Chương 723: Không phải trộm mà là kiếm người.
Nơi này vào nhà trộm cướp là tội rất nghiêm trọng, tội này sẽ bị xử nhiều năm tù.
Gã kia khai, ở trong ghi chép giấy trắng mực đen ghi rất rõ là, hắn chỉ tùy tiện xem một ngôi nhà không tồi để lấy đi chút tiền, hắn là kẻ lang thang vốn dĩ cũng chỉ muốn tiền, chẳng qua nhà này hình như hơi nghèo khiến hắn không trộm được gì.
Cho nên hắn chưa lấy được đồ cũng không tính là trộm.
Có điều hắn đã đột nhập vào nhà khác, lại còn chống cự, chắc chắn phải ngồi từ mấy năm rồi.
Nhưng Hạ Nhược Tâm căn bản không tin lời nói của gã này. Gã đang nói dối, cô có thể khẳng định, gã đàn ông này đang nói dối, hắn nhất định đang nói dối. Gã này tiến vào, mặc dù nhất cử nhất động cô không nhìn thấy nhưng chính cô lại có cảm giác hắn không phải vào tìm tiền, mà là tìm người.
Nếu là trộm thì sao gã không tìm kiếm ở trong tủ, vì sao không kéo ngăn kéo. Hắn đi lên lầu một lúc, xem xét các phòng chứng tỏ không phải đi trộm bình thường mà là đi tìm người.
Hắn tìm người để làm gì thì cũng chỉ có hắn biết, nhưng tuyệt đối hắn không phải là tên trộm đơn giản như vậy. Nếu nói là trộm cướp thật sự có chút gượng ép, bởi vì có thứ gì mà hắn không dám trộm.
Hạ Nhược Tâm lần đầu gặp gã đàn ông này, là một người đàn ông da trắng có râu quai nón, mà người đàn ông kia vừa thấy cô ánh mắt rõ ràng biến đổi, là anh mắt tối tăm chăm chú nhìn khiến Hạ Nhược Tâm không thoải mái. Người đàn ông này nhận ra cô, không như lời hắn nói là không biết ai chỉ lấy trộm đồ vật. Cho nên hắn đang nói dối, nhưng Hạ Nhược Tâm lại cũng chỉ có thể khẳng định mình không quen biết người này, chính mình cũng không nhận ra người này, trước kia xác thật chưa gặp qua. Người đàn ông da trắng này rất đặc biệt, người hắn rất trắng, loại trắng không có màu hồng của máu, rồi lại có râu quai nón rất dài, nếu đi trong đám người thì chắc chắn không dễ bị lu mù, nếu cô gặp qua thì nhất định cô sẽ nhớ gương mặt này, nhớ người đàn ông này. Nhưng thật sự cô không có chút ấn tượng nào.
Cục cảnh sát cuối cùng vẫn không tra được gì thêm, người đàn ông này vẫn chỉ bị coi là vào nhà ăn trộm, bị phán hai năm tù giam.
Hạ Nhược Tâm trước nay đều không giao thiệp gì tới cảnh sát, cô là một công dân tốt luôn tuân theo pháp luật, mặc kệ là ở trong nước hay ở nước ngoài. Nhưng lúc này đây trực giác của cô mách bảo rằng việc này không đơn giản.
Người đàn ông da trắng kia chính vì cô mà đến.
Cô cho đổi khóa trên cửa, cuối cùng không yên tâm là thêm một lớp khóa nữa, hơn nữa khóa này là khóa báo nguy để phòng trộm, nếu dùng sức phá thì lúc nửa đêm chuông báo nguy sẽ vang lên tới xung quanh ai cũng bị đánh thức.
Nhưng cô vẫn không yên tâm, vào buổi tối cô dùng tủ chặn cánh cửa, cửa sổ hay gì xung quanh đều bịt kín mít, trong lòng vẫn luôn sợ hãi.
“Mẹ, Tiểu Vũ Điểm buồn ngủ.” Tiểu Vũ Điểm dụi hai mắt, bé vươn tay nhỏ muốn mẹ ôm, cũng muốn mẹ dỗ bé ngủ. Hạ Nhược Tâm bế con gái lên, chỉ một lúc sau tiểu gia hỏa cũng ngủ rồi. Vẫn là đứa trẻ ngoan, có thể nói là vô tâm không phổi. Tiểu Vũ Điểm căn bản không biết đêm qua hai mẹ con cô kém một ít thì có thể đã không còn tính mạng.
