Chương 813: Thế giới người lớn quá tàn nhẫn
Sở Giang lấy điện thoại gọi cho Tống Uyển, kết quả chuông reo hồi lâu vẫn không ai bắt máy, một hồi sau thì điện thoại không còn liên lạc được nữa.
Đây là đang làm cái quỷ gì, Sở Giang trừng mắt nhìn điện thoại của mình, càng già gan càng lớn rồi.
Không thể không nói giờ bà ấy chấp nhặt từng việc với ông, thật sự giống như là một người khác.
“Lão Sở, sao lại không đánh nữa?” Người bạn chơi golf cùng cũng đi tới ngồi bên cạnh ông. “Vừa rồi đánh rất tốt còn gì.”
“Lát sẽ đánh, giờ có một số việc.” Sở Giang cười, hiện tại ông cũng không còn tâm tình chơi bóng.
“Đúng rồi,” người bạn già ngồi bên cạnh ông cũng cười nói, “có ảnh cháu gái của ông không? Cho tôi xem một chút, cháu gái nhà ông sau này này có thể làm cháu dâu nhà tôi đi?”
“Ông cứ mơ đi.” Sở Giang không đồng ý. “Cháu ông đã mười lăm tuổi, cháu gái tôi năm nay mới bốn tuổi.” Chuyện trâu già gặm cỏ non này Sở gia bọn họ cũng sẽ không đồng ý.
“Ông thì biết cái gì?” Ông bạn lại nói. “Mười tuổi mới đẹp, mọi người đều nói chồng già vợ trẻ mới hạnh phúc đó.”
Mặc kệ đối phương ba hoa chích chòe cỡ nào Sở Giang đều sẽ không đồng ý gả cháu mình qua, cháu gái bảo bối nhà bọn họ tốt nhất là cả đời không gả, à không, tìm tới cửa tôn nữ tế, như vậy mới không bị người khi dễ.
Ông lại lấy điện thoại gọi cho Tống Uyển, nhưng vẫn thông báo không liên lạc được như trước.
“Đây là làm sao vậy?” Ông cũng thấy đứng ngồi không yên, chuẩn bị trở về xem một chút. Tuy rằng Sở Tương không phải cháu ruột nhưng cũng vẫn là cháu gái, cháu gái chuyển viện ông là ông nội kiểu gì cũng nên tới xem sao.
“A, lão Sở, ông không chơi nữa à?”
“Ừ, không chơi nữa, nhà tôi có việc.” Sở Giang thu lại gậy golf chuẩn bị về nhà.
***
Lúc này đã đi qua thêm gần hai giờ.
Cô nhi viện đã được tìm khắp các ngõ ngách, ngay cả hang chuột cũng không tha, nhưng vẫn không tìm thấy Tiểu Vũ Điểm.
“Hay là cùng Quả Nhi đi ra ngoài rồi?” Một nhân viên nhỏ giọng nói.
Hai chữ Quả Nhi này chạm tới dầu Sở Luật.
“Các cô nói Quả Nhi?”
“Đúng vậy, Quả Nhi.” Người nhân viên vội vàng trả lời: “Ngày thường Tiểu Vũ Điểm hay chơi với Quả Nhi nhất. Hôm nay Sở phu nhân đưa Quả Nhi đi, mà lúc ấy tôi thấy Tiểu Vũ Điểm cũng cách đó không xa, không chừng thật sự bị Sở phu nhân mang theo cùng.”
Lúc này Sở Luật mới nhớ tới chuyện của Quả Nhi.
“Quả Nhi chưa về sao?” Anh hỏi, rõ ràng Tống Uyển đã nói Quả Nhi về rồi.
“Không thấy.” Người nhân viên lắc đầu. “Tôi chưa thấy Quả Nhi trở về, nếu bé trở về nhất định chúng ta sẽ biết, chân bé không tiện, làm chuyện gì cũng cần chúng tôi hỗ trợ.”
Trong lòng Sở Luật đột nhiên có cảm giác không tốt.
Tống Uyển nói rất không logic, lại khác xa ngày thường, bây giờ còn tắt điện thoại.
Chẳng lẽ mẹ định…
“Nhược Tâm, chúng ta đi.” Anh vội vàng kéo Hạ Nhược Tâm đi. Hạ Nhược Tâm hiện tại chỉ nghĩ tới tìm con gái, tìm nửa ngày khiến cô sắp điên rồi.
