Tan Làm Đừng Về Nhà Với Bác Sĩ Chung

Chương 6: Y lệnh




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Có hàng chục mục liên quan đến Thời An, Chung Nghiêm lướt qua một lượt.

“Có một sinh viên năm nhất nhuộm tóc vàng hoe nhìn chóe ghê, lòe loẹt chết đi được.”

“Sinh viên năm nhất vẫn còn quá ngây thơ.”

“Cứ đợi bị gọi tên mỗi ngày đi.”

“Không quá một tuần, chắc chắn sẽ nhuộm lại.”

“Thời An lại bị bắt gặp ngủ gật nữa rồi.”

“Tôi xin phong cho Thời An danh hiệu Thần ngủ.”

“Hahaha lúc viện sĩ Tần phê bình cậu ấy, cậu ấy vẫn đang ngủ, mặt ông Tần xanh lét luôn.”

“Thần ngủ Thời ca của tôi, người ngầu lời ít.”

Trong đó có một bài đăng thu hút sự chú ý của Chung Nghiêm, [Làm thế nào để theo đuổi được Thời An?].

Xin lỗi, chỉ là câu view thôi, đùa chút ấy mà.

Mọi người hãy cùng thảo luận một cách lý trí về cấu tạo của Thời An, tôi chỉ muốn biết, làm thế nào cậu ấy có thể mơ màng như vậy mà điểm số vẫn cao như thế? Là một sinh viên y khoa, cậu ấy thực sự rất thoải mái, khiến người ta phải ngưỡng mộ.

Thề là không có ý bôi đen hay ghen tị, thật lòng muốn học hỏi, cậu ấy có phương pháp học tập khoa học nào không? Tất nhiên cũng có chút tò mò, cậu ấy sẽ thích kiểu người như thế nào.

“Chỉ mặt gọi tên như vậy không tốt lắm đâu.”

“Nghĩ nhiều rồi, cậu ấy căn bản không quan tâm.”

“Thế giới của Thời ca chỉ có ngủ.”

“Còn có bánh bao thịt không giành được ở căng tin.”

“Hahahaha nếu tặng cậu ấy bánh bao thịt liên tục trong một tháng, có thể lay động được cậu ấy không?”

“Có lẽ phải thêm một hộp sữa sô cô la nữa.”

“Chắc là do đầu óc thông minh thôi.”

“Tôi thức đêm cày cuốc ở thư viện cũng không theo kịp cậu ấy.”

“Đừng để vẻ bề ngoài đánh lừa, cậu ấy trông như đang ngủ gật trong lớp, nhưng thực ra tai vẫn luôn nghe giảng, những gì giáo viên giảng cậu ấy đều biết, không hề bỏ sót.”

“Lần trước đề tài của giáo sư Tôn, cậu ấy đã làm việc ba đêm liên tục ở phòng tự học. Lúc đó là tháng mười hai, ban đêm tắt cả hệ thống sưởi, âm mấy độ, thực ra cậu ấy rất chăm chỉ.”

“Hơn nữa cậu ấy hay về nhà, mỗi lần về đều mang theo rất nhiều sách, mọi người nghĩ cậu ấy mang về làm gì? Làm gối đầu à?”

“Về nhà làm gì? Âm thầm cố gắng, vượt mặt tất cả mọi người?”

“Cũng không cần phải nghĩ như vậy, chắc là chỉ muốn về nhà thôi. Cậu ấy rất hiếu thảo, ngày nào cũng gọi điện cho mẹ và bà ngoại.”

“Yêu đương với cậu ấy chắc cũng khổ sở lắm.”

“Yêu đương với cậu ấy làm gì? Đi dạo phố cũng ngủ, xem phim cũng ngủ, đi công viên giải trí cũng ngủ, cho dù là đi khách sạn, cậu ấy cũng chỉ rủ bạn đi ngủ, ngủ theo đúng nghĩa đen!”

Nếu thời gian ngủ của người trưởng thành là từ sáu đến tám tiếng, thì Thời An là từ mười sáu đến mười tám tiếng.

Nhưng hôm nay cậu không thể ngủ được.

