Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 905: Còn có thể quay đầu
Sở Luật mua đồ ăn con gái thích ăn nhất, sau đó anh cho con gái ăn. Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn ăn đồ ba cho, một chút cũng không kén, điểm này của bé rất giống Sở Luật, Sở Luật tuy rằng khó tính nhưng anh có thể ăn cơm không, đương nhiên cũng có thể ăn mãn hán toàn tịch, cơ bản có đồ gì anh liền ăn thứ đó.
Tiểu Vũ Điểm cũng giống như vậy, ai cho bé ăn gì bé liền ăn cái đó, không kén đồ ăn, đương nhiên ngoại trừ rau xanh, cả điều này cũng giống ba.
Sở Luật lại cho con ăn một miếng, thấy con vui vẻ khiến anh không khỏi bật cười.
“Ba!” Lúc này tai anh nghe một âm thanh quen thuộc, không cần hoài nghi, tai anh vốn rất tốt, cho nên câu ‘ba’ này là gọi anh, đến nỗi là ai không cần đoán cũng biết.
Là Sở Tương.
Trên đời này còn có ai có thể gọi anh một tiếng ‘ba’ nữa, ngoại trừ Tiểu Vũ Điểm cũng chỉ có Sở Tương.
Mà tiếng ‘ba’ Tiểu Vũ Điểm gọi là cứu rỗi lớn nhất đời này của anh, nhưng tiếng ‘ba’ của đứa bé kia gọi lại giống như châm chọc, đứa bé kia từ đâu có anh biết rõ.
Mỗi lần nhớ đến đứa nhỏ này anh sẽ nhớ tới chuyện mình đã không còn khả năng có con.
“Đã ăn no chưa?” Anh lau mặt cho con gái, lại cho một miếng.
Tiểu Vũ Điểm lắc đầu: “Ba, bụng Tiểu Vũ Điểm rất lớn, có thể ăn rất nhiều cơm.”
Sở Luật lại xúc một miếng cơm để cạnh cái miệng nhỏ, mà Tiểu Vũ Điểm thật đúng không cự tuyệt bất cứ cái gì.
Lúc này Sở Tương đã chạy tới, vươn tay kéo áo Sở Luật: “Ba!”
Sở Luật nhăn mi lại, nhàn nhạt hỏi: “Sao con lại tới đây? Bà đâu?”
Sở Tương mím môi, vẻ mặt hơi tủi thân, mà bốn phía bắt đầu có người chỉ trích, đều là con gái sao lại có thể không công bằng, vừa rồi vẫn là bộ dáng một người cha rất tốt, như thế nào đối với một đứa con khác lại lạnh nhạt như vậy.
Sở Tương lại mím môi: “Lát bà sẽ đến.” Nó vừa nói xong liền nghe được tiếng Tống Uyển gọi nó.
“Hương Hương, cháu chạy loạn đâu rồi, cẩn thận ngã.” Nói, Tống Uyển cũng đã đi tới nắm chặt tay Sở Tương, hiện giờ xung quanh có rất nhiều người, nhỡ gặp người xấu thì biết làm sao.
“Bà…” Sở Lương kéo tay Tống Uyển, âm thanh nghẹn ngào rất đáng thương: “Ba không để ý tới Hương Hương.”
Tống Uyển đương nhiên cũng liếc mắt một cái đã phát hiện ra con trai mình, anh đối xử lạnh nhạt với Sở Tương bà cũng biết. Tuy trong lòng bà cũng minh bạch con trai bà không thích đứa con gái này, nhưng đứa nhỏ này dù sao cũng là do bà mang về, liền không thể cho bà một ít mặt mũi sao?
Sở Luật lấy kính râm đeo vào cho con gái: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Anh nhéo má con gái rồi ôm bé lên, sau đó ấn khuôn mặt nhỏ của con gái vào ngực mình, không cho bé đối mặt với Tống Uyển.
“Mẹ, con về trước.”
Tống Uyển nắm chặt tay Sở Tương, hàm răng đang nghiến lại. Sở Tương cũng đang ghen ghét vừa rồi Sở Luật đã đeo kính râm cho Tiểu Vũ Điểm, kính râm này nó đã thấy trong phòng của Sở Luật, còn trộm đeo thử, nó tưởng rằng đây là ba cho nó cho nên còn đang chờ ba đưa cho, kết quả không phải đưa nó mà cho đứa em kia.
