Tân Hôn Cuối Năm - Tô Kỳ

Chương 164




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dương Nghênh Thu lau nước mắt cho cô, Tống Cao Dật ôm cô một cái, sau đó đặt tay cô vào tay anh ấy.

Nghi thức bình thường đến không thể bình thường hơn một lần nữa làm cô bật khóc.

Lên xe rời đi, Tống Duy cố gắng không ngoảnh đầu lại, tủi thân nhìn người bên cạnh, “Phải làm sao đây, lát nữa nếu em khóc trên sân khấu thì phải làm thế nào?”

Trần Quất Bạch nắm tay cô an ủi: “Không sao đâu, anh sẽ che chắn giúp em.”

“Giờ em có bị nhòe trang điểm không?”

“Không nhòe, rất đẹp.”

Tống Duy hít hít mũi, nhìn anh, cảm xúc dần ổn định lại.

Cô cúi đầu nhìn bó hoa cầm tay, cảm thấy thật kỳ diệu, “Trần Quất Bạch, hôm nay như có phép màu vậy, em từng tham dự bao nhiêu đám cưới, không ngờ nhân vật chính trong lễ cưới hôm nay lại là em.”

Cô lại nhìn ra ngoài cửa sổ, “Thì ra ngồi trong xe cưới nhìn người khác từ góc này là thế này.”

Những cô gái nhỏ thường mơ mộng một ngày nào đó sẽ trở thành cô dâu xinh đẹp, mặc váy cưới lộng lẫy, kết hôn với chàng bạch mã hoàng tử cao lớn, đẹp trai. Giờ đây, giấc mơ ấy đã thành hiện thực.

Ngồi trong xe cưới, cô bỗng cảm thấy hôm nay mới thực sự là ngày mình chính thức lấy anh. Có lẽ đây chính là ý nghĩa và sự thiêng liêng của một lễ cưới.

Buổi trưa sau tiệc cưới, họ về nhà mới nghỉ ngơi một chút rồi mới đến khách sạn.

Rất nhiều người đứng dưới nhà đón họ. Theo phong tục địa phương, dì cô che một chiếc ô đỏ dẫn cô vào nhà.

Sau khi bước vào nhà, họ thực hiện nghi lễ dâng trà.

Trần Quất Bạch không có nhiều người thân lớn tuổi, nên đối tượng dâng trà là Trần Minh và Trần Vận.

Tống Duy bưng trà, ngẩng đầu lên, thấy hốc mắt Trần Minh hơi đỏ, “Bố, mời bố dùng trà.”

“Ừ, tốt, tốt lắm.” Trần Minh nhận chén trà từ cô, trao cho cô một phong bao lì xì.

Hoàn tất nghi thức, Tống Duy được “tiễn vào động phòng.”

Phòng ngủ rõ ràng đã được trang trí, sắc đỏ rực rỡ khắp nơi: ga trải giường, vỏ chăn, gối nằm, thậm chí cả tấm thảm nhỏ trước giường cũng là màu đỏ. Trên bàn trang điểm còn có một đôi đèn đỏ đang được thắp sáng. Điểm khác lạ duy nhất có lẽ là những quả táo đỏ và đậu phộng rải rác trên giường, biểu tượng cho lời chúc “sớm sinh quý tử.”

Tống Duy ngồi ngay ngắn, chuyên viên trang điểm bắt đầu dặm lại lớp trang điểm cho cô.

Giang Tiểu Ngữ bước vào, hớn hở nói, “Chị dâu, hôm nay chị xinh quá! Chị là cô dâu đẹp nhất đấy.”

Tống Duy từ túi bên cạnh lấy ra một phong bao lì xì đưa cho cô, “Miệng ngọt thật.”

“Hi hi, để em qua khen anh trai thêm lần nữa, kiếm thêm một phong bao nữa.”

Trần Vận cũng bước vào, có vẻ như muốn nói gì đó. Tống Duy nhìn cô qua gương, “Cô ơi, có chuyện gì vậy?”

Trần Vận cười nhẹ, “Không có gì đâu, lát nữa 11 giờ rưỡi nhớ xuất phát nhé.”

“Dạ, con nhớ rồi.”

Trong phòng ngủ, người vào ra liên tục, hầu hết là họ hàng nhà anh ấy, nhiều người Tống Duy chưa gặp bao giờ. Trần Vận đứng bên cạnh giới thiệu, nếu có trẻ con thì Tống Duy liền đưa phong bao lì xì.

Cuối cùng là Trần Minh. Giống như Trần Vận, ông cũng đứng đó nhìn cô, không nói gì. Tống Duy dịu dàng gọi, “Bố.”

Trần Minh nhìn cô, vẫn có chút ngượng ngùng, rồi nói, “Tiểu Duy, sau này con và Quất Bạch sống thật tốt với nhau. Bố chúc phúc cho hai con.”

