Tân Hôn Cuối Năm - Tô Kỳ

Chương 23




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trần Quất Bạch nghe vậy khẽ cười, liếc nhìn cô nhanh chóng: “Lo cho tôi sao?”

“Ai thèm lo cho anh chứ.” Tống Duy quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt hơi đỏ lên.

Xe chạy về hướng nhà cô.

Khi gần đến ngã tư, Tống Duy chỉ tay: “Anh rẽ phải.”

“Nhà em không phải đi thẳng à?”

Cô không trả lời, chỉ nói: “Bảo anh rẽ phải mà.”

Anh ngoan ngoãn làm theo, bật đèn xi-nhan rẽ phải.

Khu này vốn là khu dân cư nhộn nhịp, nhưng giờ tuyết rơi, đường vắng lặng. Cô bảo anh dừng xe ven đường, rồi tự mình xuống xe đi vào một quán mì ven đường.

Trần Quất Bạch ngẩng lên, thấy bảng hiệu lớn đề bốn chữ “Mì Nhà Làm” liền bật cười.

Quán nhỏ với nội thất mang phong cách cổ xưa, có lẽ đã mở được nhiều năm. Tống Duy đứng ở quầy thu ngân, quay đầu hỏi: “Anh ăn gì?”

“Gì cũng được.”

“Vậy thì mì bò nhé. Tôi hay ăn ở đây, cũng khá ngon.”

“Được.”

Tống Duy gọi món với nhân viên: “Một phần mì bò, thêm một lạng mì và một phần thịt, thêm rau xanh.”

Gọi món xong, cô tìm chỗ ngồi. Trần Quất Bạch hỏi: “Em không ăn à?”

Tống Duy nhìn anh, nghĩ thầm: Anh đúng là quên nhanh thật. “Tôi vừa ăn tối với mọi người rồi.”

Cô đoán chắc trước khi đến anh bận làm thêm giờ, liền nói: “Nếu không phải vì anh ngày nào cũng bận tối mặt không kịp ăn tối, giờ này tôi đã được thoải mái nằm trên giường rồi.”

Trần Quất Bạch nhếch môi cười: “Không phải vì công việc.”

“Vậy là vì gì? Không làm việc thì anh ở công ty làm gì? Anh thật sự coi công ty là nhà à?”

Anh không trả lời, đưa tay chạm vào bình nước trà, thấy nước vẫn còn ấm. Anh rót một ly, đẩy về phía cô, rồi tự rót cho mình một ly.

“Hôm nay đi làm thế nào?”

“Tạm ổn.” Mặc dù có nhiều thứ cần học, nhưng không phải không thể làm quen.

“Tôi không quản lý mảng kinh doanh, nếu gặp khó khăn em có thể tìm…” Trần Quất Bạch ngừng một chút, “Tìm phó tổng Lăng Diệu Trị.”

“Chẳng phải tôi sẽ vượt cấp sao? Anh như vậy khiến Giang Chấn Đông nghĩ gì về tôi? Hay là anh không tin vào năng lực của tôi?”

“Tôi không hề không tin em.”

“Dù sao thì ở công ty, anh là sếp, tôi chỉ là nhân viên. Sau này anh cứ coi như không quen tôi là được.” Tống Duy nghiêm túc nói: “Trần Quất Bạch, tôi rất cảm ơn anh đã giúp tôi trước đây, nhưng sau này tôi muốn dựa vào chính mình.”

Trần Quất Bạch nhìn cô, hiểu ý trong lời nói đó, gật đầu: “Được.”

So với lúc mới gặp nhau qua buổi xem mắt, bây giờ mối quan hệ của họ đã tự nhiên hơn rất nhiều. Đặc biệt là sau chuyện xảy ra vào buổi trưa, Tống Duy dường như đã có thêm cảm xúc với anh, không còn chỉ là một người xa lạ trong mối quan hệ xã giao khách sáo.

Sau đó, anh lặng lẽ ăn mì, cô lặng lẽ xem điện thoại. Không ai nói gì, nhưng cả hai đều không thấy khó xử.

Ăn xong một bát mì, Tống Duy cất điện thoại: “Đi thôi.”

Từ quán mì đến nhà cô không xa, nhưng tuyết vẫn đang rơi. Trần Quất Bạch kiên quyết đưa cô đến tận chung cư, còn từ cốp xe lấy ra một bao thức ăn cho mèo.

“Để tôi giúp em mang lên.”

“Không cần.” Tống Duy nhận lấy bao thức ăn, sức nặng khiến cô hơi chao đảo. “Anh về đi, tạm biệt.”

Anh buột miệng: “Mai gặp.”

Cô gật đầu qua loa, đi được hai bước, lại quay đầu, rất nghiêm túc nói: “Mai không gặp đâu.”