“Có khả năng,” Sở Luật không dám nói cho cô. “Tiểu Vũ Điểm chắc cùng với Quả Nhi đi ra ngoài, mà mẹ anh…” anh ngập ngừng, “có thể muốn thận của Quả Nhi.”
Hạ Nhược Tâm trợn mắt, có chút không tin những gì mình nghe được.
“Sao có thể?”
“Không chuyện gì là không thể.” Sở Luật mấp máy môi, có chút lạnh lùng. “Mẹ anh hiện giờ đều một lòng nhào vào Sở Tương, bà vì Sở Tương thì chuyện gì cũng có thể làm được.”
“Nếu là Tiểu Vũ Điểm, em có thể làm như vậy hay không?”
Anh hỏi Hạ Nhược Tâm, cũng là hỏi chính mình. Đối với anh thì không cần suy nghĩ anh cũng không do dự trả lời, anh sẽ làm, anh có thể vì con gái làm bất cứ chuyện gì, bao gồm cả việc đi hại một đứa trẻ khác. Đây chính là Sở Luật.
Nên cách làm này với Tống Uyển cũng không quá kì quái, anh có thể nghĩ đến đương nhiên Tống Uyển cũng có thể.
Hạ Nhược Tâm lại không biết mình sẽ làm thế nào khi gặp tình huống này.
Cô sẽ làm không?
Không, cô lắc đầu, cô sẽ không. Cô sẽ dùng thận của mình cứu con gái, sẽ không lấy thận của đứa trẻ khác. Kia cũng là một sinh mệnh, cô không làm chuyện nhẫn tâm như vậy được.
Sở Luật tiếp tục gọi cho Tống Uyển, nhưng máy của bà vẫn tắt.
Anh ném điện thoại vào trong xe. “Chúng ta đi tìm từng nơi, anh không tin tìm không thấy.”
“Sở Luật lái xe nhanh về một hướng, anh lại cầm điện thoại lên. Làm vậy không được, bọn họ tự tìm thì tới tối cũng chưa chắc thấy.
“Alo, cục trưởng Hồ. Là tôi, Sở Luật. Tôi muốn nhờ ông một việc rất gấp…”
Anh ngắn gọn mô tả yêu cầu của mình, anh lại lái xe đi, đầu tiên là tới các bệnh viện ở gần, chỉ hy vọng bọn họ có tể kịp. Nhưng anh cảm thấy hy vọng thật xa vời, đã vài giờ đồng hồ qua đi, nếu Tống Uyển thật sự quyết định phẫu thuật thì có lẽ lúc này ca phẫu thuật cũng xong rồi.
Việc này anh không dám nói cho Hạ Nhược Tâm. Còn may, con người có hai quả thận, đứa bé kia về sau anh sẽ chăm sóc tốt, sẽ không để nó lại mất đi một quả thận, nếu có thể anh sẽ nhận bé về làm con của mình.
Chỉ hy vọng thật sự không có chuyện gì.
Bọn họ lại tìm tới một bệnh viện, lại không có. Thành phố có nhiều bệnh viện như vậy tìm kiếm thật sự không dễ dàng. Đến hai giờ sau anh nhận được một cuộc điện thoại.
“Tôi biết rồi, cảm ơn ông. Hôm nào tôi mời ông ăn cơm.”
Bên kia nói vài câu khách khí rồi ngừng điện thoại.
“Tìm được rồi.” Anh nhàn nhạt nói rồi lái xe về một hướng khác. Đây là một bệnh viện tư rất nhỏ, vừa rồi bọn họ có đi qua nhưng không nghĩ tới việc vào tìm.
Cục trưởng Hồ vừa nói với anh một tin, nơi đó mới làm một cuộc phẫu thuật về thận, mà bệnh viện nhỏ như vậy căn bản không có tư cách làm một ca phẫu thuật như vậy. Cho nên anh có thể khẳng định nơi này nhất định phẫu thuật cho Sở Tương, còn cả đứa trẻ tên Quả Nhi kia.
Nhưng sao Tiểu Vũ Điểm lại ở đây. Tiểu Vũ Điểm vẫn còn quá nhỏ, bé sao biết được thế giới người lớn tàn nhẫn như nào. Anh thật sự không đành lòng, chỉ hy vọng con gái anh cái gì cũng không biết.
“Nhược Tâm, em sao vậy?”
Sở Luật thấy Nhược Tâm đã lâu không nói lời nào còn tưởng cô bị ốm, anh đem đặt tay lên trán Hạ Nhược Tâm.