(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bệnh viện thị trấn có khu ký túc xá, là tòa nhà mới xây năm ngoái, phòng đôi, điều kiện khá tốt. Vì phòng nhiều mà nhân viên ít nên mỗi người đều có không gian riêng.
Thời An đến đây chỉ mang theo người, sau khi tắm xong, cậu mặc bộ đồ ngủ của Chung Nghiêm, ngay cả quần lót cũng bị anh dụ dỗ mặc vào. Màu xám đậm, cùng kiểu với cái cậu từng mặc nhầm năm đó.
Tên cầm thú xấu xa.
Trong phòng tắm có tiếng nước chảy, Thời An ngồi trên chiếc giường trống bên cạnh, không có gối cũng chẳng có chăn, chỉ có tấm nệm cứng ngắc.
Tiếng nước dần tắt, cửa phòng tắm mở ra từ bên trong, hương thơm quen thuộc lan tỏa.
Chung Nghiêm để trần nửa người trên, vai và ngực dính đầy nước. Cánh tay quấn màng chống nước, sợi dây thun đính hạt vẫn còn quấn trên cẳng tay.
Thời An chỉ liếc nhìn một cái rồi lập tức quay đi, cầm điện thoại lên xem ảnh.
Chung Nghiêm cúi người xuống giường, nâng cằm cậu lên, “Trước mặt có sẵn rồi, xem ảnh làm gì.”
“Vẫn là ảnh đẹp hơn.” Cằm Thời An trượt khỏi tay anh.
“Sao thế này?” Chung Nghiêm lấy điện thoại đi, ngồi xổm xuống, nhìn lên mặt Thời An, “Ai chọc bác sĩ Thời không vui thế?”
“Đồ của em bị người khác đóng dấu rồi.” Thời An quay mặt đi, “Làm sao mà vui lên được.”
Thời An vốn đã quên mất chuyện này, vậy mà hôm nay lại bị phơi bày trắng trợn. Tên cướp nào đây, kẻ trộm phá hoại tác phẩm nghệ thuật.
Chung Nghiêm: “Đóng dấu gì?”
Thời An không nói, chỉ vào ngực anh. Trong lòng vẫn canh cánh, lát nữa phải hỏi khoa Phẫu thuật thẩm mỹ xem, liệu laser có thể xóa sẹo được không.
Chung Nghiêm cuối cùng cũng hiểu ra, ngồi xuống bên cạnh cậu, “Chuyện tình yêu hận tình thù giữa anh và tiểu yêu tinh này, kể ra thì dài lắm.”
Thời An: “…”
Hừ.
Chung Nghiêm nâng cằm cậu lên, “Muốn nghe không?”
Thời An xụ mặt: “Không muốn.”
“Lần đầu gặp cậu ấy, anh đã cảm thấy cậu ấy khác với những người khác, cũng có chút hảo cảm, nhưng không muốn dây dưa. Ai ngờ cậu ấy lại đeo bám anh, cứ ở lì trong nhà không chịu đi.”
Đã bảo là không muốn nghe rồi mà!
Thế rồi, Thời An vểnh tai lên nghe.
“Cậu ấy ăn của anh, uống của anh, còn sai bảo anh đủ điều, ngồi trên tấm thảm mấy chục ngàn của anh ăn khoai tây chiên.” Chung Nghiêm tiếp tục, “Chính là tấm thảm em thích nhất ở phòng khách ấy.”
Thời An: “… Ồ.”
“Cậu ấy xông vào phòng anh, cứ gọi anh ơi anh à, mặt đỏ bừng, nước mắt lưng lưng tỏ tình với anh.” Chung Nghiêm càng nói càng hăng, “Anh vốn đã có chút thích cậu ấy, lại thêm bản thân không đủ kiên định, không kiềm chế được, thế là bị cậu ấy cướp mất đời trai.”
