Tân Hôn Cuối Năm - Tô Kỳ

Chương 13




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Còn khoảng hơn mười phút nữa buổi biểu diễn mới bắt đầu, khán giả vào sân ngày càng đông, loa phát thanh liên tục nhắc nhở các lưu ý.

Trước đây, Tống Duy từng cùng đồng nghiệp xem không ít buổi hòa nhạc, nhưng đều là đi với các nữ đồng nghiệp, dù có nam đồng nghiệp thì cũng là cả nhóm bốn, năm người.

Bây giờ, chỉ có một nam một nữ đi cùng, nhất là khi nhìn thấy những cặp đôi xung quanh đang thể hiện sự thân mật đủ kiểu, cô cuối cùng cũng hiểu ý mà Chúc Thanh Phỉ từng ám chỉ – quả thực hơi mập mờ.

Khi đang suy nghĩ miên man, Trần Quất Bạch bỗng nghiêng người qua, hỏi: “Khát không? Tôi đi mua nước.”

Khoảng cách quá gần, hơi thở của anh phả thẳng vào trước mắt, mang theo cảm giác nặng nề. Cô thoáng sững sờ, khi anh chuẩn bị đứng dậy, Tống Duy vội kéo áo anh lại, “Tôi không khát, không cần đâu.”

Trần Quất Bạch quay lại, cúi đầu nhìn tay cô đang giữ lấy tay áo mình, rồi lại nhìn cô, “Được, lát nữa nếu cần thì bảo tôi.”

Sau khi ngồi xuống, không khí có phần gượng gạo. Tống Duy cố tìm chủ đề, “Sao anh lại muốn đi xem hòa nhạc?”

“Đồng nghiệp tặng vé.”

“…” Lời anh nói thẳng thắn đến mức cô không biết tiếp lời ra sao, chỉ “ồ” một tiếng.

“Cô không thích à?”

“Cũng được.” Vài giây sau, cô bổ sung, “Ý tôi là tôi sao cũng được.”

“Ừ, xem hòa nhạc cũng chỉ là một hình thức.”

“…”

Thêm một lúc im lặng, Tống Duy hỏi: “Hôm nay anh không bận sao?”

Trần Quất Bạch nhìn cô, khóe miệng mang theo chút ý cười, “Hôm nay là thứ Bảy, tôi không nghỉ thì nhân viên cũng cần nghỉ.”

“Ồ…”

“Vả lại, hôm nay tôi đã cố ý sắp xếp để rảnh rỗi.”

Câu nói của anh rất chân thành, nhưng ánh mắt nhìn cô lại có chút trực diện, khiến cô cảm thấy bối rối. Tai cô hơi đỏ lên, không nói gì thêm.

Buổi hòa nhạc bắt đầu, sự chú ý của cả hai chuyển sang sân khấu, bầu không khí ngượng ngập của buổi gặp mặt cũng tan biến.

Đám đông xung quanh cực kỳ phấn khích, cảm xúc của Tống Duy cũng dần bị cuốn theo. Cô khẽ hát theo lời bài hát.

Hát được khoảng hai bài, cô nhận ra người bên cạnh đang nhìn mình, khuôn mặt lập tức nóng ran, ngại đến mức không dám hát nữa.

“Nghe rất hay.”

Giọng nói của anh bị nhấn chìm trong tiếng nhạc và tiếng người ồn ào, nhưng Tống Duy vẫn nghe rõ ràng từng chữ. Cô khẽ cắn môi.

Hai tiếng rưỡi trôi qua, buổi hòa nhạc kết thúc. Dòng người lưu luyến không muốn rời đi.

Khi đến cổng ra, đám đông trở nên chen chúc, người này xô vào người kia. Tống Duy hoàn toàn bị đẩy đi, không thể giữ thăng bằng.

Không lâu sau, một cánh tay vòng qua vai cô, giữ cô lại. Bên tai vang lên giọng nói có chút áy náy của anh: “Xin lỗi, đông người quá.”

Thế là cô cứ như vậy, được anh bảo vệ đưa ra khỏi sân vận động một cách thuận lợi.

Cảm giác gần gũi hơn cả trong buổi hòa nhạc, cùng chiếc khăn quàng cổ được quấn lại quanh cổ cô, Tống Duy rõ ràng ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt từ người anh – mùi chanh dịu nhẹ, giống như hương sữa tắm, sạch sẽ và tươi mát.

Cô thích những chàng trai gọn gàng sạch sẽ. Không cần đẹp trai, nhưng nhất định phải chỉnh chu, chú ý vệ sinh cá nhân, không có những mùi hương kỳ quặc.

Mặc dù bị anh ôm, nhưng đây không phải là cái ôm khiến người khác cảm thấy khó chịu.

Tống Duy nghiêng đầu, nhìn thấy bàn tay anh đặt lên cánh tay cô, những ngón tay dài hơi cong, không trực tiếp chạm vào da cô.

Cảm giác có chút kỳ lạ, nhưng lại không biết lạ ở điểm nào.

