Đương nhiên tất cả đều đã bị Đỗ Tĩnh Đường đoán trúng rồi, phong ba ở Sở gia, so với trong tưởng tượng của anh còn lớn hơn nhiều, thậm chí đã náo đến nhà rồi.
"Bà thông gia, tôi rất muốn biết tại sao, vì cái gì mà A Luật đột nhiên đem một nửa cổ phần Sở thị, giao cho người đàn bà kia, nó làm như vậy nó có nghĩ đến Mạn Ni của chúng tôi hay không, có nghĩ tới đứa con trong bụng của nó hay không, đứa bé đó mới là họ Sở."
"Hạ Nhược Tâm kia, dựa vào cái gì mà có được tất cả, cho dù là có, cũng phải là của Mạn Ni nhà chúng tôi mới đúng?" Mẹ Lý không ngừng nói bên tai Tống Uyển, nói đến mức Tống Uyển chỉ có thể cười nịnh nọt, vẻ bất đắc dĩ trên mặt đã khiến mặt bà trở nên cứng ngắc, bà ta đã nói đến hơn nữa tiếng rồi, bà ta không mệt, nhưng mà bà thật sự rất mệt.
Đứa nhỏ nhà họ Sở, đều sẽ chịu trách nhiệm về việc làm của mình, bây giờ trên luật pháp Sở Luật mới là người nắm quyền, quyết định của anh, bọn họ không thể can thiệp vào, tuy rằng bà cũng rất không hài lòng, nhưng mà, chuyện đã quyết làm sao có thể sửa? Còn có, người đàn bà này cứ một câu Mạn Ni nhà tôi, hai câu Mạn Ni nhà tôi, hay cho câu Mạn Ni nhà tôi, bà và Sở gia còn chưa có chết đâu, cho dù có lỡ đến mức đường cùng, bà cũng thà rằng giao gia sản cho người khác chứ không để nó rơi vào tay của Lý gia.
Lý Mạn Ni đỏ mắt nhìn Sở Luật, sao anh ấy lại có thể như vậy, sao lại có thể, một nửa tài sản Sở thị, sao anh lại có thể đem cho người khác, đó là của con trai cô mà.
"Ông thông gia, ông xem, A Luật làm vậy thật rất không đúng, lỡ như cái cô Hạ Nhược Tâm kia có ý xấu, liền có khả năng sẽ hủy hoại Sở thị a, đó là giang sơn của nhà ông mà" Ba Lý cũng đổ mồ hôi, như vậy chính là không được, Lý gia bọn họ có lớn thế nào thì cũng không bằng Sở gia, nếu không có Sở Luật mấy năm gần đây trợ giúp, nếu không có mặt mũi của người con rể này, Lý gia bọn họ bây giờ không biết đã trở thành bộ dáng gì rồi.
Sở Giang nhàn nhạt mở hai mắt, thật đau đầu.
"Công ty tôi đã giao cho A Luật, nếu nó thật sự đem công ty phá hỏng, như vậy, nghĩa là nó không có đủ bản lĩnh, tôi sẽ không oán trách bất kỳ ai, chuyện nó làm tôi sẽ không ngăn cản." đến mức mà nguyên nhân của chuyện này, trước sau đều không đề cập tới, đương nhiên ông cũng không muốn đem tài sản của Sở gia cho Hạ Nhược Tâm, nhưng mà bây giờ Tổng giám đốc của Sở thị là con trai của ông, nó muốn làm gì thì liền làm, mà ông cũng rất tin tưởng đứa con trai này, nó sẽ không để công sức cả đời của Sở gia bị hủy hoại.
Nếu không, nó chắc chắn không phải con ông.
"A Luật, con không thể làm như vậy a." Cha Lý thấy không thể khuyên được Sở Giang, đành phải đổi đối tượng, đi giáo huấn Sở Luật, nhiều tài sản như vậy lại đem cho một người đàn bà khác, hơn nữa còn là tình địch của con gái ông, ông đương nhiên không thể để yên rồi.
Tất cả đều là của cháu ngoại ông a.
"A Luật, con phải nghĩ cho Mạn Ni nữa chứ, nếu chuyện này lọt ra ngoài, Mạn Ni sao có thể gặp người nữa, hơn nữa, không lẽ con không màng tới đứa con trong bụng nó sao?" Mẹ Lý gia nhập vào.
"Đúng vậy, A Luật, nếu con không muốn nghĩ đến đứa bé thì cũng phải nghĩ đến người nhà chứ, hãy vì đứa bé trong bụng của Mạn Ni mà suy nghĩ lại đi con, tài sản tuyệt đối không thể chuyển nhượng, chúng ta là sẽ không đồng ý."
Sở Luật yên lặng uống trà, từ đầu đến cuối đều là không có nói qua một câu, thậm chí, anh còn không thèm nâng mí mắt.
Hồi lâu sau anh mới buông ly trà trong tay mà đứng dậy.