Cho nên cô đang lo lắng cho anh ta, lo lắng cho người đàn ông đã để cô phải chịu nhiều khổ sở như vậy.
"Cao Dật, em không có." Hạ Nhược Tâm ngẩng mặt lên nói, nhưng lại thấy Cao Dật đang cười ôn hòa với cô giống như trước.
"Nhược Tâm, em không cần giải thích, bởi vì từ trước đến giờ em không phải là một người nhẫn tâm, nên nếu em không lo lắng cho anh ta thì anh mới cảm thấy kì lạ, cho dù nguyên nhân gì gây ra, anh ta rốt cuộc cũng đã cứu Tiểu Vũ Điểm, chúng ta đều nên cảm ơn anh ta."
Hạ Nhược Tâm mấp máy môi hồi lâu cũng không biết nên giải thích cái gì, có lẽ càng giải thích càng không bằng im lặng.
"Chúng ta ăn cơm thôi, thật là lãng phí." Cao Dật lại gắp vào bát cô rất nhiều món ăn, không có ai nhìn được trong mắt anh xuất hiện càng thêm bất an, có lẽ còn có một loại cảm giác mất an toàn.
Hạ Nhược Tân cúi đầu không biết vì sao, chỉ là trong lòng có một cảm giác áy náy không thể miêu tả, không biết là vì Sở Luật hay là bởi vì người đàn ông trước mặt, Sở Luật đối xử với cô rất tệ, mà Cao Dật đối với cô lại rất tốt.
Chỉ là cô thật sự đang lo lắng vết thương của người đàn ông kia mà nghe được Cao Dật nói anh không sao, trái tim cô mới thả lỏng, không có việc gì là tốt, như vậy cô sẽ không thiếu anh, nếu anh thật sự có vấn đề, có lẽ cả đời này cô không thể thoát khỏi.
Bởi vì quá trầm trọng, thật sự quá nặng nề.
Tiểu Vũ Điểm dụi mắt, đầu tiên nhìn trái nhìn phải một cái, sau đó vươn tay kéo áo Hạ Nhược Tâm, bé biết mình đã về nhà.
"Mẹ ơi..." Giọng nói non nớt buồn ngủ, nhưng tay bé lại kéo áo mẹ không buông...
"Ừm, mẹ ở đây." Hạ Nhược Tâm ôm con gái. Tiểu Vũ Điểm thỉnh thoảng dụi hai mắt, một bộ dáng vẫn còn đang ngái ngủ.
"Mẹ, chúng ta đừng giận ba ba kia được không?" Thanh âm mềm mại làm Hạ Nhược Tâm kì lạ nhíu mi, cô cũng không có tức giận Cao Dật, hơn nữa cô cũng không biết mình tức giận lúc nào bị tiểu gia hỏa này thấy được.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm thấy ba ba khóc, mẹ nói người lớn sẽ không khóc, khóc thì đôi mắt sẽ đau đau."
Tay Tiểu Vũ Điểm kéo áo Hạ Nhược Tâm, đôi mắt thỉnh thoảng chớp động, vẫn là bộ dáng buồn ngủ mông lung.
Hạ Nhược Tâm rốt cục cũng hiểu ba ba trong miệng con gái là ai.
Không phải Cao Dật, mà là Sở Luật
Nhưng mà người đàn ông kia sẽ khóc sao? Mọi người đều biết người đàn ông kia máu lạnh vô tình, không tim không phổi, mà anh cái không có nhất định chính là nước mắt.
"Mẹ, được không?" Tiểu Vũ Điểm ngẩng mặt lên, nỗ lực mở to hai mắt, lông mi bé lại rung rung ngủ lần nữa, chỉ là tay của bé vẫn kéo áo Hạ Nhược Tâm. Mà Hạ Nhược Tâm không biết tại sao có một loại mâu thuẫn, một loại cảm giác là cô giãy giụa mâu thuẫn.
Tha thứ, thật sự tha thứ, cô đã nói cô không hận người đàn ông kia, nhưng thật ra trong đáy lòng cô luôn hận, không có tha thứ, cũng không thể tiêu tan. Cô ôm Tiểu Vũ Điểm chặt hơn, hi khó chịu nhắm hai mắt lại.
Tiểu Vũ Điểm, con thật sự muốn mẹ tha thứ sao? Nhưng mẹ hình như làm không được, thật sự làm không được.
Có lẽ cô không hận, nhưng lại không thể tha thứ. Chỉ cần nhớ tới đủ loại chuyện trước kia người đàn ông đó làm, anh hủy hoại cánh tay cô, hủy hoại cuộc sống cô, tâm tình của cô chưa từng được bình yên, quá khứ là yêu, trước đây là hận, mà hiện tại có lẽ chỉ có phức tạp để hình dung.