Đến chỗ thoáng đãng hơn, anh lập tức buông tay, dường như cũng không thoải mái lắm. Ánh mắt liếc nhìn các tòa nhà xung quanh, rồi hỏi: “Tìm chỗ ăn cơm nhé?”

“Ừm, để tôi mời. Hôm nay anh giúp tôi nhiều rồi.”

“Được.”

Khu vực quanh sân vận động rất đông, cả hai bắt taxi rời đi.

Nhà hàng hôm nay anh chọn nằm trong một con hẻm nhỏ. Dù đã qua giờ ăn, nhưng quán vẫn gần như chật kín, trông có vẻ là nơi người dân địa phương rất yêu thích.

“Đồng nghiệp tôi nói món gà om măng và lòng ở đây rất ngon. Còn có cá nấu dưa chua, vịt om bia… tất cả đều rất chuẩn vị. Cô xem muốn ăn gì?”

“Anh gọi đi, tôi không kén ăn.”

Trần Quất Bạch nhìn cô thêm vài giây. Tống Duy nhận thấy ánh mắt ngạc nhiên của anh, liền hỏi: “Sao thế, không tin à? Tôi không phải khách sáo với anh đâu.”

Người đàn ông khẽ cười, rót nước cho cô, “Không phải, chỉ hơi ngạc nhiên thôi. Cô tôi nói gia đình cô điều kiện tốt, bố mẹ rất chiều chuộng cô.”

“Họ đúng là rất thương tôi, nhưng điều đó đâu có mâu thuẫn với việc tôi không kén ăn. Tôi không yếu ớt như anh nghĩ đâu.”

“Tôi biết mà.”

Tống Duy bật cười: “Anh biết gì cơ?”

“Ra ngoài sống một mình không dễ dàng gì. Cô tôi nói trước đây cô làm việc ở công ty A, một tập đoàn công nghệ lớn với cường độ công việc rất cao, cả thể chất và trí não đều bị đòi hỏi không ngừng, gần như hoạt động suốt 24 giờ. Nếu yếu đuối, chắc cô không chịu nổi.”

Tống Duy sững lại.

Trần Quất Bạch tiếp lời: “Quyết định rời đi, thật ra theo một khía cạnh nào đó, là điều tốt. Hãy nghỉ ngơi một thời gian, con người không thể mãi sống trong trạng thái căng thẳng cao độ.”

Tống Duy hơi cúi đầu, giọng thấp xuống: “Không phải tôi tự chọn rời đi, mà là bị sa thải.”

Giọng anh trầm ấm: “Chỉ có bản thân mới có thể sa thải chính mình.”

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, bình thản nhưng đan xen đầy ý nghĩa.

Trong một khoảnh khắc, cô như bừng tỉnh điều gì đó.

Sau khi tốt nghiệp, cô vào làm thẳng tại công ty trước, miệt mài suốt bốn năm. Từng bước vững chắc đi lên, nhưng suốt bốn năm đó chưa từng có một kỳ nghỉ dài. Cô như một chiếc con quay, quay không ngừng nghỉ suốt bốn năm, để rồi kết thúc bằng một quyết định cắt giảm nhân sự.

Công ty có cơ chế luân chuyển nhân sự, lãnh đạo cũng muốn giúp cô tìm một cơ hội điều chuyển. Nhưng vào thời điểm đó, cô dường như chỉ đắm chìm trong nỗi buồn, từ bỏ mọi cơ hội.

Thành thật mà nói, Tống Duy không biết mình muốn gì. Quyết định rõ ràng nhất cô từng làm trong đời là đi học đại học ở xa và ở lại làm việc sau khi tốt nghiệp. Nhưng khi nghĩ về tương lai, đầu óc cô trống rỗng, chỉ biết lao vào làm việc một cách mù quáng, không có kế hoạch dài hạn.

Có lẽ trong thâm tâm cô luôn hy vọng sẽ có một bước đột phá, nhưng lại không cam lòng từ bỏ những nỗ lực suốt mấy năm. Sự giằng co qua lại đó cuối cùng dẫn đến kết quả là việc sa thải, một lý do để tạm dừng tất cả.

Cô thực sự đã tự sa thải chính mình.

Tống Duy có chút bối rối, cố gắng đè nén những cảm xúc dâng trào trong lòng, chuyển chủ đề cứng nhắc: “Dì tôi nói trước đây anh cũng học ở trung học Nam An? Sao tôi chưa từng gặp anh? Anh khóa nào?”

Biểu cảm của Trần Quất Bạch hơi khựng lại, vài giây sau anh mới từ tốn đáp: “Khóa 15.”

Khóa 15, lớn hơn cô hai khóa. Tống Duy nghiêm túc suy nghĩ, hình như đúng là có một người như vậy. Mỗi lần trong lễ chào cờ hoặc lễ vinh danh của trường, khi đọc danh sách từ lớp 12 trở xuống, luôn có một cái tên nào đó được nhắc đến cùng tên cô. Bạn bè xung quanh cũng thường xuyên nhắc đến một “huyền thoại” của khối 12.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.