Tờ đề trắng tinh nằm trên bàn, Thời An ngồi trước bàn học với vẻ mặt chán nản. Dù có làm lại lần nữa, trong lòng cậu cũng chỉ có một suy nghĩ, toàn là những câu hỏi vớ vẩn!

Thời An đã lật sách, tra mạng, mọi cách đều đã thử, nhưng hai câu cuối cùng vẫn không tìm ra được đáp án. Những triệu chứng đó, cậu chưa từng nghe thấy bao giờ, ngay cả chém gió cũng không biết phải viết thế nào.

Thời An ngáp một cái, còn biết làm sao nữa? Hay là hôm nay cứ ngủ trước, ngày mai chờ chết?

Đang định bốc thăm, thì điện thoại đổ chuông.

Tin nhắn của Trần Tiểu Mẫn: “Ngủ chưa?”

Thời An chụp ảnh tờ đề gửi cho cậu ta: “Thứ dân không có quyền ngủ.”

Trần Tiểu Mẫn gửi cho cậu một tấm danh thiếp điện tử: “Wechat của cô Trần, cậu add đi.”

Thời An vẫn còn nhớ ổ bánh mì tối qua, ấn tượng với Trần Mạn rất tốt.

Đối phương nhanh chóng chấp nhận lời mời kết bạn, và gửi đến một tài liệu.

Cô giáo Trần: “Phần giải thích cũng phải xem kỹ, tốt nhất là có suy nghĩ và mở rộng. Giáo viên hướng dẫn của cậu rất thông minh, không dễ qua mặt đâu.”

Thời An mở tài liệu ra, là đáp án chi tiết của đề thi.

Thời An cảm động đến rơi nước mắt, “Cảm ơn cô Trần.”

Cô giáo Trần: “Không có gì, cố lên nhé.”

Cô giáo Trần: “Chuyện tối nay, trời biết đất biết, cậu biết tôi biết, cậu hiểu chứ?”

“Hiểu ạ! / Chào theo kiểu quân đội”

Đã có đáp án, lại còn rất chi tiết, tuy những căn bệnh hiếm gặp này rất kỳ lạ, nhưng lại khơi dậy tinh thần chiến đấu của Thời An. Cậu vừa xem đáp án vừa tra tài liệu, càng nghiên cứu càng phát hiện ra nhiều điều mới.

Sáu giờ rưỡi sáng, đồng hồ báo thức reo ba lần, Thời An ngồi dậy khỏi bàn, bên cạnh là tập ghi chép dày đặc, thật sự rất buồn ngủ.

Chiều nay cậu trực chiều, hôm qua còn vài ca điện tâm đồ chưa làm xong, cậu muốn làm sớm cho xong, tránh đêm dài lắm mộng.

Thời An vệ sinh cá nhân xong, cầm một cái bánh bao rồi ra khỏi nhà.

Hôm qua làm điện tâm đồ đến phát ngán, hôm nay đã quen tay, chưa đến tám giờ đã làm xong toàn bộ.

Thời An duỗi lưng, quay đầu lại, lại nhìn thấy khuôn mặt của ác quỷ.

Ơ, không phải anh ta trực chiều sao?

Chung Nghiêm đang đi thăm khám, trao đổi ngắn gọn với người nhà bệnh nhân.

Thời An lén lút như kẻ trộm, chỉ muốn tàng hình.

Lúc đi ngang qua Chung Nghiêm, cậu nín thở, bước nhanh hơn.

Chung Nghiêm bước sang trái một bước, chắn trước mặt cậu, “Không nhìn thấy à?”

Thời An cúi đầu, “Thấy rồi ạ.”

“Thấy rồi mà không chào hỏi?”

“Thầy Chung.”

Chung Nghiêm: “Làm xong điện tâm đồ rồi?”

Thời An đưa báo cáo cho anh, thầm nghĩ anh đến thật đúng lúc.

Chung Nghiêm liếc nhìn hai lần, gập báo cáo lại, hỏi tiếp: “Bài kiểm tra đâu?”

Thời An lấy ra một tờ giấy nhàu nát.

Chung Nghiêm xem bài rất nhanh, khiến Thời An nghi ngờ, anh ta không phải là đọc lướt thì cũng là không xem gì cả.