Cô lấy khăn lông tới lau một lần khuôn mặt cùng tay chân của bé, sau đó chui vào chăn âm, nhưng chính cô cũng không cách nào ngủ được.
Sợ hãi từ đêm qua cô vẫn còn.
Đều nói uống sữa bò có thể giúp ngủ ngon, nhưng cô mở tủ lạnh thì sữa bò không còn, chỉ còn sữa bột của Tiểu Vũ Điểm. Cô đành lấy đồ uống của con pha vào một ly, một mùi hương ngai ngái tỏa ra, cũng không biết có uống được không.
Cô cầm ly đi tới đặt trên bàn, sau đó lại lấy điện thoại gọi cho Cao Dật, nhưng điện thoại Cao Dật vẫn không có chuông.
Cô cầm ly lên uống một nửa ly, hương vị này quái quái, nhưng cũng không quá khó uống.
Mở máy tính ra, Nếu trời có nắng còn ở đó, cô cùng anh trò chuyện tám gẫu câu được câu không, dường như giống như có người bên cạnh giúp cô có thêm can đảm bớt đi sợ hãi. Bằng không cô một mình ở chỗ này không biết cùng ai mắt to trừng mắt nhỏ.
Nếu trời có nắng: “Sao lại chưa ngủ?”
Hạ chưa: “Ngủ không được.”
Nếu trời có nắng: “Có tâm sự à?”
Hạ Nhược Tâm lại uống một ngụm sữa, cô dựa lưng vào ghế. Cô ngồi trước máy tính, một ngụm lại một ngụm, nhưng vẫn không thấy chút buồn ngủ nào. Đến lúc tới hai giờ đêm rồi mà Nếu trời có nắng vẫn còn ở đó.
Hạ chưa: “Hôm nay anh thức khuya.”
Nếu trời có nắng: “Không phải cô cũng vậy à.” (Sant: Quái, không nói tới sự lệch múi giờ à.)
Hạ Nhược Tâm: “Cảm ơn anh, người bạn tốt chưa gặp mặt bao giờ.”
Cô chào và hẹn gặp lại Nếu Trời Có Nắng, cuối cùng cũng có một chút buồn ngủ, dường như không còn sợ hãi. Cô nằm xuống nhưng trong lòng vẫn đầy tâm sự.
Chuyện Cao Dật cô nhất định phải điều tra rõ.
Cô xoay người, nhẹ nhàng than một tiếng, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Buổi tối thời gian này trời yên gió lặng, cho nên cô ngủ rất say.
Mà ở bên trong một quốc gia khác, lúc này lại là mùa tuyết nặng hạt. Sở Luật lắc lắc cái ly trong tay, đem mình dựa vào ban công, có chút cô tịch từng giọt từng giọt ngấm vào ngực anh. Gió này, tuyết này lạnh dị thường.
Anh cúi đầu, lại cười, sợ hôm nay lại là một cái vô miên chi dạ.
“Vậy làm phiền cô.” Hạ Nhược Tâm buông tay con gái, xoa xoa đầu nhỏ của bé: “Tiểu Vũ Điểm, mẹ có việc phải đi ra ngoài, cho nên hôm nay con ngủ cùng Tiểu Ái Mễ được không?”
“Vâng.” Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn gật đầu, tóc đã dài tới vai, nhu nhu thuận thuận như gấm vóc màu đen.
“Yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cháu.” Phu nhân Mỹ phù một tay ôm con gái mình, một tay bế lên Tiểu Vũ Điểm, hai đứa nhỏ ở trong lòng ngực cô cứ như không có chút nặng nề nào, còn có ngực Mỹ Phù phu nhân gồ lên một khối, cho dù sinh mấy đứa cũng không che dấu được, ngực cô thật sự có chút hơi phẳng.
“Cảm ơn.” Cô hướng Mỹ Phù phu nhận cảm tạ, lại nhìn thoáng qua đồng hồ, cô đang vội, cần đi ra ngoài.
“Mẹ, hẹn gặp lại.” Tiểu Vũ vươn tay vẫy vẫy với mẹ.
“Hẹn gặp lại.” Hạ Nhược Tâm cũng vẫy tay với con gái, rồi xoay người rời đi.