Sở Luật bị hỏi chỉ mấp máy môi mỏng, anh không cách nào phản bác lời Cao Dật nói, nếu bé thật sự là con gái anh, như vậy anh rốt cuộc đã làm gì đối với bé, anh rõ ràng có thể cứu bé nhưng lại vì Lý Mạn Ni từ bỏ đi cứu đứa bé ba tuổi.
"Tôi sẽ điều tra rõ." Anh nguy hiểm nheo hai mắt lại. Anh nhất định sẽ điều tra rõ đứa nhỏ này có phải con anh hay không, nếu thật sự như vậy anh nhất định sẽ đoạt lại con gái anh, đương nhiên còn có...
Anh đứng nguyên tại chỗ không động đậy, Tiểu Vũ Điểm có phải con của Sở Luật anh hay không, không phải bọn họ thừa nhận là không phải thì sẽ là không phải.
"Bố." Tiểu Vũ Điểm đột nhiên gọi một tiếng, giọng nói mềm mại, làm Sở Luật bỗng nhiên dừng lại, anh đột nhiên quay đầu nhìn bé gái được Cao Dật ôm trong lồng ngực.
"Bố, Tiểu Vũ Điểm đói bụng rồi." Bé ôm chặt búp bê, đôi mắt mở to nhìn Cao Dật, mà bố từ trong miệng bé gọi là Cao Dật chứ không phải Sở Luật.
"Không phải con ăn rồi sao, sao lại đói bụng rồi? Thật muốn biến thành heo hả?" Cao Dật xoa mái tóc cực mềm mại của Tiểu Vũ Điểm, làm sắc mặt Sở Luật đau đớn kịch liệt, anh chỉ nhìn nhóc con đang chơi búp bê trong tay, một câu bố của Tiểu Vũ Điểm, thoạt nhìn dường như đả kích người đàn ông kia.
Nếu không phải bé chỉ có ba tuổi, anh sẽ cho rằng bé là đang cố ý.
"Nhược Tâm, chúng ta về nhà thôi." Anh một tay ôm Tiểu Vũ Điểm, một tay kéo tay Hạ Nhược Tâm: "Nếu không về, con gái chúng ta sẽ khóc." Anh dùng một câu chúng ta, thanh âm cũng không lớn nhưng cũng đủ để người đàn ông cách đó không xa nghe rành mạch.
Mà anh kì thật cố ý nói, Tiểu Vũ Điểm gọi anh là bố mà không phải người khác. Bé hiện tại không chỉ là con gái Hạ Nhược Tâm mà còn là con gái Cao Dật, cho nên anh sao có thể để người khác cướp mất con gái được.
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng gật đầu một cái, Cao Dật chỉ cảm giác trong lòng bàn tay cô đổ mồ hôi, cô đang căng thẳng, sợ hãi, anh biết, biết rất rõ ràng.
Hạ Nhược Tâm gắt gao nắm chặt tay Cao Dật, không nghĩ tới tình huống ở chỗ này lại gặp Sở Luật.
Tiểu Vũ Điểm là con gái của anh sao? Không, bé không phải, bé là con gái Hạ Nhược Tâm, ngay tại khoảnh khắc anh không cứu Tiểu Vũ Điểm, anh cũng đã từ bỏ tư cách làm bố của Tiểu Vũ Điểm. Mà cô cũng sẽ không để anh đoạt đi con gái cô.
Lúc này, Sở Luật cúi đầu, nhìn ngón tay mình đều đang run rẩy như bị điên cuồng, dường như rút hết lí trí của anh, đứa bé kia chính là của anh, đúng vậy là của anh.
Anh dường như không hoài nghi điểm này. Loại cảm giác này, không sai, là loại cảm giác mà không giống Sở Tương mang lại cho anh, như một thứ gì đó đánh sâu vào trái tim, toàn bộ máu chảy ngược khắp nơi, cái loại huyết mạch tương liên, tự nhiên thân cận này, chỉ có người thân mới có thể cảm thấy thân thiết, đúng vậy, chính là sẽ không sai, tuyệt đối sẽ không sai.
"Các người chờ một chút." Anh đột nhiên lên tiếng gọi bọn họ.
Cao Dật dừng bước, Hạ Nhược Tâm cũng vậy nhưng cô không xoay người, không nhìn người đàn ông phía sau kia.
"Nhược Tâm, đó là con của anh, đúng không?" Giọng nói anh run rẩy, dường như không tìm lại được bất kì sự lạnh nhạt nào của anh trước kia.
