Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước Full Dịch

Chương 941




Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 941: Luyến tiếc

Hạ Nhược Tâm ngồi trên sô pha đang xem một đống tạp chí.

Đỗ Tĩnh Đưởng chỉ chỉ: “Không sao chứ?”

“Không sao.” Sở Luật cũng không tính tránh Hạ Nhược Tâm, hiện tại chuyện gì anh cũng không giấu cô.

“Vậy được rồi.” Đỗ Tĩnh Đường hiểu được, rồi anh lấy một chiếc ghế tựa ngồi xuống đối diện Sở Luật. “Anh, công trình này quá lớn, tương đương đem toàn bộ công ty của chúng ta đánh cược. Nếu thành công thì công ty chúng ta sẽ mở rộng gấp đôi, nhưng nếu thất bại thì công ty sẽ co lại ít nhất tới bảy mươi phần trăm. Nói thật, anh, đây là dự án lớn nhất công ty từng có cơ hội cũng đồng thời là dự án tiểm ẩn nhiều nguy hiểm nhất.”

“Cơ hội cùng nguy cơ luôn tồn tại cùng nhau.”

Sở Luật nhẹ nhàng chuyển động ngón tay cầm bút, bút trên tay anh cùng hài hòa chuyển động giống như đã hợp nhất với ngón tay.

“Anh tin vào con mắt của mình.” Sở Luật ngồi ngay ngắn, anh tự tin vào bản thân mình, đương nhiên điều này không phải tự luyến.

Đỗ Tĩnh Đường vẫn rất lo lắng: “Chính là, nếu có người mua mất miếng đất chúng ta nhìn trúng thì làm sao? Tuy rằng trước mắt còn chưa có ai coi trọng, nhưng nói không chừng cũng có người biết miếng đất kia sẽ rất đẹp.”

“Sẽ không.” Sở Luật ném bút trong tay xuống. “Nơi đó đã bỏ không ba năm, ta cũng đã đợi ba năm.”

Trong lòng Đỗ Tĩnh Đường vẫn bất ổn: “Nếu thật sự bị mua rồi thì số tiền chúng ta đã vay này đến lúc đó sẽ thật sự giống như nước biển rút theo thủy triều.”

Không phải anh nhát gan, mà anh thật sự cảm giác không chắc chắn trong lòng. Toàn bộ tài chính của công ty đều đã đầu tư, nếu có một chút sai lầm, công trình không đúng tiến độ thì vấn đề tín dụng thật sự đáng sợ. Hiện tại bọn họ đang nợ ngân hàng không ít tiền, đừng nói tập đoàn Sở Thị lớn thế nào, bên trong có bao nhiêu nhân viên thì những công trình gần đây đều dùng vốn vay ngân hàng để làm.

Ngân hàng ăn bọn họ, bọn họ ăn cái khác, đây là chuỗi thực vật học rất bình thường.

Mà Sở Luật vừa lúc chính là vật chủ của chuỗi thực vật này.

Hạ Nhược Tâm tiếp tục lật tạp chí, đều là một ít tạp chí về thời trang, ở bìa đều là các mẫu thời trang quốc tế mới nhất, quần áo và trang sức linh tinh. Trước kia Hạ Dĩ Hiên rất thích xem cái này, hơn nữa mỗi khi có mẫu ra đều nhất định phải mua. Có rất nhiều mẫu làm giới hạn số lượng, phát hành toàn thế giới rất ít, phụ nữ đều thích đua đòi, đặc biệt là trong những nhà có tiền. Ngươi có thì ta cũng có để nói cùng đẳng cấp, ta có ngươi không có thì kêu bản lĩnh kém, cho nên những người này mỗi ngày đều chỉ biết tìm đồ để mua không biết mệt.

“Có thích không?” Sở Luật đã nói chuyện xong với Đỗ Tĩnh Đường, anh ngồi lại cầm lấy tạp chí trong tay Hạ Nhược Tâm. “Thích cái nào?”

Hạ Nhược Tâm chỉ một bộ quần áo trên tạp chí: “Bộ này không tồi.”

Sở Luật xem đến, xác thật là không tồi, rất thích hợp với cô. Có thể xuất hiện trên tạp chí này đã là không tồi, tạp chí nổi danh này đều là những thiết kế của các nhà thiết kế thời trang nổi tiếng thế giới, cũng là các mẫu mới nhất được tạo ra.

“Thích thì mua.” Đôi mắt Sở Luật không chớp, cũng không xem giá của bộ quần áo đó như nào, anh lấy điện thoại di động không biết gọi cho ai.

Ngay buổi sáng hôm sau liền có người đưa tới một kiện chuyển phát nhanh quốc tế.