Chung Nghiêm quay đầu lại, nhìn vào mắt cậu từ bên cạnh, “Sau đó, cậu ấy để lại số điện thoại giả, khiến anh tìm kiếm suốt bảy tám năm.”
Lồng ngực Thời An thắt lại, như miếng bọt biển khô héo, “Anh… anh đã tìm sao?”
“Tìm muốn chết.”
Một ngày trước khi đi Đức, Chung Nghiêm vẫn không bỏ cuộc, vẫn ở quán bar đồng tính suốt đêm. Anh nhớ tất cả khuôn mặt trong đám đông ồn ào, nhưng không tìm thấy người tóc vàng đó.
Chung Nghiêm đứng dậy, bước vào tầm mắt cậu, “Bác sĩ Thời, em nói xem tiểu yêu tinh này có quá đáng, có đáng ghét không?”
“Cũng hơi đáng ghét.” Thời An liếc nhìn vết cắn, đặt ngón tay lên đó, “Em xin lỗi.”
Không phải cố ý, nhưng đã làm người ta bị thương là sự thật.
“Không cần xin lỗi.” Chung Nghiêm dùng môi cọ vào mũi cậu, “Nhưng em phải trả dần cho anh.”
Thời An xoa xoa dấu răng, “Trả thế nào ạ?”
“Làm thêm giờ, thức đêm, viết luận văn không ngừng nghỉ, em thấy thế nào?”
Thời An: “… Ồ.”
Sát nhân tru tâm*.
*”杀人诛心” miêu tả một hành động độc ác, thâm hiểm, nhằm mục đích làm cho đối phương chịu đựng sự đau khổ về mặt tinh thần cực độ. Đó là một sự trả thù không chỉ dừng lại ở việc gây ra thiệt hại về thể xác, mà còn muốn hủy diệt cả nhân phẩm và tinh thần của đối phương
“Em về sẽ viết ngay.” Thời An như đang trăn trối, người trước mặt không phải bạn trai, mà là thầy giáo ác ma, “Viết xong sẽ gửi cho anh.”
“Mơ đẹp quá.” Chung Nghiêm bế cậu lên, ném xuống giường, “Em chỉ có thể dùng thân thể để trả.”
“Ưm!”
Thời An bị đè xuống, hôn đến mức quần áo xộc xệch, cuối cùng cũng có cơ hội thở dốc. Cậu vẫn áp lòng bàn tay lên vết bớt, “Định… định làm ạ?”
Chung Nghiêm cọ vào khóe miệng cậu, “Muốn làm không?”
Thời An mím môi, ấp úng.
Chung Nghiêm: “Nói đi.”
“Hình như hơi nhanh.”
Mới ngày đầu yêu nhau, đã hôn, đã ôm, lại còn muốn làm chuyện đó, Thời An nghĩ, ít nhất cũng nên từ từ chứ.
Nhưng mặt khác, dù cậu không nhớ, nhưng việc đã làm hai lần là sự thật, bây giờ nghĩ đến chuyện này, có hơi ra vẻ làm màu.
Chung Nghiêm: “Dù nhanh hay chậm, tối nay anh cũng không định làm.”
“Hả?” Thời An ngẩng đầu lên, “Trước khi về phòng, anh không phải nói muốn…”
Chung Nghiêm chờ cậu nói tiếp: “Muốn gì?”
Tim Thời An đập thình thịch, “Ngủ với em.”
“Trêu em đấy.” Chung Nghiêm đứng dậy, chỉnh lại cổ áo bị lệch cho cậu, “Từ từ, không vội.”
“Là vì… không có cái đó sao?”
Thời An đột nhiên không nói ra được từ “bao cao su”.
“Cũng có nghĩ đến, nhưng không phải lý do chính.”
“Vậy tại sao?”
“Thứ nhất, không muốn ép buộc em.” Chung Nghiêm cọ mũi vào mũi cậu, “Thứ hai, nếu thật sự làm, ngày kia em đi làm kiểu gì?”