“Nhờ người khác giúp à?” Khuôn mặt cứng đờ của Chung Nghiêm như bị đông đá trong tủ lạnh.

Thời An toát mồ hôi lạnh, vội vàng lắc đầu, “Không có, không có ạ.”

Cậu bị mắng không sao, nhưng không thể bán đứng cô Trần được.

Chung Nghiêm nhìn sang tai cậu, toàn bộ sự chột dạ đều hiện lên trên đó. Bảy năm trước, đêm Thời An nằm trên người anh thở hổn hển, dái tai cũng đỏ như vậy.

Thái độ của Chung Nghiêm dịu đi một chút, chỉ vào ca bệnh trên bài kiểm tra, hỏi thêm vài câu hỏi mở rộng.

Ngoài dự đoán, thằng nhóc này trả lời cũng không tệ.

Chung Nghiêm cất bài kiểm tra, “Đi theo tôi đến phòng khám.”

Thời An: “…?”

Thấy cậu không nhúc nhích, Chung Nghiêm quay người lại, “Đứng ngây ra đó làm gì?”

Thời An tuy đi theo, nhưng chuyện này không đúng lắm.

Hôm nay cậu trực chiều, vốn định làm xong sớm, tìm chỗ nào đó ngủ bù.

Trên đường đi, Thời An lấy cớ đi vệ sinh, hỏi han một vòng mới biết. Vợ của bác sĩ Phùng tối qua sinh con, Chung Nghiêm tạm thời thay ca cho anh ta. Nhưng không ai nói với Thời An, giáo viên hướng dẫn tăng ca thì cậu cũng phải tăng ca theo, chuyện này có hợp lý không?

Là khoa tổng hợp, khu lưu động của khoa cấp cứu không thiếu những ca bệnh nan y, thậm chí là những ca bệnh kỳ quái.

Có đứa trẻ lén uống nước rửa chén, có đứa trẻ nhét hạt dưa vào rốn. Tất nhiên, nuốt túi nilon và đinh thép cũng không phải là chuyện hiếm. Cũng có thể gặp trường hợp đầu bị kẹt trong song cửa sắt, đến bệnh viện cùng với cả cái cửa. Thời An phải gọi 119 trước, tách đầu và cửa ra, rồi mới xem xét điều trị tiếp theo.

Tối qua vì làm bài kiểm tra, Thời An gần như không ngủ, bây giờ trước mắt cậu chỉ toàn một màu đen.

Cậu có thể ngồi đây mà vẫn mở mắt được, là nhờ vào chính khí, vậy mà tên Chung Nghiêm đáng ghét kia, còn liên tục hỏi cậu những câu hỏi.

Ví dụ như bây giờ, Chung Nghiêm đưa cho cậu một tờ xét nghiệm máu, “Kê đơn thuốc thế nào?”

Thời An ngoài mặt đang xem, nhưng thực chất đầu óc trống rỗng. Cậu mở to mắt, thẳng lưng, nhìn chằm chằm vào các chỉ số nói: “Khoai tây hấp, mỗi lần một củ, ngày hai lần, uống kèm bữa ăn.”

Khoảng mười mấy giây sau, Thời An nhận ra điều gì đó không ổn, lại nhìn vào tờ xét nghiệm, cố gắng chữa cháy.

“Đi bộ sau bữa ăn, mỗi ngày một lần, mỗi lần hai mươi phút. Tránh thức khuya, ngủ đủ giấc, nếu có gì khó chịu, đến khám lại bất cứ lúc nào.”

Những gì xảy ra sau đó, Thời An không còn biết nữa, khi cậu tỉnh lại, trong lòng đang ôm ba quyển sách.

Cẩm nang tra cứu nhanh y lệnh lâm sàng, Cách đọc hiểu phiếu xét nghiệm, Cơ sở xét nghiệm học, ở giữa còn kẹp một tờ giấy nhỏ.

Là chữ của Chung Nghiêm, viết: Đọc hết và chép lại toàn bộ.

Thời An: “…”Chung Nghiêm khám bệnh xong, trên đường trở về văn phòng, mặt mũi khó coi đến mức không ai dám đến gần, sợ bị vạ lây.

