Chương 775: Nhà của người khác.
Đến khi Sở Luật đi ra, không có ai thấy, lúc này anh mới thở ra từng hơi. Anh xòe tay ra, trong lòng bàn tay đã đầy mổ hôi. Như vậy thì tốt rồi, thật sự tốt, anh từng bước tiếp cận được hai người. Mặc kệ phải dùng ít nhiều thời gian, phải dùng ít nhiều tinh lực anh đều sẽ tiếp tục cố gắng. Chỉ cần có một bước tiến bộ cũng không uổng công anh phí nhiều tinh lực cùng thời gian.
Đỗ Tĩnh Đường Đường hết vắt chân trái lên chân phải, rồi lại chân phải lên chân trái. Anh đang không rõ.
“Anh, sao anh lại nghĩ ra một công việc lạ như vậy. Hơn nữa không phải trước nay anh đều ghét nhất quan hệ với bên truyền thông địa phương sao?”
“Nói nhiều.” Sở Luật trực tiếp nói một câu với Đỗ Tĩnh Đường.
Đỗ Tĩnh Đường sờ sờ cái mũi của mình, thật sự anh cũng cảm thấy mình đã nói nhiều.
Nhưng không thể không nói nhiều, ít nhất giữa hai người bọn họ còn có một cái miệng có thể nói chuyện, không thì cả hai cái nửa ngày cũng không nói ra một tiếng, như vậy bọn họ sẽ phải làm gì?
Mắt to mắt nhỏ nhìn nhau sao?
“Em đi an bài một chút đi.” Sở Luật đem bản kế hoạch ném cho Đỗ Tĩnh Đường.
“Sao lại để tự em an bài, giết gà sao phải dùng dao mổ trâu?”
Đỗ Tĩnh Đường lật qua bản kế hoạch, đơn giản như vậy, anh lại không phải không có việc, những việc này để người khác làm là được rồi.
Sở Luật ngẩng mặt lên, trực tiếp ném một cái bút tới.
“Em biết, em biết.” Đỗ Tĩnh Đường vội vàng né tránh cái bút đang bay đến, dùng đôi tay ôm lấy đầu mình. Anh biết, anh đi làm, như vậy là được chứ gì.
Cầm bản kế hoạch, anh vẫn có chút không tình nguyện lại thở dài vài câu. Cuối cùng vẫn tự mình đi làm việc này, nhưng anh vẫn không biết sao anh họ lại coi trọng tới bộ phận này. Tuy rằng mới mở, nhưng trong văn phòng mới này chính là ở riêng một phòng, nơi này vốn không định làm gì, vậy mà lại tạo thành một phòng làm việc thi họa.
Phòng thi họa là cái gì, anh dựa vào tường đem lật xem bản kế hoạch. Kỳ thật xem như một phòng phúc lợi, chủ yếu là tập đoàn Sở Thị vì những đứa bé nghèo có năng khiếu về hội họa mà mở một lớp dạy vẽ.
Trong quá khứ, để công ty có một chút hình ảnh tốt cũng đã làm một số việc công ích, hơn nữa tập đoàn Sở Thị cũng có khoản cho công ích hàng năm, khoản này cũng không phải nhỏ, đương nhiên thành quả thu được cũng không tồi.
Nhưng giờ tạo thành hẳn một phòng, lại chuyên môn cho một lĩnh vực, thật sự cũng không biết trong lòng anh họ nghĩ như thế nào, lại còn một hai phải chính anh làm.
***
Buổi sáng, Hạ Nhược tâm đưa con gái tới nhà trẻ, cô lại đem đồ đạc của hai người dọn về căn hộ mới. Tới tới lui lui chỉ có mình cô, nhưng lúc này cô không còn ngốc như lần trước, cô tìm một xe ba bánh giúp đỡ chở đồ vật, chỉ một lần có thể chở hết đồ đạc.
Lại một lần đứng ở bê ngoài căn hộ mới mua của mình, cô thật sự có một cảm giác thức tỉnh.
Một căn phòng ở có thể khiến cô nhiều cảm xúc như vậy.
Làm việc tốt thường gian nan.
Lúc này di động của cô vang lên. Cô vừa lấy ra nhưng nhìn thấy đó là Sở Luật. Cô muốn tắt điện thoại đi, vì gì đó mà cô luôn cảm giác bị tính kế không thoải mái. Nhưng hiện tại thật sự Sở Luật là lão bản của cô, là áo cơm của cô.