Trước khi Thời An chuyển sang khoa Ngoại Thần kinh, Chung Nghiêm đã dặn dò cậu phải lên bàn mổ nhiều hơn để tích lũy kinh nghiệm lâm sàng, nên Lương Tụng Thịnh đã sắp xếp cho cậu mỗi ngày ít nhất một ca phẫu thuật.
Khoa Ngoại Thần kinh cần phải mổ sọ, không có tiểu phẫu, mỗi lần đứng mổ là mười mấy tiếng đồng hồ, anh sợ Thời An không chịu nổi.
Con người luôn có tâm lý phản kháng, Thời An lại tỏ ra háo hức, “Có thể nhẹ nhàng một chút, như lần trước ấy.”
“Lần nào?”
“Lần… lần thứ hai.”
Chung Nghiêm xoa đầu cậu, “Em tin thật à?”
Thời An chớp mắt.
Chung Nghiêm: “Lần đó không làm.”
Cùng một sai lầm, Chung Nghiêm sẽ không phạm phải hai lần. Anh không muốn lợi dụng lúc cậu mất trí nhớ.
“Nếu thật sự làm, ngày hôm sau làm sao em có thể chạy nhảy bình thường được.” Chung Nghiêm ghé sát lại, giọng điệu như đe dọa, “Em chỉ có thể nằm bẹp trên giường rên rỉ, mắng anh là cầm thú, bắt anh xoa lưng cho em.”
Lưng Thời An tạm thời chưa thấy gì, nhưng mông thì tê dại rồi, “Nhiều năm như vậy, kỹ thuật không tiến bộ chút nào sao?”
“Ai bảo em nhỏ thế.” Chung Nghiêm nói tỉnh bơ, “Dù có tiến bộ hay không, lúc đầu cũng sẽ đau thôi.”
Mặt Thời An nóng bừng, như đang nghe chuyện người lớn.
“Anh có tiến bộ hay không, còn phải xem em nữa.” Chung Nghiêm vừa nói lời yêu thương, vừa trêu chọc cậu, “Bạn trai em rất chung tình, giữ gìn tám năm, chỉ vì em.”
“Phiền bác sĩ Thời dạy dỗ cho tốt.” Chung Nghiêm cười nói: “Tuy không thể báo đáp xã hội, nhưng ít nhất cũng có thể làm lợi cho bản thân.”
“Ồ, em sẽ cố gắng.” Mặt Thời An cứng đờ, sợ lớp vỏ giả tạo này sẽ vỡ ra vì nụ cười, cậu cố gắng hết sức kiềm chế niềm vui.
“Ngủ sớm đi.” Chung Nghiêm xuống giường, mặc áo khoác vào.
Thời An: “Anh đi đâu?”
Chung Nghiêm chỉ vào chiếc giường trống đối diện, “Lấy chăn.”
Thời An cuống lên, “Không thể ngủ cùng nhau sao?”
“Không ngại à?” Chung Nghiêm đứng ở cửa.
“Ngại gì chứ.” Thời An quay mặt vào tường, trùm chăn kín đầu, “Tắt đèn đi, em buồn ngủ rồi.”
Thời An nằm im, thầm niệm chú trong lòng.
Đừng đi đừng đi không được đi, dám đi thì quỳ xuống gọi bố!
Căn phòng tối đi, không có tiếng cửa mở. Thời An thở phào nhẹ nhõm, nguy hiểm thật, suýt nữa thì mất hết cả vốn liếng rồi.
Thời An cảm nhận được Chung Nghiêm đang đến gần, trong đêm tối mịt mùng, mọi giác quan đều co lại vì căng thẳng.
Giường sắt, ván giường gỗ, khi bị đè nén sẽ phát ra tiếng kẽo kẹt.
Chung Nghiêm áp sát vào gáy cậu, “Chỉ có một cái chăn.”
Thời An dịch người sang, nhường một phần chăn cho anh.
