(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Có cần cho nó ăn thêm chút gì nữa không?”
“Không cần đâu. Mèo con mới năm tháng tuổi, dạ dày còn nhỏ lắm, vừa rồi ăn thế là đủ rồi.”
Tống Duy gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi tiếp tục điền thông tin.
Năm giờ năm mươi tám phút, cô vừa viết xong thì cửa trạm cứu trợ mở ra. Một người đàn ông bước vào, cô bé lập tức chạy ra, nhoẻn miệng cười tươi rói:
“Anh đến rồi!”
Ánh mắt Tống Duy vô tình lướt qua cửa, trong lòng thoáng kinh ngạc.
Người đàn ông mặc bộ vest chỉnh tề, dáng cao lớn. Cô bé chỉ đứng đến vai anh ta. Có lẽ anh ta khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, vẻ mặt nghiêm nghị.
Hai người này là người yêu sao?
Chênh lệch khá nhiều, cả chiều cao lẫn tuổi tác.
Trong một hai giây ấy, ánh mắt người đàn ông lướt qua, sắc bén như dao.
Tống Duy bất giác có cảm giác bị bắt quả tang, vội vàng dời mắt đi.
Cô đặt bút xuống, nói với cô bé:
“Cảm ơn em, làm phiền các em rồi.”
“Không có gì, chị mới là người mà chú mèo con nên cảm ơn.”
Tống Duy mỉm cười, gật đầu nhẹ rồi quay người rời đi.
Giang Tiểu Ngữ nhanh chóng quay lại quầy tiếp tân lấy túi xách, khoác tay Trần Quất Bạch và nói đầy hứng khởi:
“Hết giờ, hết giờ rồi!”
Ánh mắt Trần Quất Bạch rời khỏi bóng dáng người phụ nữ vừa khuất xa, cúi đầu nhìn cô gái bên cạnh, nói giọng nghiêm nghị:
“Đúng là không biết lớn nhỏ.”
“Hehe, khó khăn lắm anh mới đến đón em, em không vui sao được!”
Nếu không phải hôm nay là sinh nhật của cô, có lẽ anh trai bận rộn của cô sẽ mất tích cả nửa tháng. Việc anh đến đón cô hôm nay quả thật là chuyện hiếm có.
Sau khi khóa cửa trạm cứu trợ, cả hai cùng đi về phía chiếc xe. Trần Quất Bạch bất chợt hỏi:
“Người lúc nãy là ai?”
“À, là chị gái nhặt được chú mèo con.” Giang Tiểu Ngữ nhướn mày cười:
“Anh thích chị ấy à? Hừm, nhưng công nhận chị ấy đẹp thật.”
“Đừng nói bậy.”
Giang Tiểu Ngữ lè lưỡi:
“Em đâu có nói bậy. Đàn ông các anh đều như vậy cả, toàn nhìn mặt mà hành động.”
Trần Quất Bạch bật nhẹ vào trán cô:
“Những điều này em học được ở đâu ra thế hả?”
“Hehe.”
Khu Bích Hồ, tòa nhà số hai, tầng mười.
Tống Duy đứng trước cửa nhà mình, kéo chặt chiếc áo khoác lông còn ướt. Đã bảy tám phút trôi qua nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để bước vào.
Giờ này, có lẽ bố mẹ cô đã đi làm về.
Cánh cửa đột nhiên mở ra từ bên trong. Bố cô, Tống Cao Dật, ngạc nhiên mất vài giây khi nhìn thấy cô. Ánh mắt ông nhanh chóng lướt xuống chiếc vali bên cạnh cô:
“Được nghỉ phép rồi à?”
Tống Duy lắc đầu:
“Không phải ạ.” Cô hơi nghiêng người vào bên trong, cẩn thận hỏi:
“Mẹ con đâu ạ?”
“Vẫn chưa tan làm.”
Toàn thân Tống Duy như được thả lỏng, cô hít một hơi sâu rồi nói ngắn gọn:
“Bố, con bị công ty cho nghỉ việc. Con muốn về nhà nghỉ ngơi một thời gian.”
Tống Cao Dật hiểu ngay vấn đề. Nhìn sắc mặt căng thẳng của con gái, ông bảo cô vào nhà, vừa đi vừa nói:
“Dạo này tình hình kinh tế không tốt, nghỉ thì nghỉ. Con về nhà chuẩn bị đón Tết, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”
Vào bếp, ông rót cho cô một cốc nước ấm. Tống Duy cầm cốc nước nóng, cơ thể cuối cùng cũng dần ấm lên.
Những năm gần đây, nền kinh tế suy thoái, làn sóng cắt giảm nhân sự nối tiếp nhau. Công ty cô làm không tránh khỏi bị ảnh hưởng, phải thu hẹp quy mô kinh doanh, và chẳng may, phòng ban của cô nằm trong danh sách bị cắt giảm. Kết quả như vậy cũng không có gì khó đoán.
