(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tống Duy lấy lại bình tĩnh, cố gắng giữ giọng điềm đạm:
“Tổng giám đốc Trần, nội dung mà quản lý Phương vừa trình bày là của em. Em không rõ anh ta đã lấy được tài liệu của em bằng cách nào, nhưng việc anh ta ăn cắp là điều chắc chắn. Em không thể im lặng. Lát nữa, em sẽ đối chất trực tiếp với anh ta. Nếu anh ta không thừa nhận, em sẽ báo cảnh sát.”
“Nhưng đây là công ty của anh, em nghĩ mình cần báo trước với anh. Trong trường hợp anh ta có sẵn kế hoạch đối phó, hoặc việc này không chỉ vì cạnh tranh dự án mà còn vì lý do khác, chúng ta cần cân nhắc kỹ trước.”
Cô hít một hơi sâu, lý trí vẫn rõ ràng:
“Em nghĩ, cách tốt nhất là giải quyết nội bộ. Nếu có thể biến việc lớn thành việc nhỏ, rồi giải quyết gọn nhẹ, sẽ tốt hơn cho công ty.”
Trần Quất Bạch nghe xong, ánh mắt anh thoáng hiện lên sự đau lòng. Anh nhìn đôi môi tái nhợt của cô, không kìm được, khẽ ôm cô vào lòng. Không hỏi thêm gì, anh nói:
“Em không cần lo nữa, để anh xử lý.”
Chuyện này không thể cho qua.
Anh từng hứa với Dương Nghênh Thu và Tống Cao Dật rằng sẽ luôn bảo vệ cô, và giờ là lúc thực hiện lời hứa đó.
Tống Duy dựa vào vai anh vài giây, cảm nhận sự ấm áp, rồi nhanh chóng lùi lại, lấy lại vẻ điềm tĩnh:
“Cảm ơn anh. Nhưng em vẫn muốn tự mình nói chuyện với anh ta trước.”
“Anh ta sẽ không thừa nhận.”
Trần Quất Bạch nói như đinh đóng cột. Anh hiểu rõ nhân viên của mình. Phương Hoằng Thâm làm việc bao nhiêu năm, nhưng vẫn chỉ là một quản lý sản phẩm, không phải không có lý do.
Tống Duy mím môi, không nói thêm gì.
Anh tiếp tục, giọng điềm tĩnh nhưng cứng rắn:
“Anh sẽ xử lý chuyện này.”
“Nhưng anh không thể lúc nào cũng giúp em giải quyết mọi chuyện.”
“Vì sao không thể?”
Câu trả lời của anh nhanh gọn, dứt khoát khiến Tống Duy ngẩn ra.
Ánh mắt anh kiên định:
“Đây là vấn đề nội bộ công ty. Với tư cách người chịu trách nhiệm, anh có nghĩa vụ đảm bảo công bằng, không liên quan đến quan hệ của chúng ta.”
Nói xong, anh quay người định rời đi. Tống Duy hoảng hốt giữ anh lại, muốn nói gì đó nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Cuối cùng, cô chỉ hỏi:
“Anh tin em chứ?”
Chỉ với một câu nói của cô, anh không cần thêm bất kỳ bằng chứng hay lời giải thích nào, chỉ đáp gọn:
“Anh tin em.”
Khi Tống Duy quay lại, cuộc họp đã kết thúc, mọi người đã rời đi hết, chỉ còn Diêu Diệu Huyền đứng đợi.
Thấy cô quay lại, Diêu Diệu Huyền lập tức chạy tới, vẻ mặt đầy lo lắng:
“Sao vậy chị Duy? Đó chẳng phải là phương án của chúng ta sao? Sao lại ở chỗ quản lý Phương?”
Tống Duy nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt cô dường như đọc được sự hoảng hốt và bối rối trong biểu cảm của Diêu Diệu Huyền.
Diêu Diệu Huyền tuy không có nhiều ưu điểm, nhưng cô ta không giỏi che giấu cảm xúc. Vẻ mặt lo lắng hiện tại là thật, nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc nếu cô ta có lỗi, cô ta cũng sẽ không thể giấu được.
Dự án này từ đầu đến cuối chỉ có hai người họ tiếp xúc. Tống Duy không đến mức bất cẩn để bị đánh cắp tài liệu mà không hay biết. Vậy lỗ hổng duy nhất chỉ có thể nằm ở Diêu Diệu Huyền.
Cô vẫn giữ im lặng, nhưng trong lòng đã có câu trả lời.
Tống Duy trầm giọng hỏi:
“Bảng tiến độ dự án trong bài thuyết trình của Phương Hoằng Thâm ghi thời hạn giai đoạn một là cuối tháng 7. Nhưng trước thứ Tư, chúng ta luôn xếp hạn chót là cuối tháng 6. Vì thấy thời gian quá gấp, tối thứ Tư tôi đã sửa lại thành cuối tháng 7 và gửi cho cô lúc 10 giờ tối để cô mang đi trao đổi với Trường Nham vào hôm sau.”
Cô dừng lại, nhìn Diêu Diệu Huyền chăm chú:
“Cô thử nghĩ lại xem, từ tối thứ Tư đến giờ, cô đã tiếp xúc với ai?”