Nhược Tâm rũ lông mi xuồn, chuyện cô lo lắng nhất đã xảy ra, làm sao bây giờ, rốt cuộc phải làm sao đây, lúc này một bàn tay đặt ở trên bả vai cô. Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu cười với anh, nhưng môi hồng run rẩy tiết lộ cô rất căng thẳng, lo lắng.
"Sở tiên sinh, xin đừng nói đùa." Cao Dật xoay người, nhẹ nhàng vồ về đầu tóc mềm mại của Tiểu Vũ Điểm: "Tôi vừa nói rồi, đây là con gái của tôi, bé tên là Cao Vũ Điểm, nhũ danh, Tiểu Vũ Điểm."
Đôi mắt đen của Sở Luật bắt đầu tối sầm.
Anh xoay người, thở hắt ra một hơi, làm chính mình bình tĩnh, mười ngón tay đặt bên cạnh người dùng sức nắm chặt, giống như đang cực lực nhẫn nại.
"Chúng ta đi thôi." Cao Dật một tay ôm Tiểu Vũ Điểm, một tay nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm. Hai người cứ như vậy từng bước rời đi, Sở Luật cũng không quay đầu lại.
Đứa bé ấy có phải con anh không anh sẽ không hỏi lại, anh chỉ tin sự thật đã định.
Anh có con gái rồi, anh thế mà lại có con gái...
Niềm vui bất ngờ đột nhiên tới làm trong đôi mắt đen vẫn luôn trầm tĩnh trào ra một miền miêu tả kích động, cảm động, còn có cảm kích, mà phía sau là một nhà ba người đã rời đi.
Thật là một gia đình hạnh phúc mà đối lập anh không phải rất đáng thương, đó là con gái anh, mặc dù bọn họ phủ nhận, nhưn anh biết nhất định đứa bé là con của Sở Luật anh.
Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của ba người kia, Sở Luật mới đi về phía chiếc xe, bước chân anh cứng đờ, lúc này tâm trí và cơ thể Sở Luật đã căng chặt tới cực điểm.
Cảm xúc thay đổi quá nhanh, không nhiều người có thể bình tĩnh tiếp nhận, kể cả anh cũng thế.
Xe một lần nữa dừng lại, anh đi xuống, ngẩng đầu nhìn toà nhà này mà anh đã rất không đến bệnh viện. Anh đi nhanh vào, trong lòng phức tạp không ai có thể biết.
Anh tuyệt đối sẽ không nghĩ, một đứa bé gái anh không cứu đó có khả năng sẽ là con gái ruột của anh, là huyết mạch duy nhất, đứa con duy nhất của Sở Luật anh trên thế giới.
"Anh nói anh muốn xem hồ sơ bệnh án của Tiểu Vũ Điểm? Sở tiên sinh, là như thế này sao?" Bác sĩ nhẹ nhàng gõ bàn, đối với người đàn ông trước mặt thật sự không thể sẽ nói thân mật gì. Mặc dù bây giờ Tiểu Vũ Điểm đã xuất viện, tin rằng không ai có thể quên người đàn ông này đã vô tình cỡ nào.
Rõ ràng có thể cứu đứa bé đó nhưng cuối cùng lựa chọn để sinh mệnh đứa bé kia cứ tự sinh tự diệt như vậy.
Có lẽ là tự do của anh ta nhưng từ nói theo góc độ đạo đức thực sự làm người khác cảm thấy tức giận.
"Đúng vậy." Sở Luật biết thái độ người bác sĩ này đối với anh không phải quá tốt nhưng anh cũng không tức giận bởi vì anh không có tư cách ấy, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, có lẽ anh cả đời cũng không thể biết Tiểu Vũ Điểm còn sống, cũng vĩnh viễn sẽ không biết trên thế giới anh còn có một đứa con gái đang tồn tại.
Bác sĩ tự hỏi nửa nhày mới đứng lên, từ trong ngăn tủ lấy hồ sơ bệnh án của Tiểu Vũ Điểm, bệnh của Tiểu Vũ Điểm cực kì điển hình, là đứa trẻ thành công xuất viện. Xem như bên trong bệnh viện bọn họ rất quan trọng tài liệu cho nên vẫn luôn đặt ở chỗ anh, anh lật vài cái, sau đó đặt hồ sơ bênh án trước mặt Cao Dật.
"Tôi muốn biết nếu tuỷ thích hợp, như vậy cơ hội có quan hệ huyết thống lớn bao nhiêu?" Sở Luật lật xem hồ sơ bệnh án, tựa hồ là lơ đãng hỏi.
Edit: Maru