Khoản bồi thường N+3 của công ty giúp Tống Duy nhận được hơn hai mươi vạn sau bốn năm làm việc. Con số này không hề nhỏ, nhưng chỉ cần dính đến từ “sa thải”, cô vẫn cảm thấy thất bại. Khi nhận được thông báo, lòng cô tràn ngập cảm giác mơ hồ, không hiểu những năm tháng làm việc chăm chỉ có ý nghĩa gì và cũng không biết bước tiếp theo phải làm gì.
Giờ đứng trong căn nhà quen thuộc, cô không khỏi bất an. Đối với bà Dương Nghênh Thu, mẹ cô, dù mức lương cao hay chức vụ quan trọng đến đâu cũng không quan trọng. Điều bà mong đợi ở con gái mình là một công việc ổn định tại một đơn vị nhà nước hoặc một trường học, sau đó lấy một người chồng mà bà đã kỹ lưỡng lựa chọn, sống một cuộc đời bình yên.
Hiện tại, điều bà muốn đã thành hiện thực. Cô thất bại và quay trở về nhà trong âm thầm.
Tống Duy vừa uống xong nửa cốc nước thì ông Tống Cao Dật áy náy nói:
“Duy Duy, bố không biết con về. Bố vừa về nhà lấy ít tài liệu, giờ phải đến viện nghiên cứu làm tiếp.”
Tống Duy khẽ mỉm cười:
“Con biết rồi, bố cứ đi đi.”
“Buổi tối ăn cơm với mẹ, đừng cãi nhau đấy.”
Tống Duy giơ tay lên, giơ bốn ngón làm động tác thề:
“Con đảm bảo sẽ không cãi nhau.”
Ông Tống rời đi, Tống Duy bước vào phòng mình. Cô thay quần áo, lấy ra ga giường và vỏ chăn mới từ tủ, bọc lại chiếc giường đã lâu không sử dụng rồi nằm xuống.
Buổi sáng cô đã bay chuyến sớm, về đến nhà lại cứu một chú mèo con, giờ cả người rã rời. Nằm xuống chưa bao lâu, cô đã ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, hương thơm từ nhà bếp lan tỏa khắp căn nhà. Cô xỏ dép, bước ra ngoài và thấy bóng dáng mẹ mình đang bận rộn trong bếp.
Nghe thấy tiếng động, bà Dương Nghênh Thu quay đầu lại, liếc nhìn cô vài lần rồi nói ngắn gọn:
“Đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.”
Bữa tối gồm ba món mặn và một món canh: sườn kho, bò hầm cà chua, rau xanh, cùng một nồi canh gà. Toàn là những món cô thích.
Ăn một miếng sườn, mắt Tống Duy hơi cay, khẽ nói:
“Cảm ơn mẹ.”
Bà Dương nhìn cô, ánh mắt dịu xuống trong giây lát nhưng rồi nghiêm nghị trở lại:
“Về rồi thì chuẩn bị thi cử đi. Đầu năm sau có kỳ thi công chức và tuyển dụng viên chức đấy.”
Tống Duy sững lại, đáp nhỏ:
“Con không muốn thi.”
Bà Dương đặt đũa xuống, ngồi ngay ngắn, giọng điệu nghiêm nghị như một lãnh đạo:
“Tống Duy, trước đây mẹ chiều con, để con làm theo ý mình. Nhưng giờ con nhìn rõ tình hình bên ngoài chưa? Con có làm tốt đến mấy cũng bị sa thải. Nhà mình đâu thiếu tiền, con thoải mái mà sống không được sao?”
Những lời này, Tống Duy nghe đến phát chán. Trước đây, cô có thể tranh luận đôi ba câu, nhưng giờ đây, sự tự tin để tranh luận đã không còn. Cô cũng không muốn tranh cãi, chỉ im lặng dùng đũa đảo qua đảo lại cơm trong bát. Một lúc sau, cô nói nhỏ:
“Con muốn nghỉ ngơi một thời gian.”
Thấy con gái cúi đầu, bà Dương không nói thêm nữa, chỉ thở dài:
“Mẹ sẽ không bao giờ hại con.”
Có lẽ thấy tâm trạng cô không tốt, trong những ngày tiếp theo, không ai nhắc lại chuyện cô bị sa thải. Cuộc sống của cô trôi qua khá yên bình: mỗi sáng thức dậy, bố mẹ cô đã đi làm; cô ở nhà một mình, ăn uống, xem phim, dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ chăn màn. Khi không có việc gì làm, cô ngồi thẫn thờ, cuộc sống thật thoải mái.
Nhưng sóng yên biển lặng chẳng kéo dài được lâu. Tối ngày thứ tư, dì út của cô đến chơi.
Dì út nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt ngập tràn sự vui vẻ:
“Dì thấy Tiểu Duy của chúng ta càng ngày càng xinh đẹp. Nếu đẹp thêm chút nữa thì còn ra sao đây!”
Tống Duy dáng người cân đối, khuôn mặt dịu dàng, ngọt ngào. Khi cười, hai má hiện rõ lúm đồng tiền, vẻ đẹp thanh nhã dễ mến. Dì út càng nhìn càng hài lòng, nắm tay cô, vào thẳng vấn đề:
“Duy Duy, con chưa có bạn trai phải không?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");