Chương 815: Không mọc ra được
Tống Uyển lắc đầu, không có, bà cũng không thấy Tiểu Vũ Điểm a.
Bà không phát hiện sắc mặt gã đàn ông ở bên cạnh giống như quỷ, chiếc giày này còn không phải là của đứa bé mà bác sĩ mới ôm đi sao, gã nhớ rất rõ, bởi vì giày này có kiểu dáng không giống bình thường cho nên gã nhớ kĩ, nhưng sao lại thế này, không phải nói muốn phẫu thuật cho đứa bé bị què chân, sao lại đổi thành một đứa bé khác.
Mà trực giác của gã cho biết sự việc không hợp lý, cho nên gã cứ đi trước đã.
Gã trộm lui về phía sau, hướng tới một phía an toàn chạy đi. Sở Luật thấy được nhưng lại không để trong lòng, anh cho rằng gã có tật giật mình nên sợ hãi mà chạy trốn. Hơn nữa việc này vốn không có quan hệ với người khác, nói trắng ra đều làm theo lời của Tống Uyển.
“Tiểu Vũ Điểm đâu?” Hạ Nhược Tâm tìm hồi lâu vẫn không thấy con gái mình đâu, không biết Tiểu Vũ Điểm của cô đi nơi nào.
“Không sao đâu, có thể ngủ ở nơi nào đó rồi.” Sở Luật cẩn thận an ủi Hạ Nhược Tâm, cho dù anh lật tung chỗ này cũng phải tìm ra con gái. “Chúng ta cứ từ từ tìm kiếm sẽ biết con đang ở đâu.”
Anh nó rất nhẹ nhàng, nhưng chỉ anh biết lòng anh không có bình tĩnh như trên mặt như vậy, giống như có loại sóng to gió lớn đột ngột từ mặt đất mọc lên khiến anh phập phồng sợ hãi.
“Dì, dì Hạ…” Lúc này một âm thanh yếu ớt truyền tới.
“Quả Nhi?” Hạ Nhược Tâm cúi đầu, liền thấy Quả Nhi từ góc tường thò đầu ra, vừa thấy Hạ Nhược Tâm lập tức liền cười. Chân bé không đi được, cho nên thân hình nho nhỏ chỉ có thể bò trên mặt đất khiến người khác thương cảm.
“Quả Nhi!” Hạ Nhược Tâm vội buông tay Sở Luật chạy tới đỡ Quả Nhi lên.
“Quả Nhi, nói cho dì, em đâu, em Tiểu Vũ Điểm đâu?”
“Em?” Quả Nhi chớp đôi mắt, sau đó như nghĩ ra điều gì, bé cười với Hạ Nhược Tâm. “Em với chú cùng cháu chơi trốn tìm. Em nói Quả Nhi thiếu một chân, muốn thay cho Quả Nhi, chú giúp em cắt móng tay, sẽ mọc ra được.”
Hạ Nhược Tâm còn không hiểu được ý tứ những lời nói lộn xộn của Quả Nhi đã nghe thấy Tống Uyển la lên.
“Sao cháu lại ở đây, người bên trong kia là ai?” Bà vươn tay run rẩy chỉ phòng phẫu thuật.
Đứa nhỏ này ở đây, như vậy, như vậy… hiện tại đang lấy thận ghép cho Sở Tương là ai?
Sở Luật cầm chiếc giầy nhỏ rơi trên mặt đây, anh xoay người điên cuồn chạy tới phòng phẫu thuật, cầu mong ngàn vạn lần đừng giống như suy nghĩ của anh.
Khi anh vừa sắp đẩy cửa thì cửa đã được mở ra, bác sĩ từ bên trong đi tới.
“Chúc mừng, ca phẫu thuật đã thành công. Bác sĩ cũng không bỏ khẩu trang, anh cười nhưng nụ cười có chút khó chịu. “Sở phu nhân, cháu gái ngài có thể cải tử hoàn sinh, có điều đứa bé gái kia tôi muốn nhận nuôi, chắc ngài sẽ không phản đối. Yên tâm, giao ước của chúng ta rất rõ ràng, việc này tôi sẽ giữ ở trong bụng, không nói cho bất cứ kẻ nào biết.”
Anh nói với Tống Uyển, những người khác anh cũng chỉ cho rằng đều là người nhà Tống Uyển, cho nên anh không để ở trong lòng.