***
Cửa nhà trẻ, cô giáo cẩn thận che ô cho các bạn nhỏ, hiện tại bên ngoài mưa rất lớn, mưa to bắn lêntrên người hơi đau.
"Tiểu Vũ Điểm, con ngoan ngoãn đứng ở đây đừng chạy lung tung nhé,cô giáo đi đưa một bạn khác trước." Cô giáo vội vàng dẫn Tiểu Vũ Điểm tới một nơi không bị mưa, bởi vì cô nhìn thấy phụ huynh các bạn nhỏ khác đã đến.
"Vâng ạ." Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn buông tay cô giáo ra, yên tĩnh đứng ở nơi không mưa, bé cúi đầu nhìn chân, trên bàn chân đã dính nước mưa, mặc dù bé thích nghịch nước nhưng hiện tại nghịch nược rất lạnh.
Co rụt thân thể, bé nhìn phía xa không thấy ai tới đón, bố, mẹ, bọn họ chưa tới.
Bé nghiêng đầu thò ra ngoài một chút, vừa ghé một chút trên gương mặt nhỏ đã dính vài giọt nước mưa khiến bé vội vàng lui trở lại, mưa rất lớn đó.
Bé chìa tay ra tiếp tục nghịch nước mưa, nhưng mưa rơi hai giọt liền ngừng lại, bé thu hồi tay, kì lạ chớp mắt một cái, còn có người che ô sao, chỉ là không mưa cũng có người dùng ô sao?
Lúc này bé mới ngẩng đầu lên thấy trên đỉnh đầu có một chiếc ô màu lam, màu ô giống với sắc trời bên ngoài.
"Không được nghịch nước như vậy." Thanh âm trầm thấp lại dễ nghe dường như làm ngày mưa ấm áp hơn, Tiểu Vũ Điểm cốgắng ngẩng đầu,gương mặt nhỏ kì quái nhìn người đàn ông không biết đã đứng trước mặt bé từ khi nào.
"Ba ba đến đón con, cùng con chờ mẹ con." Người đàn ông cúi xuống, một tay che ô một tay bế Tiểu Vũ Điểm lên làm chân nhỏ của bé rời xa mặt đất. Có lẽ trời mưa rất lớn nhưng đứa bé trong lòng người đàn ông không hề bị dính một chút mưa.
"Vị tiên sinh này, anh muốn mang cháu đi đâu?" Cô giáo vừa thấy người xa lạ vội vàng chạy tới, nhưng khi nhìn thấy mặt người đàn ông đôi mắt lại sáng ngời, người đàn ông thật đẹp trai, ngũ quan tuấn tú xinh đẹp như minh tinh trên TV, tỉ lệ gương mặt đều cực chuẩn, tổ hợp bên nhau càng thêm hoàn mỹ, mặc dù có hơi lạnh lùng nhưng thực sự rất hấp dẫn người khác.
"Tôi đến đón con." Sở Luật ngẩng đầu lên,thanh âm không nóng không lạnh, nhưng trên mặt nhàn nhạt không vui, cô để con gái anh một mình ở chỗ này không sợ đứa bé sẽ bị ướt mưa sao.
Mà cô giáo lại nhìn không ra trong mắt Sở Luật không vui, vẫn cứ đang si mê diện mạo của Sở Luật.
"Tiểu Vũ Điểm, con quen chú này sao?" Cô giáo đến đây mới nhìn về phía Tiểu Vũ Điểm, mặc dù trưởng thành đẹp trai nhưng không thể để người xa lạ đón trẻ con đi được.
Tiểu Vũ Điểm gật đầu một cái, vòng tay ôm lấy cổ Sở Luật.
Bé quen mà. Người này là.
Là một người bố khác.
"Xin hỏi vị tiên sinh này anh có quan hệ gì với đứa bé?" Mặt cô giáo vô cùng đỏ, giống như gặp được bánh kem mỹ vị, hỏi Sở Luật giống như đangtra hộ khẩu.
"Tôi là bố của cháu." Môi Sở Luật mím chặt hơn, anh không thích người khác nhìn dò xét như thế, ý đồ trong lòng người phụ nữ này có hơi quá rõ ràng.
Ồ, hóa ra là bố à, cô giáo đến đây mới bừng tỉnh hiểu ra, chỉ là... Đột nhiên mắt cô mở to, không thể nào, bố, Tiểu Vũ Điểm là con gái anh, nhưng Tiểu Vũ Điểm rõ ràng là họ Cao mới đúng, hơn nữa cô cũng đã gặp vị Cao tiên sinh kia.