Tân Hôn Cuối Năm - Tô Kỳ

Chương 35




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trên bàn ăn, Trần Quất Bạch trầm ngâm suy nghĩ, sau đó chậm rãi nói:

“Mẹ anh là một bác sĩ, còn bố anh trước đây cũng có công việc ổn định, là một công chức có biên chế. Họ gặp nhau trong một buổi liên hoan, nảy sinh cảm tình rồi ở bên nhau, kết hôn, sau đó sinh ra anh.”

“Trong ký ức của anh trước chín tuổi, họ rất yêu nhau. Mẹ anh bận rộn với công việc, bố anh thường đưa anh đi mang cơm cho mẹ hoặc đón mẹ tan làm. Họ rất ít khi cãi vã, dù có cãi thì bố anh cũng luôn là người nhường trước, dỗ dành mẹ. Anh thường xuyên thấy được ánh mắt họ dành cho nhau đầy tình yêu thương.”

“Sau đó mẹ anh mắc bệnh, từ lúc phát hiện đến khi qua đời chỉ có nửa năm. Lúc đó anh còn nhỏ, bố anh đã từ bỏ công việc để chuyên tâm chăm sóc mẹ, ngày đêm túc trực bên bà.”

Nói đến đây, mắt Trần Quất Bạch hơi đỏ, anh điều chỉnh cảm xúc một chút rồi tiếp tục:

“Sau khi mẹ anh qua đời, bố anh suy sụp suốt một thời gian dài mà không thể vượt qua được. Lúc đó ông lại quen biết một số người ngoài xã hội, họ đưa ông đi đánh bạc. Có lẽ ông tìm được cảm giác khoái lạc và giải thoát từ đó, và rồi không thể dừng lại.”

“Anh không hận ông, cũng chẳng có tư cách để hận. Mẹ anh mất, nỗi đau của ông không hề ít hơn anh.”

Tống Duy cắn môi, như hiểu ra điều gì đó.

Dù là cha mẹ hay vợ chồng, không ai có thể làm tốt tất cả mọi thứ. “Họ” trước tiên vẫn là chính họ, có cảm xúc và tình cảm riêng.

Nhưng… Tống Duy nhìn anh:

“Nhưng còn trách nhiệm của ông ấy thì sao? Điều đó thật không công bằng với anh.”

Trần Quất Bạch không trả lời, anh cầm ly nước của cô đi rót thêm nước ấm.

Khi quay lại, anh trả lời câu hỏi của cô:

“Anh không biết hôn nhân là gì, cũng không biết nó có gì tốt. Nhưng anh biết, có lẽ trong mười năm họ bên nhau, cha mẹ anh đã từng có những ký ức đẹp đẽ.”

Tống Duy nghe vậy, chợt hỏi:

“Vậy anh có muốn kết hôn không?”

Nhìn vào ánh mắt anh, cô bổ sung:

“Ý em là, Anh có kỳ vọng vào hôn nhân không?”

Trần Quất Bạch nói:

“Có.”

Cuộc trò chuyện dường như đã đi sâu hơn, ánh mắt anh nhìn cô lại quá trực tiếp, khiến Tống Duy không tự nhiên mà đỏ mặt, đặt đũa xuống nói:

“Em muốn ngủ một chút.”

“Em đi ngủ đi, anh sẽ ở ngoài này.”

Anh vừa ngồi xe mấy tiếng về đây, Tống Duy tự nhiên không nỡ đuổi anh:

“Vậy anh nghỉ ngơi một chút đi. Em không sao. Nếu muốn về thì cứ đi nhé.”

“Ừ.”

Tống Duy cùng chú mèo nhỏ vào phòng. Khi cửa phòng ngủ đóng lại, Trần Quất Bạch thu lại ánh mắt, lặng lẽ ngồi ở bàn ăn thêm bảy tám phút.

Ban đêm tĩnh lặng đến mức nghe rõ cả tiếng tủ lạnh đang chạy, bóng dáng anh bất động giữa phòng ăn.

Đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh, anh lấy điện thoại ra từ túi, mở khóa. Người gọi đến là Sở Kỳ. Giọng nói từ đầu dây bên kia vang lên lớn rõ:

“Không phải chứ, cậu thật sự về rồi à?”

Trần Quất Bạch bước ra ban công, trước tiên nới lỏng cổ áo, rồi đáp:

“Về rồi. Bên chỗ Tất Tổng tôi đã thông báo, cậu nghỉ ngơi hai ngày đi.”

Sở Kỳ ở đầu dây bên kia vừa cười vừa kêu khổ:

“Tết còn chưa qua hết mà cậu đã bắt tôi làm việc. Giờ hay rồi, vừa đến Thâm Thành, cậu lại chạy về, có chuyện gì gấp thế?”

Dừng một chút, anh nghiêm túc hơn:

“Có phải nhà cậu xảy ra chuyện gì không? Nghiêm trọng lắm không? Nếu có chuyện thật thì cậu cứ lo giải quyết trước đi, bên này tôi…”

Trần Quất Bạch cắt ngang lời anh, khóe miệng nhếch nhẹ:

“Không sao, mai tôi qua được.”