Thân thể Sở Luật run lên.
Đứa bé gái, bé gái…
Tiểu Vũ Điểm, con gái anh, không…
“Tiên sinh…”
Bác sĩ còn chưa kịp can ngăn Sở Luật đã lao vào.
Trên trong phòng còn nồng lên múi máu tươi, những y tá thấy Sở Luật xồng xộc xông vào đều thấy sợ hãi vội vàng tới ngăn anh lại. “Vị tiên sinh này, phẫu thuật còn chưa hoàn thành, mời đi ra ngoài trước.”
Con mắt Sở Luật tanh hồng, anh nhìn về đứa bé đang cắm ống dưỡng khí, thân mình bé nho nhỏ nằm gọn trên một chiếc giường lớn, trên mặt đất còn rơi một chiếc giày nhỏ. Trên khuôn mặt nho nhỏ của bé đeo chụp ống khí rất to, dường như đã che lại cả khuôn mặt.
Y tá muốn ngăn anh lại nhưng bị ánh mắt tối tăm của anh dọa phát sợ nên cũng không dám lộn xộn nữa.
“Tiên sinh.” Có người không nhịn được nói. “Mong ngài đừng chạm vào bé, bé mới phẫu thuật xong, bé còn quá nhỏ, xê dịch dù nhỏ lúc này cũng không tốt, sẽ rất dễ mất mạng.”
Sở Luật hơi ngừng bước chân, anh cảm giác mỗi bước mình đi ngực đều đau thêm một phần. Như thế nào, tại sao lại như vậy, buổi sáng bé vẫn tung tăng nhảy nhót, còn nói muốn về nhà ăn cá, vì cái gì mà không đến một ngày con gái anh lại nằm trong bệnh viện, còn mất đi một quả thận.
Bé mới bốn tuổi, mới bốn tuổi thôi mà. Bé ba buổi bệnh nặng mới vừa khỏi, tại sao lại như vậy? Tại sao?
Anh cẩn thận đi tới, đưa đôi tay lên nhưng không biết phải làm như nào, anh có thể chạm vào bé, có thể không?
Bên ngoài Tống Uyển sợ tới ngây ngốc, tay chân bà lạnh băng, thân thể cũng run rẩy, bà muốn nói gì đó nhưng một câu cũng không nên lời.
“Dì Hạ, em đâu?” Quả Nhi lắc lắc tay Hạ Nhược Tâm. “Em cắt móng tay xong chưa?”
Hàng mi dài của Hạ Nhược Tâm hơi run run, đôi mắt trống rỗng cuối cùng cũng tụ lạ một chút ánh sáng, sau đó đờ đẫn bế Quả Nhi trên mặt đất lên rồi đặt bé vào một chiếc ghế nghỉ chân.
“Quả Nhi ngồi ở đây đã, lát nữa dì lại đây với con.” Cô vội xoa đầu Quả Nhi, nhưng ánh mắt vẫn trống rỗng.
“Dạ.” Quả Nhi đồng ý, vốn đang muốn hỏi em đang ở đâu, nhưng vừa thấy sắc mặt Hạ Nhược Tâm thay đổi nên bé cũng chỉ có thể ngậm lại miện mình, cái gì cũng không dám hỏi nữa.
Hạ Nhược Tâm đứng lên, cô đi tới trước mặt Tống Uyển, bước chân hơi dừng lại, lông mi lúc này đã xuất hiện một chút ẩm ướt, cũng là ẩn nổi lên tràn đầy chua xót trong lòng.
Cô lại bước đi, từng bước chân nặng nề tiến về phía trước.
Cửa phòng giải phẫu đẩy ra, một giường bệnh từ bên trong được đẩy ra, là Sở Tương, tuy rằng hiện tại đang hôn mê nhưng chờ đến khi đứa nhỏ này tỉnh sẽ là được sống lại một lần nữa, đứa bé này cầm một quả thận của con gái cô. Tiểu Vũ còn nhỏ như vậy, bé chỉ có bốn tuổi, trước giờ bé đều không có nổi một ngày an lành, vì điều gì mà bọn họ lại đối xử với bé kia vậy.
Kia không phải móng tay, cắt đi còn mọc ra được, đây là không mọc được nữa.
Cô xoay người đi vào, bên trong Sở Luật đang đứng trước giường bệnh, hốc mắt anh đỏ hoe, đôi tay cũng đang nắm chặt lại.