“Ai chọc giận chủ nhiệm Chung vậy?” Trần Mạn là một trong số ít người dám trêu chọc anh, “Để tôi đoán xem, không phải là bác sĩ Thời nhà chúng ta chứ?”

Chung Nghiêm xoay ống nghe, coi như thừa nhận.

Trần Mạn: “Cậu ấy không phải đã nộp điện tâm đồ rồi sao? Rất nghiêm túc mà, lại chọc giận anh chuyện gì nữa?”

Chung Nghiêm thuật lại y lệnh mà Thời An đã kê.

Trần Mạn cười đau cả bụng, “Nói ra thì, cũng không sai.”

Phiếu xét nghiệm cho thấy, bệnh nhân là người trung niên, kali máu thấp, có tiền sử huyết khối.

Khoai tây là thực phẩm giàu kali, đi bộ là để thúc đẩy tuần hoàn máu, ngăn ngừa huyết khối. Dùng thực phẩm và vận động thay thế thuốc, cớ sao mà không làm.

Trần Mạn không hiểu, “Sao cậu ấy không kê chuối?”

Về lý thuyết, chuối mới là lựa chọn hàng đầu để bổ sung kali.

“Bệnh nhân có đường huyết hơi cao.”

“Xem ra cậu ấy cũng có suy nghĩ đấy chứ, anh cần gì phải tức giận như vậy?” Trần Mạn nói: “Anh lại phê bình người ta nữa rồi à?”

Y lệnh chỉ là giọt nước tràn ly, điều khiến Chung Nghiêm tức giận là, “Cả buổi sáng, cậu ấy mở to mắt, lưng thẳng tắp, tôi còn tưởng cậu ấy chăm chú lắm. Ai ngờ tôi nói nhiều như vậy, cậu ấy chẳng nghe lọt tai câu nào!”

Trần Mạn khoanh tay, “Rõ ràng là anh quá đáng, hôm qua ra đề khó như vậy, cậu ấy chắc chắn không ngủ được, hôm nay lại chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của cậu ấy để đi khám bệnh, anh tưởng ai cũng như anh, không biết mệt à?”

Đứa trẻ này cũng thật là, trực chiều, sáng sớm đến làm gì, đụng đúng họng súng, chạm mặt Chung Nghiêm.

Chung Nghiêm sa sầm mặt mày, “Bài kiểm tra hôm qua, cô cho cậu ấy đáp án?”

Trần Mạn biết không giấu được, nên cũng không giấu nữa, “Anh đúng là chán thật đấy.”

Kiểu đề đó, bác sĩ nội trú có thể làm được ba bốn mươi điểm đã là khó lắm rồi, ngay từ đầu, đã là một nhiệm vụ bất khả thi.

Mấy chuyện này xảy ra, Trần Mạn càng tò mò hơn, “Quan tâm cậu ấy như vậy, hai người có quen biết nhau từ trước không đấy?”

Lò xo của bút bi bị ấn vào, Chung Nghiêm nhìn đồng hồ, “Cậu ấy đâu, lại chạy đi đâu rồi?”

“Nói trước nhé, người ta không có trốn việc đâu, vừa nãy còn ở hành lang, bị Tiểu Mẫn và Triệu Khang gọi đi rồi.”

“Đi đâu?”

Trần Mạn cười cười, “Đi đến con đường mà mỗi bác sĩ trẻ đều phải trải qua.”Đuổi được Chung Nghiêm đi, Thời An tưởng rằng mình có thể nghỉ ngơi một chút, nhưng giữa đường lại bị Trần Tiểu Mẫn và Triệu Khang chặn lại.

Triệu Khang mặt mày xám xịt, “Thời ca, đi đâu đấy?”

Thời An sắp chết rồi, “Đi ngủ, buồn ngủ quá.”

“Đừng ngủ nữa.” Triệu Khang kéo cậu lại, “Nhanh lên, đi cùng chúng tôi cho đỡ sợ.”

“Đi đâu?”

Trần Tiểu Mẫn cắn môi tím tái, chỉ vào chiếc giường đẩy được phủ vải trắng, “Cậu tự nhìn xem?”

Thời An: “…”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.