Sự bình tĩnh của Tống Duy khiến Diêu Diệu Huyền dần trấn tĩnh lại. Một lúc sau, cô mở to mắt:
“Là Giang Tiên!”
Tống Duy nhíu mày:
“Chuyện gì xảy ra?”
“Tối qua, sau khi chị về, tôi vẫn ở văn phòng kiểm tra lại bài thuyết trình cho hôm nay. Giang Tiên và một đồng nghiệp đến tìm tôi, nói họ vừa tan làm và rủ tôi đi ăn khuya. Tôi từ chối, nhưng Giang Tiên cứ nài nỉ. Sau đó, đồng nghiệp kia ra ngoài lấy nước và bảo tôi xem lại máy nước uống vì máy hỏng…”
Diêu Diệu Huyền nói đến đây, vành mắt đỏ hoe:
“Khi đó tôi không nghĩ nhiều. Tôi không biết…”
Tống Duy hiểu ra vấn đề:
“Giờ tự trách không còn ích gì nữa. Cô đi sang phòng hành chính xin trích xuất camera giám sát. Lấy xong thì quay lại đây tìm tôi.”
Diêu Diệu Huyền biết mình đã bị lợi dụng, vẻ tiểu thư đỏng đảnh hàng ngày hoàn toàn biến mất. Cô nắm lấy tay áo Tống Duy, hoảng hốt:
“Chị… Duy Duy, giờ phải làm sao? Phương Hoằng Thâm…”
“Tôi cũng chưa biết. Cô cứ đi lấy camera trước đã.”
“Được, tôi đi ngay.”
Mọi chuyện không đơn giản như dự đoán.
Phương Hoằng Thâm không chịu thừa nhận, chỉ nói rằng việc hai bản kế hoạch tương tự là chuyện bình thường trong một dự án, và cuối cùng, ai làm tốt hơn thì sẽ được chọn.
Camera giám sát chỉ ghi lại được hình ảnh Giang Tiên vào văn phòng, nhưng không quay rõ bên trong. Với cánh cửa luôn mở, việc họ ra vào công khai không thể bị coi là “trộm cắp”.
Máy tính của Diêu Diệu Huyền không có dấu vết sao chép, máy tính của Giang Tiên và Phương Hoằng Thâm cũng được dọn sạch. Họ hành động kín kẽ, không để lại bất kỳ bằng chứng nào.
Tại phòng họp riêng dành cho tổng giám đốc tầng 22, không khí căng thẳng đến nghẹt thở.
Phương Hoằng Thâm mỉm cười đầy đắc ý, ngả người tựa lưng vào ghế, nói với vẻ khiêu khích:
“Tổng giám đốc Trần, quản lý Tống làm rùm beng lên thế này là đang xúc phạm nhân phẩm của tôi. Tôi còn nghe nói cô ấy thường xuyên chèn ép nhân viên. Một người như vậy, anh vẫn muốn giữ lại sao?”
Trần Quất Bạch vẫn điềm nhiên, giọng nói lạnh nhạt:
“Chuyện chưa được làm rõ, nếu anh bị oan, công ty chắc chắn sẽ có lời giải thích hợp lý.”
Phương Hoằng Thâm nghĩ mình đã nắm chắc phần thắng, ung dung gác chân lên, nhìn cô đầy mỉa mai.
Tống Duy liếc nhìn Trần Quất Bạch, người ngồi sau bàn làm việc với vẻ mặt điềm tĩnh. Bỗng nhiên, cô cảm thấy yên tâm hơn.
Cô vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết, nhưng cô tin rằng không có tội ác nào là hoàn hảo. Chắc chắn sẽ có kẽ hở họ bỏ sót.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Khi được cho phép, Đơn Khai Thành bước vào.
Ánh mắt anh lướt qua một lượt, dừng lại ở Phương Hoằng Thâm, khẽ cười khẩy. Sau đó, anh nói:
“Tổng giám đốc Trần, tôi có thể làm chứng cho quản lý Tống.”
Phương Hoằng Thâm đứng bật dậy, vẻ mặt kinh ngạc:
“Quản lý Đơn?!”
Đơn Khai Thành nổi tiếng với năng lực kỹ thuật xuất sắc, đi lại ngang nhiên trong công ty, không ai dám động vào. Anh tiến đến trước mặt Trần Quất Bạch, ném chiếc điện thoại lên bàn:
“Tổng giám đốc, đây là điện thoại của tôi. Trong này có toàn bộ cuộc trao đổi giữa tôi, quản lý Tống, và Tiểu Tần bên bộ phận 2 về các chi tiết sơ bộ của dự án. Tôi nghĩ những tin nhắn này đủ để chứng minh nội dung quản lý Phương trình bày hôm nay là từ quản lý Tống mà ra. Thậm chí, có những chi tiết bộ phận 2 còn chưa từng nghĩ tới. Nếu chưa đủ, tôi còn có dữ liệu trong máy tính.”
Phương Hoằng Thâm lập tức phản bác, chỉ tay vào anh:
“Đơn Khai Thành, cậu và Tống Duy thường xuyên qua lại, chắc chắn là có gian tình. Lời của cậu không đáng tin!”
Đơn Khai Thành nhún vai, đáp tỉnh bơ:
“Chính cô ấy đã trao đổi với tôi. Và thật không may, những điểm cô ấy nhắc đến lại trùng khớp với phần trình bày của anh.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");