Chiếc giường rộng một mét hai, hai người đàn ông nằm cạnh nhau hơi chật chội.
Hơi thở của Chung Nghiêm phả vào gáy cậu, “Cứ quay lưng về phía anh mãi à?”
Anh đã nói vậy rồi, thì em không khách sáo nữa nhé.
Thời An xoay người lại, chui vào lòng Chung Nghiêm. Một tay đặt lên cơ bụng, tay kia sờ soạng ngực anh, cơ thể nóng hổi, áp sát vào anh như một chiếc lò sưởi nhỏ.
Xem bao nhiêu ảnh cũng không bằng sờ tận tay sướng bằng.
Sướng thật!
Chung Nghiêm chiều theo hành động của cậu, nghiêng người sang, nói chúc ngủ ngon.
Thời An nhắm chặt mắt, trong lòng sốt ruột, dùng ý chí mạnh mẽ để câu giờ. Đợi đến khi hơi thở của Chung Nghiêm hoàn toàn đều đặn, Thời An mới lộ nguyên hình, gõ trống khua chiêng, hân hoan như mở hội.
Thời An từ từ ngẩng đầu lên, chắc chắn Chung Nghiêm đã ngủ say, cậu mới cử động ngón tay, bắt đầu “thăm hỏi” vùng ngực.
Phòng tối, không nhìn rõ vết bớt, nhưng sờ thấy dấu răng.
Thời An tự kiểm điểm, hồi đó mình thật có mắt nhìn, cắn cũng đẹp quá, giống như lớp màng bảo vệ bên ngoài tác phẩm nghệ thuật, thật xứng đôi.
Thưởng thức xong “tác phẩm nghệ thuật” thứ nhất, Thời An bắt đầu từ ngực, từ từ di chuyển xuống dưới, rẽ ngoặt, thăm dò, rồi…
Chưa đi được nửa đường, bàn tay bị chặn lại giữa không trung.
“Làm gì đấy?” Chung Nghiêm nói: “Không ngủ à?”
Thời An rụt đầu lại, nhưng vẫn vênh mặt, “Sờ chút cũng không được sao?”
Chung Nghiêm khép chặt hai chân, “Sờ đến mức anh có phản ứng rồi, em chịu trách nhiệm à?”
“Chịu thì chịu.”
Về khoản này, Thời An có nhiều năm kinh nghiệm lâm sàng.
Cậu vùng vẫy thoát khỏi sự kiềm chế, tiếp tục di chuyển xuống dưới, vừa chạm vào đã giật mình rụt tay lại.
Chết tiệt, mình có làm gì đâu!
Lớn tuổi rồi mà nhu cầu vẫn cao thế?
Chung Nghiêm lật người, đè lên cậu, “Bác sĩ Thời, em muốn giúp đỡ một chiều, hay là giúp đỡ lẫn nhau?”
Thời An cọ cọ chân, “Nếu anh nhất định muốn giúp, cũng không phải là không được.”
Thời An vẫn còn nhớ rõ lần giúp đỡ trước.
Chưa kịp chuẩn bị, Chung Nghiêm đã đi thẳng vào vấn đề. Thời An hoảng hốt, không ngờ lại nhanh như vậy.
Ít nhất cũng phải báo trước một tiếng chứ!
Chẳng có màn dạo đầu gì cả.
Vừa khi Thời An thích nghi được, tiếng giường kẽo kẹt và tiếng ngáy vang lên đã cắt ngang quá trình.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đồng thời quay mặt vào tường. Giường kê sát tường, tất cả các phòng ký túc xá đều có quy cách giống nhau. Ước tính, nếu phá bỏ bức tường này, khoảng cách thẳng giữa hai chiếc giường không quá nửa mét.
Thời An nói nhỏ: “Bên kia là…?”
“Chủ nhiệm Phùng khoa Hô hấp, hơn bảy mươi tuổi rồi.”