Nó cúi đầu, chân di di trên mặt đất, nước mắt cũng lăn xuống, oán trong lòng ngày càng nhiều.
Nếu không có em gái thì tốt rồi, như vậy ba chính là của nó.
Nó muốn đem em đi bán, nó nhất định phải đem em đi bán.
Sở Luật cũng không ở chỗ này làm gì, anh ôm Tiểu Vũ Điểm đi nhanh ra. Tiểu Vũ Điểm ngẩng mặt nhìn qua vai Sở Luật thấy đôi mắt đỏ Sở Tương nhìn chằm chằm vào mình, giống như dã thú đang muốn ăn thịt người khiến bé khiếp sợ vội vàng rúc đầu vào ngực ba.
“Ba.”
“Ừ.” Sở Luật nắm tay con gái. “Làm sao vậy?”
“Ba, nếu Tiểu Vũ Điểm bị bắt đi ba có tìm được Tiểu Vũ Điểm không?” Tiểu Vũ Điểm ngẩng mặt lên hỏi Sở Luật.
“Sẽ tìm được.” Sở Luật ôm con gái chặt thêm một chút. “Trên đời này không có ai có thể cướp đi Tiểu Vũ Điểm của ba, nếu Tiểu Vũ Điểm bị bắt đi ba sẽ tìm giống như tìm mẹ, đem toàn lực tìm Tiểu Vũ Điểm về.”
Tiểu Vũ Điểm nhoẻn miệng cười, bé có người cha ghê gớm nhất nha, mặc kệ bé ở đâu nhất định ba sẽ mang bé về, bé không nhớ nhiều nhưng có hai điểm này bé sẽ nhớ kĩ.
Lúc Tống Uyển trở về tâm tình không tốt, nhịn không được trút lên đầu Sở Giang.
Gần đây Sở Giang nghe nhiều tới đau cả tai, ông lại không thể trơ mắt nhìn Tống Uyển ngày càng sai như vậy, bằng không sau này hai mẹ con có khi thành kẻ thù mất.
Ông không có cách nào, chỉ có thể ngồi cùng Tống Uyển nói về điều mà bọn họ đã nói rất nhiều lần này, kỳ thật ông không muốn nhắc lại nhưng lại không có cách nào khác.
“Uyển Uyển…” Ông gọi tên Tống Uyển.
Uyển Uyển, đúng vậy, Uyển Uyển, đã rất lâu Tống Uyển không nghe Sở Giang gọi bà như vậy.
“Có việc?” Bà đang nổi giận cũng xoay mặt lại.
Sở Giang than một tiếng, đưa một tay lên vai bà, dù thế nào cũng đã trải qua nhiều năm vợ chồng sống gió như vậy, bọn họ sống với nhau cả đời nào có thể thủ. Tuy rằng có khi ông thật sự tức giận chỉ hận không bóp chết bà nhưng tới cuối cùng đều vẫn đau lòng bà, thật không muốn về sau bà bị bạn bè xa lánh như vậy, càng không muốn để bà cùng con trai coi nhau như kẻ thù.
“Bà ấy…” Ông vỗ vỗ vai Tống Uyển. “Bà với con cứ tức giận nhau làm gì, dù sao nó cũng là con chúng ta.”
“Không phải nó đang giận tôi sao?” Tống Uyển không có cảm giác mình có gì sai.
“Bà lại còn cứ già mồm.” Sở Giang trầm mặt khiến Tống Uyển cũng nghĩ tới điều gì, sau đó không nói lời nào, cũng là chột dạ.
“Chuyện Tiểu Vũ Điểm tôi thật sự không biết, tôi không cố ý.” Lần đầu Tống Uyển thừa nhận mình đã sai, có điều chuyện đã làm sai này bà muốn sửa, muốn đền bù đã không còn cách nào.
“Tôi không thể lại mỏ bụng Hương Hương đem trả thận cho Tiểu Vũ Điểm, đó cũng là cháu gái tôi, tôi cũng đau lòng.” Bà không nghĩ chuyện sẽ như vậy, bà thật sự không nghĩ thế, nhưng tới hiện tại giống như bà càng xa bản tâm ngày xưa, thế cho nên đều không quay về được.
“Không có việc gì, còn có thể quay đầu lại.” Sở Giang nắm chặt tay Tống Uyển. “Hiện tại còn chưa muộn.”