Trần Quất Bạch cúi đầu cười, ánh mắt lóe sáng: “Được, mai không gặp.”

Cô tiếp tục đi, bước qua gió tuyết, tiến vào sảnh sáng đèn.

Cho đến khi bóng cô khuất hẳn, anh mới thu ánh nhìn, dừng lại ở chiếc khăn quàng cổ màu xanh rêu trên ghế phụ.

Bên trong xe vẫn là mùi hương quen thuộc, thoang thoảng hương trà nhàn nhạt, thanh khiết và nhẹ nhàng.

Về đến nhà, anh mang khăn quàng cổ lên phòng, đặt cạnh giường.

Mười giờ tối, Tống Duy cuối cùng cũng phát hiện khăn quàng cổ của mình lại bị thất lạc: “Khăn quàng cổ của tôi lại để quên trên xe anh phải không?”

Hai phút sau nhận được tin nhắn trả lời: “Không thấy, có thể để quên ở quán mì rồi. Tôi mua lại cho em cái khác.”

“Thôi, mai tôi qua đó tìm xem.”

Hôm qua, Chúc Thanh Phỉ có việc ra ngoài đột xuất, đến chiều hôm sau tan làm mới gặp được Tống Duy.

Tống Duy không có xe, cô đi nhờ xe của Chúc Thanh Phỉ để về nhà.

Trên đường, Chúc Thanh Phỉ hỏi cảm giác đi làm thế nào, Tống Duy đơn giản tóm gọn. Nghĩ một lát, cô cảm thấy vẫn nên giải thích rõ ràng, nếu không sau này sẽ càng rắc rối: “Thanh Phỉ, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

“Gì thế? Cậu nói đi.”

“Lần trước tớ có kể về đối tượng xem mắt của tớ, anh ấy… anh ấy chính là Trần Quất Bạch.”

“Ai cơ?” Chúc Thanh Phỉ đang tập trung lái xe giữa dòng xe cộ, không nghe rõ.

Tống Duy nghĩ đến an toàn là trên hết, đợi đến đèn đỏ cô mới nói: “Trần Quất Bạch.”

Quả nhiên, Chúc Thanh Phỉ giật mình, nhanh chóng quay sang nhìn cô: “Ai cơ?”

“Trời ạ, là Trần Quất Bạch! Ông chủ của Quang Niên Khoa Kỹ, hiện tại là sếp của cả tớ và cậu, giờ nghe rõ chưa?”

Đèn đỏ kéo dài 90 giây, mãi đến khi đèn xanh bật sáng, Chúc Thanh Phỉ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Đến đèn đỏ tiếp theo, cô quay sang nhìn bạn mình: “Tống Duy, cậu đùa tớ phải không?”

“Không đùa. Cô của anh ấy quen dì của tớ, họ mai mối bọn tớ. Tớ đâu biết công ty anh ấy sáng lập chính là Quang Niên Khoa Kỹ.”

“Thế giờ hai người đang quan hệ gì? Hẹn hò rồi à?”

“Không, chỉ mới đang tìm hiểu.”

Đèn lại chuyển xanh, Chúc Thanh Phỉ nhìn về phía trước, lẩm bẩm: “Trời ơi, bạn thân của tớ cưa được ông chủ của tớ rồi.”

“…”

Về đến nhà, Chúc Thanh Phỉ đỗ xe bên lề đường, tắt máy rồi bắt đầu tra hỏi. Tống Duy trả lời từng câu một, không giấu diếm.

Cuối cùng, Chúc Thanh Phỉ hỏi: “Thế cậu định thế nào?”

“Không biết.”

Thật sự không biết. Có vẻ như cứ tiếp tục thế này cũng ổn, nhưng nếu kết thúc thì cũng không tiếc nuối gì. Vì vậy, chỉ có thể để mọi chuyện diễn ra tự nhiên.

Nhưng suy nghĩ của Chúc Thanh Phỉ thì không giống cô. Cô nheo mắt lại: “Không biết? Trần tổng là chuẩn ‘cao phú soái’, cậu không thích sao?”

“‘Cao phú soái’ không phải tiêu chí chọn bạn đời của tớ.”

Chúc Thanh Phỉ vỗ trán cô: “Tống Tiểu Duy, đầu óc cậu toàn mấy suy nghĩ thuần khiết gì thế? Muốn yêu đương cũng được, nhưng phải tóm được người ta trước đã, sau đó từ từ bồi dưỡng tình cảm!”

Tống Duy không biết nên trả lời thế nào.

Chúc Thanh Phỉ nắm tay cô, đôi mắt to long lanh: “Cơ hội tốt thế này cậu phải nắm lấy ngay, hạnh phúc của chị em tớ đều trông cả vào cậu đấy!”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.