“Khoa Hô hấp mà cũng không chữa được bệnh ngáy của mình à?”
“Thầy thuốc khó tự chữa bệnh cho mình, em hiểu mà.”
Thời An không muốn hiểu, cậu chỉ muốn biết, “Chủ nhiệm Phùng ngủ có ngon không?”
Liệu có bị đánh thức bởi những âm thanh kỳ lạ không.
“Chất lượng giấc ngủ thì không biết.” Chung Nghiêm cũng hạ thấp giọng, ghé sát vào tai cậu, “Nhưng ông ấy có biệt danh là ‘Tai Thính’.”
“…” Thời An không dám thở mạnh, “Vậy phải làm sao?”
Chung Nghiêm kéo cậu dậy, “Vào phòng tắm.”
Thời An: “… Phòng… phòng tắm?”
Không gian chật hẹp lại có hơi nước, trong môi trường mờ ảo, không khí càng thêm kích thích.
Thời An có chút áy náy như đang làm chuyện xấu, “Được không anh?”
Trong không gian ẩm ướt, tối tăm, Chung Nghiêm chậm rãi tiến lại gần cậu, “Năm đó, chúng ta đã làm trong phòng tắm ba lần.”
Thời An: “…?”
Chung Nghiêm hôn lên tai cậu, “Không tin à?”
Thời An tự kiểm điểm bản thân, “Em thật sự hoang dã vậy sao?”
“Không chỉ vậy.” Chung Nghiêm xoay người cậu lại, để cậu chống hai tay lên tường, “Em rất thích tư thế này, còn thích vừa tắm vừa làm, chân đứng không vững cũng không cho dừng lại, cứ cầu xin anh nói, ‘Anh ơi, em muốn nữa’.”
“…………”
Vỡ lẽ rồi, toàn là bịa đặt.
Xem phim nhiều quá, bị hoang tưởng rồi.
Câu chuyện hoang tưởng được dựng lên sống động và hấp dẫn, đủ để khiến Thời An tự động nóng lên, tưởng tượng ra đủ loại tình tiết.
Chung Nghiêm luồn tay vào trong áo cậu từ eo, “Bác sĩ Thời, chuẩn bị xong chưa?”
“Không phải là… giúp đỡ lẫn nhau sao?”
Chung Nghiêm áp ngực vào lưng cậu, “Anh giúp trước, em học theo.”
Thời An cảm thấy mình đang bay, chỉ cần một cơn gió là có thể bay đi mất, “Ưm… đừng coi thường em, chuyện này em cũng…”
Nói được một nửa, cả hai cùng vểnh tai lên, từ bức tường đối diện vọng lại tiếng nước chảy ào ào, cùng với giọng hát khàn đặc như cái loa vỡ, gào thét như than khóc.
“Đàn ông khóc đi khóc đi không phải là tội, người mạnh mẽ nhất cũng có quyền mệt mỏi…”
Thời An: “…”
Hát còn dở hơn cả mình.
Chung Nghiêm: “…”
Dở như thằng ngốc.
Thời An: “Đây là…?”
Chung Nghiêm: “Bác sĩ Vương khoa Tai Mũi Họng, biệt danh ‘Loa Phóng Thanh’.”
Thời An: “…………”
Khám bao nhiêu cổ họng cũng không cứu vãn nổi giọng hát.
Thời An nghi ngờ khu ký túc xá này là công trình kém chất lượng, tất cả các bức tường đều mỏng như tờ giấy.
Hứng thú của Thời An gần như biến mất, “Hay là để hôm khác đi?”
Chung Nghiêm xoay người cậu lại, mặt lạnh như tiền, “Bạn trai em bị em làm cho thế này rồi, giờ em lại bảo để hôm khác? Được à?”
“Vậy phải làm sao?”
Trong phòng ngủ có “Tai Thính” bảy mươi tuổi, trong phòng tắm có “Loa Phóng Thanh” đang sung sức. Đến sáng, Thời An vẫn muốn là một thanh niên bình thường, có thể ra ngoài, đón ánh mặt trời.