Cô đưa điện thoại cầm lên, vừa chuyển nút nghe từ bên trong liền truyền đến âm thanh khàn khàn trầm thấp của người kia.
“Nhược Tâm! Có phải em nên mời anh một bữa cơm không?”
Nghe được câu này của Sở Luật thật sự Hạ Nhược Tâm chỉ muốn nói một câu ‘biến’. Nhưng cô nhớ tới công việc của mình, nhớ tới căn hộ lớn này của mình về sau có được ở hay không, về sau có bị người khác ép trả nợ hay không, về sau có bị trở thành không có hộ khẩu hay không, cuối cùng cô chỉ có thể đồng ý.
Cô chống tay vào eo, lại một lần dọn dẹp. Cô cảm thấy mình có chút thần kinh.
Lấy ra ví tiền, cô không cần nghỉ ngơi liền đi chợ mua một ít đồ ăn. Anh ta còn muốn lại đây ăn cơm, nhưng đừng nghĩ cô làm gì tốt lành đón hắn.
Mẹ con cô ăn gì thì anh ta sẽ ăn theo cái đó đi.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không thể thất lễ, mua cá, cũng mua thịt.
Khi cô vừa về nhà, vừa đúng lúc cần đi đón con gái thì nghe được có tiếng gõ cửa bên ngoài.
Cô đi tới mở cửa, quả thật trong lòng còn đang đoán xem là ai tới, bởi vì cô mới chuyển đến, còn không được vài ngày lại dọn đi, sau đó lại dọn về. Đến lúc này cũng đã nửa tháng lăn lộn, hàng xóm nơi này cô vẫn chưa quen, hơn nữa nơi này là chung cư mới, vốn dĩ người ở cũng không quá nhiều.
Lúc cô mở cửa mới phát hiện mình thật sự đã không còn bực tức.
Người đàn ông này không cách nào từ chối anh ta đi vào cuộc sống của cô.
“Bọn anh đã về.” Sở Luật nói, cũng không cần mời mà tự đi vào, anh buông xuống đứa bé trong lòng, lại xoa xoa đầu bé. “Chú đưa con đi rửa tay rồi chúng ta ăn cơm.”
“Dạ.” Tiểu Vũ Điểm chủ động nắm bàn tay to của anh. Động tác vô tình của bé khiến hốc mắt Sở Luật đỏ lên, cái mũi cũng có chút cay cay.
“Sao anh lại biết tôi chuyển nhà?” Hạ Nhược Tâm hỏi Sở Luật, chuyển cô chuyển nhà ai cô cũng chưa nói.
Sở Luật đang cùng con gái rửa tay, anh khẽ nói:
“Hồ sơ em nộp cho công ty có địa chỉ, em viết địa chỉ này.”
Đúng rồi, Hạ Nhược Tâm không nói gì nữa. Kỳ thật lúc ấy cô điền địa chỉ chính là nơi này, bởi vì không nghĩ sẽ quay lại phòng cũ nữa cho nên cô cũng không suy nghĩ gì mà viết địa chỉ này vào hồ sơ. Cô không nghĩ Sở Luật sẽ lại giống ‘nếu trời có nắng’ kia đi lừa cô, ký một đống hợp đồng rồi lại không phát lương, tập đoàn Sở Thị sẽ không xấu xa đến mức không trả lương cho người làm chứ.
Cô từ trong phòng bếp bưng đồ ăn ra.
Có nhà lớn thật là tốt, nấu một bữa cơm trên người cô một chút mùi đồ ăn cũng không có, không giống như trước mỗi lần nấu ăn xong cô đi từ bếp ra cả người đều đầy mùi đồ ăn.
Tiểu Vũ Điểm chạy tới ngoan ngoãn leo lên ghế của mình ngồi. Sở Luật vốn định giúp con nhưng động tác của tiểu gia hỏa rất nhanh, nhoáng cái bé đã ngồi xong.
Lúc này anh mới thấy được đứa bé này độc lập như thế nào, mà lại được tạo thành bởi sự khổ sở. Con gái anh cùng mẹ chịu nhiều đau khổ.
“Ăn cơm đi.” Hạ Nhược Tâm đưa thìa nhỏ cho con, Tiểu Vũ Điểm vui vẻ cầm lấy tự mình xúc cơm ăn, Sở Luật muốn biểu hiện một chút tình thương của cha đều không có cơ hội.