“Dạ, cảm ơn bố.” Tống Duy xoay người lại, nhẹ giọng nói, “Bố, trong một hai năm tới bọn con không thường ở Nam An. Có chuyện gì bố cứ liên lạc với bọn con. Chuyện lần trước đã qua rồi, con và Quất Bạch đều hy vọng bên cạnh bố sẽ có người bầu bạn. Nếu có ai phù hợp, bố không cần lo lắng, bọn con sẽ ủng hộ bố.”

“Ừ, được, được rồi.” Trần Minh bước tới, cẩn thận đưa cho cô một món đồ được bọc trong vải đỏ, có chút ngượng ngùng nói, “Tiểu Duy, bố không có gì để tặng các con. Đây là thứ mẹ Quất Bạch để lại khi xưa, con hãy giữ lấy.”

Tống Duy không từ chối, nhận lấy và nói, “Cảm ơn bố.”

Chờ mọi người rời đi, cô cẩn thận mở tấm vải đỏ ra.

Là một đôi nhẫn vàng. Vàng không nặng, kiểu dáng cũng đơn giản, nhưng màu sắc vàng sáng bóng, hiển nhiên được bảo quản rất tốt.

Cô nhìn bóng người đã khuất ngoài cửa, cảm xúc phức tạp.

Lúc này, Trần Quất Bạch bước vào, thấy sắc mặt cô có chút nghiêm trọng, liền hỏi, “Sao vậy?”

Tống Duy đưa thứ trong tay cho anh xem, “Bố vừa đưa cho em.”

Người đàn ông bỗng nhiên im lặng.

“Anh đã từng thấy qua chưa?”

“Chưa từng.”

Tống Duy cầm lấy chiếc nhẫn nữ, đeo thử vào ngón áp út của mình, kích thước vừa vặn.

Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực, “Lát nữa khi trao nhẫn, chúng ta dùng đôi nhẫn này có được không?”

Đây là nhẫn cưới của mẹ anh, bà không hề vắng mặt trong lễ cưới của họ.

Trần Quất Bạch cụp mắt, hàng mi khẽ run. Một lúc sau, anh nhẹ nhàng gật đầu, “Được.”

Lễ cưới tổ chức đơn giản. Bộ phim ghi lại hành trình tình yêu của họ được quay một tháng trước, dài 12 phút, được chiếu lặp lại nhiều lần.

Đơn giản, nhưng không thể thiếu những nghi thức quan trọng.

12 giờ 15 phút, theo giờ lành mà Dương Nghênh Thu nhờ người tính toán, Tống Duy khoác tay Tống Cao Dật, bước trên con đường hoa dẫn tới người đàn ông ở cuối con đường. Con đường ngắn ngủi chỉ vài chục mét, nhưng giống như hành trình hơn hai mươi năm cuộc đời của cô. Đi qua bao đơn độc, cuối cùng cũng gặp được người ấy.

Trần Quất Bạch nắm lấy tay cô, lấy từ túi áo ra đôi nhẫn vừa được thay, chậm rãi xỏ vào tay cô. Cô cũng làm tương tự, trao cho anh chiếc nhẫn biểu tượng của tình yêu.

Từ bỏ tạp niệm thế tục, từ nay về sau, một đời một kiếp một đôi.

Tống Duy không kiềm chế được, nước mắt lại rơi.

Theo đúng trình tự, anh ôm cô, không để ai nhìn thấy cô khóc, kết thúc nghi thức tại đây.

Nhưng anh bất chợt nhận từ tay nhân viên một chiếc micro, âm nhạc và tiếng ồn bên tai cũng dừng lại, cả thế giới dường như chỉ còn lại họ.

Anh nhìn vào mắt cô, “Tống Duy, em biết ý nghĩa của năm ánh sáng không?”

Không chờ cô trả lời, anh tiếp tục, “Đường kính vũ trụ là 93 tỷ năm ánh sáng. Mỗi lần con người ngước nhìn bầu trời sao, chính là một lần gặp gỡ cách biệt hàng vạn năm với các hành tinh trong vũ trụ, giống như một cái ngoái nhìn mười mấy năm trước, cuối cùng đưa chúng ta đến khoảnh khắc này.”

“Mỗi người đều là một ngôi sao nhỏ. Nửa đầu cuộc đời anh trôi dạt vô định trong vũ trụ, không có nơi để dừng chân. Cho đến khi em xuất hiện, anh cuối cùng cũng tìm được quỹ đạo quay quanh thuộc về mình. Cảm ơn em đã vượt qua ngàn dặm ngân hà để đến bên anh.”

“Lấy anh nhé, được không?”

Nước mắt Tống Duy lặng lẽ rơi, cô gật đầu thật mạnh, “Được, lấy anh, em đồng ý.”

Họ ôm nhau.

Anh cuối cùng cũng thực hiện lời hứa, che giấu gương mặt khóc nhòe của cô.

Lễ cưới đơn giản kết thúc, tiếp theo là phần mời rượu. Trần Quất Bạch vốn định để cô nghỉ ngơi, tự mình đi tiếp khách. Nhưng Tống Duy không đồng ý, hôm nay một nửa khách khứa là người thân và bạn bè bên nhà gái, cô nhất định phải tham dự.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.