Nhưng Chung Nghiêm không buông tha cậu, họ buộc phải chuyển địa điểm sang bệ cửa sổ. Môi trường tối tăm, bóng người in trên rèm cửa.
Cái gọi là giúp đỡ lẫn nhau, trọng tâm nằm ở chữ “lẫn nhau”.
Thời An dựa vào cửa sổ, Chung Nghiêm đứng trước mặt cậu.
Trong lòng Thời An rối bời, thứ quái dị to lớn nằm gọn trong lòng bàn tay.
Hồi cấp ba, Thời An trẻ người non dạ, cũng không ít lần tự xử, đặc biệt là khi nhìn ảnh của Chung Nghiêm.
Cậu không ngờ, kỹ năng này lại được áp dụng lên chính chủ.
Cuộc sống luôn có những bài học kinh nghiệm,
Lén lút sờ mó cũng không uổng phí.
Thời An bị bế lên bệ cửa sổ, miếng vải tam giác mắc vào mắt cá chân phải.
Thời An vốn đã hết hứng thú, lại trở nên kích động.
Thứ của Chung Nghiêm trong tay cậu vẫn to lớn như vậy, Thời An hơi sợ hãi, “Năm đó, anh cũng vào như vậy sao?”
“Chứ sao nữa?”
“Cầm thú, đúng là cầm thú.” Thời An xót xa cho bản thân, thảo nào sưng cả tuần.
Chung Nghiêm xoa tai cậu, “Bạn học Thời năm đó rất thích, sung sướng đến mức bảo anh đừng dừng lại.”
“Đừng nói nữa.” Thời An nắm chặt hơn, “Sao chỉ có mình em giúp, anh đang lười biếng à?”
Dù Chung Nghiêm cũng đang cầm, nhưng chỉ nghịch ngợm, căn bản không nghiêm túc.
“Anh sợ quá mạnh tay, em không chịu nổi.”
“Coi thường ai chứ.” Thời An tăng tốc độ, nghe thấy hơi thở của anh dồn dập mới hài lòng, “Em rất mạnh mà.”
“Thế à?” Chung Nghiêm rất thoải mái, luồn tay vào tóc cậu, “Bác sĩ Thời, muốn thử kiểu khác không?”
“Kiểu gì ạ?”
Chung Nghiêm lấy quần áo của cả hai lót dưới eo Thời An, “Học cho kỹ, anh chỉ dạy một lần thôi.”
“Đừng!” Sự phản kháng của Thời An vô ích, chỉ khiến cậu bị véo mạnh hơn.
Chung Nghiêm còn linh hoạt hơn cả lúc hôn, Thời An ngửa đầu gọi tên anh, gần như không còn chút kiềm chế nào.
Cửa sổ đón gió đêm, rèm cửa phồng lên. Thời An khẽ run, gió lướt qua vai, len lỏi vào từng lỗ chân lông.
Chung Nghiêm hơi lùi lại, lau sạch thứ còn sót lại trên khóe miệng, rồi chuyển nó xuống bụng. Hành động này rất biến thái, nhưng đối với Thời An lại có sức hút chết người.
Thứ của cậu ở trên người anh.
Lấp lánh, hơi trong suốt.
Chung Nghiêm cẩn thận bôi, không biểu lộ nhiều cảm xúc. Nghiêng đầu, ngũ quan ẩn trong bóng tối đẹp như tranh vẽ.
Thời An nghĩ anh là bạn trai, nhưng cũng là thầy hướng dẫn nghiêm khắc, khó tính. Chỉ cần anh hơi cau mày, Thời An sẽ thấy áy náy, sợ hãi và đỏ mặt.
Chung Nghiêm liếm môi, nắm lấy tay cậu, dàn đều chất lỏng màu trắng đục, “Bác sĩ Thời, đến lượt em rồi.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");