Hạ Nhược Tâm lấy hộp đem lên trên đầu gối mình, mở ra thấy bên trong chính là bộ quần áo cô thấy trên tạp chí kia. Rất quý, đem nhiều tiền như vậy mặc trên người không thấy nặng sao.

Nhưng bộ quần áo này cô xác thật là thích. Cô cầm quần áo lên rồi vào phòng thử đồ. Quần áo được làm theo kích cỡ của cô, đặc biệt vòng eo được làm rất chuẩn xác, quần áo rất mềm mại, khó trách rất nhiều người thích loại đồ xa xỉ này, nguyên nhân có khi không chỉ vì thân phận mà thật sự chúng rất tốt.

Cô chỉnh đầu tóc của mình, sau đó lấy ra bộ tóc giả đội lên. Không biết từ khi nào cô thích đội tóc giả, cô sẽ giấu những vết sẹo cùng sự thương tâm ở bên trong, cho người khác một bộ mặt hoàn mỹ cùng biếng nhác ở bề ngoài.

Sóng tóc xoăn tới vai màu trà nhàn nhạt càng tôn thêm làn da trắng nõn của cô.

Cô lại thay một đau dép lê màu trắng, đứng trước gương xoay thân mình một chút.

Mặc kệ nới nào cũng dường như rất hoàn mỹ, không một chút dư thừa. Cô cầm lấy túi xách lên vừa tới lúc muốn đi thì Sở Luật mở cửa tiến vào, thấy cô ra tới mắt anh không khỏi sáng ngời nhìn theo.

Quả nhiên bộ quần áo này rất thích hợp với cô.

Anh đi tới, tay cũng chỉnh mái tóc giả trên đầu cô: “Sao lại mang cái này?” Anh không thích cô mỗi ngày đều dùng tóc giả, tuy rằng tóc cô hơi ngắn một chút nhưng lại không xấu, rất thoải mái, rất chân thật, vì cái gì một hai phải đội thứ này lên đầu, vừa nặng lại vừa bí.

“Cảm thấy đẹp.” Hạ Nhược Tâm khẽ cầm lọn tóc chảy xuống vai, ánh mắt cũng nhìn vào đôi mắt đen ấm áp của anh.

Đột nhiên cô bị ép mạnh vào tường, thân thể anh đã ép sát vào cô.

“Em vừa mới trang điểm xong.” Cô chặn lại bờ môi đã sát mặt anh, nhưng không ngăn được hơi thở của anh quện vào hơi thở của cô, cái loại này mang theo sự kích động khiến thân thể tê dại.

“Không sao, lát nữa anh đưa em đi trang điểm lại là được.” Anh dùng sức áp môi mình vào, ngậm lấy bờ môi nho nhỏ phấn nộn, nếm cũng là một vị ngọt nhàn nhạt không biết là của son môi hay là vị của chính cô.

Thân thể anh cũng nhanh chóng có phản ứng, vốn là muốn nhịn nhưng anh lại không nhịn được, trực tiếp kéo quần áo của cô lên, một cách tay vòng tới ôm chặt thên thể của cô khiến thân mình hai người dán vào nhau.

Anh vốn cao hơn cô rất nhiều, mà thân thể của cô cũng mềm mại ngoài ý muốn, bọn họ giống như trời đất tạo nên một đôi, về phía hình thể rất hài hòa với nhau.

Hạ Nhược Tâm thở dốc, cánh tay trắng nón quàng lên cổ của anh.

“Thích không?” Thân thể anh liên tục va chạm hướng về phía trước, cặp mắt đen mở to mang theo một chút cuồng dã, đôi bàn tay to lớn cũng nắm chặt vòng eo mảnh khảnh của cô. Lúc này loại giao hòa thể xác này khiến hai người có chút nghiện rồi, dường như mỗi ngày mỗi đêm đều không đủ, cũng dường như muốn cho đối phương hòa quện vào thân thể mình, sinh mệnh mình.

Lúc này bọn họ dung hợp chặt chẽ, lúc này bọn họ hoàn mỹ không tỳ vết.

Bọn họ cũng chẳng phân biệt ta và ngươi, bọn họ quện thành một, vốn chính là một đôi người kết hợp với nhau. Chỉ là bọn họ bị mất phương hướng thật lâu, lại một lần tìm kiếm, hóa ra có một số người thật sự không rời đi.

Đến khi tiếng thở nhẹ nhàng lại, Hạ Nhược Tâm dựa vào trên vai Sở Luật, khóe môi cô công lên một chút, trong đáy mắt vẫn có một chút đau đớn.

Bàn tay to lớn của Sở Luật vỗ nhẹ lưng cô trấn an…

​ ​ ​


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.