Sở Kỳ vẫn không yên tâm:

“Nghe nói Tất Tổng ở Thâm Thành này không phải loại người dễ đối phó. Hôm nay cậu đã cho ông ta leo cây, có nghĩ ra cách nào để giải quyết chưa?”

“Chưa.”

“…”

Trần Quất Bạch bình tĩnh nói:

“Sau Tết, ngày làm việc đầu tiên là lúc họ chủ động tìm chúng ta bàn hợp tác, chứng tỏ họ đang gấp rút về mặt thời gian. Nghe nói đối thủ cạnh tranh của họ đã ký kết một kế hoạch tương tự từ trước Tết. Nếu họ chậm thêm một bước, dự án chính phủ sắp tới có thể sẽ tuột khỏi tay họ. Tôi cũng đã kiểm tra tình hình tài chính của Trí Duệ vài ngày trước, nguồn vốn khả dụng của họ không nhiều. Hiện tại, chúng ta là đối tác phù hợp nhất với họ.”

Lúc này, dáng vẻ vụng về của Trần Quất Bạch khi pha nước đường đỏ trước đó đã hoàn toàn biến mất. Anh nhanh chóng chuyển sang trạng thái làm việc, trầm ổn và tự tin.

Sở Kỳ hiểu ý anh, thở dài cảm thán. Rốt cuộc thì Quang Niên không phải là sự lựa chọn tốt nhất của đối phương. Việc ép họ đến Thâm Thành vào mùng Sáu, bắt đầu làm việc từ mùng Bảy, đã thể hiện rõ sự bất đắc dĩ.

Nhưng Quang Niên cần hợp tác này. Dù sao công ty vẫn chưa đủ mạnh.

Bỗng nhiên, Sở Kỳ ngộ ra:

“Cậu cố tình đúng không? Cố tình cho họ leo cây, để họ không dám coi thường chúng ta. Nhưng cậu vẫn đến, chứng tỏ chúng ta có thành ý.”

Trần Quất Bạch cười nhạt:

“Không phải, tôi thật sự có việc. Họ không dám coi thường chúng ta chỉ vì một lý do.”

“Lý do gì?”

“Chúng ta có kỹ thuật vững vàng.”

“Đúng vậy.”

Sở Kỳ vốn còn chút lo lắng, nhưng giờ đây hoàn toàn yên tâm. Anh ta nằm dài trên chiếc giường lớn trong khách sạn, cười nói:

“Được rồi, cậu cứ bận việc của mình. Tôi sẽ tận hưởng nốt hai ngày nghỉ cuối cùng của mình.”

“Vẫn chưa đâu. Có mang theo máy tính không? Trên đường về, tôi đã viết hai module cơ bản. Cậu kiểm tra giúp tôi.”

Sở Kỳ lập tức giơ điện thoại ra xa, im lặng chửi thầm vài câu, sau đó quay lại gần:

“Không vấn đề gì, cậu gửi qua đây.”

Nửa đêm, cơn đau dần giảm đi. Trong cơn mơ hồ, Tống Duy nghe thấy tiếng cửa chính mở rồi đóng. Cô nhắm mắt, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Thế nhưng, đêm nay cô vẫn ngủ không yên. Trong mơ, cô bị một con quái vật vô danh truy đuổi. Cô chạy mãi, cuối cùng thoát khỏi nó, nhưng lại lạc vào một khu rừng kỳ quái. Xung quanh là những tấm màn lớn, không ngừng chiếu những hình ảnh tuổi thơ của cô, giống như một cuộn phim tua nhanh, xoay tròn không ngừng.

Bất chợt, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, khiến cô bừng tỉnh.

Trong bóng tối, trái tim cô trống rỗng, cảm giác mất mát bao trùm từng ngóc ngách trong tâm hồn.

Sau năm, sáu phút, cô dần bình tĩnh lại, lau đi mồ hôi trên trán rồi xuống giường rót nước.

Không ngờ, Trần Quất Bạch vẫn còn ở đây.

Đèn chính không bật, anh ngồi bên bàn ăn, ánh sáng từ màn hình laptop hắt lên khuôn mặt góc cạnh của anh, mang lại vẻ ấm áp và dịu dàng.

Nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu lên, tháo kính và nhìn cô:

“Tỉnh rồi à?”

Giọng anh trầm ổn, nhẹ nhàng như tiếng suối róc rách va vào vách đá, hòa cùng nhịp đập trái tim của cô.

Tống Duy không trả lời, đứng yên lặng như đang cố phân biệt giữa thực tại và giấc mơ.

Anh vốn không thuộc về nơi này.

Nơi này luôn trống vắng.

Anh đứng dậy, ánh sáng trong mắt cô thoáng dao động.

Khi anh bước đến gần, trong khoảnh khắc nào đó, cô chợt ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ anh, rất khó nhận ra là mùi gì.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.