(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phó Lôi nghe nói chúng tôi tính toán kết hôn thì trực tiếp nói rằng cứ để anh ấy mua nhà cho.
Phó Lôi bây giờ, so với Phó Lôi của ngày trước thì đúng là xưa đâu bằng nay.
Năm đó anh ấy nói không thể trở mặt với anh Sấm quả thật là một quyết định đúng đắn.
Anh Sấm đã sớm quen mặt ở cả hai giới hắc bạch, tên tuổi của ông ta từ lâu đã là thứ mà Phó Lôi không thể nào so sánh được.
Anh ấy không thể chọc giận anh Sấm, cũng không được chọc giận ông ta.
Nói rõ hơn thì thực ra Phó Lôi và anh Sấm đều đã là người trên một thuyền, nếu thuyền lật thì chính anh ấy cũng phải táng thân vào bụng cá.
Cùng đi tới nơi được nơi đây thì không có tay ai là sạch sẽ cả.
Cùng với sự can thiệp càng ngày càng mạnh mẽ của anh Sấm, Kim Cương đến cuối cùng vẫn rơi vào bóng tối.
Từ không khiêng nể gì mà mời chào gái làng chơi, cho đến khi chiếm lĩnh toàn bộ chuỗi sản nghiệp đen chỉ mất khoảng thời gian hơn một năm.
Tiền kiếm được càng nhiều thì đến cả anh Huy cũng không an tâm mà cầm nó.
Ngày bọn họ bắt đầu mang hàng vào KTV thì Chu Tẫn đã cãi nhau với Phó Lôi.
Anh chịu ơn của Phó Lôi nên luôn coi anh ấy là anh ruột của mình.
Nhưng anh cũng là người có giới hạn đạo đức.
Phó Lôi cho anh đi học là quyết định chính xác.
Bất kể thành tích học tập tốt hay xấu thì kiểu giáo dục ăn sâu bén rễ của Trung Quốc cũng sẽ dạy cho anh biết, có những thứ không thể đụng vào, cũng không nên đụng vào.
Chu Tẫn không bước chân vào Kim Cương nữa.
Đó là nơi anh trông giữ nhiều năm, cuối cùng vẫn bị phá vỡ phòng thủ.
Phó Lôi nói muốn mua nhà giúp chúng tôi, Chu Tẫn cự tuyệt.
Khi đó anh mới hai mươi hai tuổi, trên người cũng đã không còn bóng dáng thiếu niên, giữa mặt mày đều là nét trầm lắng bình đạm.
Phó Lôi nói: "A Tẫn, bây giờ chúng ta chưa có tư bản để trở mặt với anh Sấm."
Chu Tẫn còn trẻ nhưng đã trưởng thành rất sớm, anh cười một tiếng: "Anh, những lời này anh đã nói bao nhiêu năm rồi. Thực ra cũng không phải là không được, chỉ là anh không muốn quyết định lấy hay bỏ mà thôi."
Phó Lôi nói: "Anh dùng cả nửa đời mới đi được tới nơi này, mày còn trẻ, đừng ngây thơ thế nữa."
Đúng vậy, anh còn trẻ, cho nên cố chấp, cho nên ngây thơ.
Anh nhìn Phó Lôi rồi nói: "Ngay từ đầu là do chính anh nói, anh nói anh cũng có giới hạn của mình, bây giờ anh còn dám nhận không?"
Phó Lôi không nói gì, anh ấy im lặng rất lâu.
Chu Tẫn dẫn tôi rời đi, hôm ấy chúng tôi có hẹn đi xem nhà mới, cũng rất nhanh chóng vừa ý rồi quyết định mua một căn.
Lúc chờ ký hợp đồng anh nói với tôi: "A Yên, ký tên của em là được rồi, anh ra ngoài hút điếu thuốc."
Tôi biết tâm trạng của anh đang phiền muộn nên cũng đồng ý ngay.
Làm xong xuôi tất cả thủ tục thì tôi thấy anh đang đứng ở ngoài trung tâm bất động sản.
Đài phun nước có sắc màu rực rỡ, anh ngồi ở bậc thang chậm rãi hút thuốc, thái độ tùy ý lại lười nhác ấy khiến cho rất nhiều cô gái đứng bên ngoài tòa nhà cứ thỉnh thoảng lại nhìn sang.
Tôi nhìn thấy có một cô bé tuổi trẻ đầy sức sống chạy tới, cô bé nở một nụ cười ngọt ngào với anh, hình như cô bé ấy đang muốn xin số điện thoại của anh.
Chu Tẫn liếc mắt nhìn cô bé, môi khẽ cong lên một nụ cười xấu xa, nháy mắt làm cô bé kia đỏ bừng mặt mày.
Một giây sau anh nói: "Vợ tôi đang ký hợp đồng trong kia kìa, cô không sợ cô ấy đi ra cho cô một bạt tai à?"
Tôi đứng nơi xa ho khan một tiếng, cô bé bị dọa chạy mất dép.
Chu Tẫn nghe thấy động tĩnh liền bóp tắt điếu thuốc rồi đứng dậy nhìn về phía tôi, anh nhướng mày cười: "Xong rồi?"
Tôi giơ hợp đồng mua bán nhà đất lên cho anh xem: "Nè, anh coi đi.”
Anh đi tới trước mặt tôi, dùng vóc dáng cao áp đảo của mình ôm lấy vai tôi: "Phải chúc mừng một chút chứ? Em muốn ăn gì, anh đưa em ra ngoài ăn."
"Về nhà làm miếng mì trộn dưa leo đi, dạo này trời nóng em không muốn ăn gì hết, muốn ăn thanh đạm xíu."
"...Vợ ơi, không phải em mang thai rồi đấy chứ?"
"....Sao có thể! Lần nào chúng ta cũng dùng biện pháp mà!"
Mặt mày Chu Tẫn tràn ngập ý cười, xoa nhẹ lên tóc tôi: "Không có thì thôi, nói to vậy làm gì, sợ người ta không biết hay sao? Hử?"
Tôi khẽ liếc nhìn xung quanh rồi trừng mắt lườm anh một cái, dùng khuỷu tay thúc một cái vào n.g.ự.c anh.
Chu Tẫn giả vờ bị đau, dùng sức ôm lấy cổ tôi rồi cúi đầu xuống, gã trai một mét tám chín to như trâu cứ cọ đi cọ lại trên vai tôi, nói một cách bất mãn: "Sao lại đánh anh, về nhà anh thêm chút sức là được chứ gì."
"Chu Tẫn!"
"Ôi chao, có chuyện gì chị cứ việc phân phó, tiểu nhân cam đoan sẽ hầu hạ chu đáo."
"Anh câm miệng đi."
"....Ồ, vậy mình về nhà rồi nói tiếp."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");