tiếp tố cáo tới đội thanh tra chống tội phạm của chính phủ.
Đương nhiên là cũng đã có người tới điều tra rồi, chẳng qua cuối cùng vẫn không tra ra hành vi phạm tội xác thực nào thôi.
Nghĩ cũng phải, nếu như tra được thì thời điểm lúc Tôn Đại Sấm rơi đài anh ấy cũng đã sớm gặp họa rơi theo.
Lòng dạ của Phó Lôi kỳ thật sâu hơn Tôn Đại Sấm rất nhiều.
Anh ấy không hề sợ bị điều tra, thắng thắn vô tư mà phối hợp với người ở phía trên xuống xác nhận thông tin.
Chỉ là cuối cùng anh ấy vẫn bị một vài chuyện trong bức thư tố giác kia làm tức giận.
Có vài việc trừ phi là người đặc biệt thân thiết mới biết được, chứ người ngoài sẽ không bao giờ có cơ hội tiếp xúc đến nó.
Phó Lôi hoài nghi rất nhiều người.
Ngay cả tôi cũng không thể may mắn tránh khỏi.
Không chỉ tôi, chị Diêu, anh Huy, Dương Thiên Kỳ...Cuộc sống của mỗi người bên cạnh đều diễn ra dưới sự giám sát của anh ấy.
Phó Lôi cẩn thận hơn anh Sấm ngày trước gấp trăm lần.
Nếu như tay anh ấy đã sạch sẽ đến nỗi không sợ điều tra thì tôi không hiểu anh ấy có gì phải lo lắng.
À, chẳng qua là Phó Lôi không thích sống trong uy h.i.ế.p mà thôi.
Người nặc danh tố cáo kia trở thành một cây gai trong lòng anh ấy.
Tôi dựa theo yêu cầu của Phó Lôi, tới đưa đơn ly hôn cho chị Diêu.
Chị Diêu đã từng đầy đặn phúc hậu nay lại tiều tụy đi một cách rõ rệt, chị ấy vẫn rất sợ hãi, vô cùng lo lắng mà cầm lấy tay tôi rồi hỏi: "Tiểu Hình thế nào rồi? Chị không liên lạc được với cậu ấy, có phải cậu ấy đã xảy ra chuyện rồi không?"
Tiểu Hình chính là vị huấn luyện viên thể hình khiến chị ấy lâm vào lạc lối kia.
Tôi trả lời thành thật: "Em không biết, cậu ta đã không tới phòng tập kia nữa."
"Đã xảy ra chuyện rồi, nhất định là đã xảy ra chuyện! Tiểu Yên, anh Lôi của em sẽ không tha cho cậu ấy, em giúp chị với, giúp chị cứu cậu ấy với!" Chị Diêu nắm tay tôi rất chặt.
Tôi không đành lòng nói: "Bây giờ ngay cả chị cũng tự thân khó bảo toàn, còn lo lắng cho cậu ta làm gì nữa."
"Tiểu Hình là người rất tốt, là chị hại cậu ấy, hức..."
Chị Diêu che mặt khóc òa lên: "Chị với anh Lôi của em đã sớm không còn tình cảm gì, em cũng biết anh ta vẫn nuôi phụ nữ ở ngoài mà. Đã rất nhiều năm anh ta không ngủ chung giường với chị rồi, trừ chuyện của Nhĩ Nhĩ thì giữa hai bọn chị đã chẳng còn vấn đề gì để nói nữa."
"Tiểu Yên, có lẽ em sẽ khinh thường chị nhưng chị cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường mà thôi. Dựa vào đâu anh ta có thể nuôi bồ nhí mà chị lại không thể tìm người để ký thác tình cảm!"
Tôi an ủi chị ấy một lúc, chị Diêu khóc xong rồi cũng chẳng cần tôi khuyên nhủ gì, tự cầm đơn ly hôn rồi dứt khoát ký xuống.
Rõ ràng chị ấy rất sợ Phó Lôi.
Thành tích học tập của Phó Gia Nhĩ rất ưu tú, dựa theo kế hoạch đã đặt ra thì tốt nghiệp cấp ba xong con bé sẽ đi du học nước ngoài.
Chị Diêu dự định lúc đó sẽ đi cùng cô bé.
Trạng thái tinh thần của chị ấy khá tệ, sau khi ký tên xong lại vừa vui vừa buồn hỏi tôi: "Tiểu Yên, em có thể giúp chị hỏi một chút xem Tiểu Hình còn sống hay đã c.h.ế.t không? Em cứu cậu ấy với, bình thường anh Lôi của em nghe lời em nhất, em giúp chị được không em."
Não yêu đương của phụ nữ đúng là chẳng phân biệt tuổi tác.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");