Tân Hôn Cuối Năm - Tô Kỳ

Chương 10




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Buổi hòa nhạc?

Đây là lời mời tiếp theo sao?

Tống Duy vừa vuốt ve Tiểu Tuyết Hoa vừa lẩm bẩm:

“Tuyết Hoa, em muốn đi xem hòa nhạc không?”

Chú mèo nhỏ, có lẽ vì quá thoải mái khi được gãi cằm, ngẩng khuôn mặt đáng yêu lên “meo meo” với cô.

“Muốn thế cơ à?” Cô cười.

“Được rồi, vậy chúng ta đi.”

Tống Duy nhắn tin trả lời: 【Được.】

Trước khi đi xem buổi hòa nhạc, Tống Duy ghé gặp Chúc Thanh Phỉ.

Cô nàng rất nhiều chuyện, vừa gặp đã hỏi thẳng: “Buổi xem mắt thế nào rồi?”

Tống Duy cũng không giấu giếm, đơn giản đáp: “Tớ muốn tiếp xúc thêm chút nữa, trông anh ấy có vẻ cũng không tệ.”

Chúc Thanh Phỉ ghé sát đầu lại, cố nhìn biểu cảm trên gương mặt cô, nhưng chẳng phát hiện được gì. “Duy Duy, đừng gạt tớ nhé. Cậu không phải kiểu người dễ dàng thỏa hiệp đâu.”

Hai người quen nhau từ tiểu học, không ai hiểu Tống Duy hơn cô.

Cả nhà họ Tống đều là người có học, bố mẹ cô tuy nghiêm khắc nhưng vẫn xem cô như công chúa nhỏ mà chiều chuộng. Điều kiện gia đình ưu việt, bản thân cô lại xinh đẹp, học giỏi, nên ít nhiều mang chút kiêu hãnh.

Sau này, rời xa vòng tay bảo bọc của bố mẹ, một mình ra ngoài học hành, làm việc. Mỗi lần Chúc Thanh Phỉ gọi điện, cô đều hoặc đang đọc sách, hoặc đang tăng ca, dường như năng lượng trong cô không bao giờ cạn kiệt.

Đừng nhìn vẻ ngoài dịu dàng dễ mến của cô mà lầm, sâu bên trong cô là một con người cứng cỏi, mạnh mẽ, kiêu ngạo và không dễ khuất phục.

Nhưng lúc này đây, trên gương mặt cô lại thoáng nét thất thần, chắc chắn không phải vì một buổi xem mắt ép buộc. Chúc Thanh Phỉ hạ giọng: “Vẫn chưa vượt qua được à? Bị cắt giảm biên chế không phải lỗi của cậu, đừng tự trách mình.”

Tống Duy chưa từng nhắc chuyện này với ai, Tống Cao Dật và Dương Nghênh Thu cũng chẳng thể nào hiểu được tâm trạng của cô. Họ chỉ nghĩ rằng việc cô trở về là điều tốt đẹp.

Những ngày qua, cô bận rộn đến mức không ai nhắc đến chuyện này, mọi thứ yên ắng đến nỗi chính cô cũng dường như quên đi những gì đã xảy ra.

Thế nhưng… trước câu hỏi đầy quan tâm của người bạn thân, Tống Duy cuối cùng cũng không kìm nén được. “Tớ biết chứ, nhưng vẫn không thể ngăn mình suy nghĩ. Nếu tớ mạnh mẽ hơn chút nữa, liệu người bị sa thải có phải là tớ không?”

Chúc Thanh Phỉ thì không bị sa thải, nhưng những năm gần đây bạn bè, đồng nghiệp của cô đều đã từng trải qua chuyện tương tự. Cô an ủi: “Cậu đã bao giờ nghĩ rằng, ngoài năng lực làm việc, còn có những quy tắc ngầm trong việc cắt giảm nhân sự không?”

Làm sao mà không biết.

Trước khi tin tức sa thải được công bố, cấp trên trực tiếp từng hứa sẽ cho cô vị trí quản lý sản phẩm. Đó là thành quả của bốn năm làm việc chăm chỉ, cô từng nghĩ rằng tương lai mình đang rộng mở. Nhưng rồi việc sa thải đến quá bất ngờ.

Cô không đủ khéo léo, tự tin rằng tất cả sẽ dựa vào năng lực mà đánh giá, nhưng cuối cùng người ở lại lại là đồng nghiệp có quan hệ tốt với lãnh đạo, dù năng lực thua xa cô.

Những mối quan hệ cô không giỏi chơi đùa, chỉ có thể bị đào thải không thương tiếc.

Trước khi trở về nhà một tuần, cô cắt đứt mọi liên lạc, chỉ ở trong căn phòng thuê nhỏ bé, ngủ triền miên. Nhưng càng ngủ, cô càng mệt, ngủ mãi cũng không ngủ được. Cô nhận ra trạng thái này đang gặm nhấm cơ thể và tinh thần mình, thế nên quyết định quay về.

Những ngày qua, cô thực ra đã dần nghĩ thông suốt. Chấp nhận lời mai mối của dì cũng là để tìm một việc gì đó làm, để cảm xúc tìm được lối thoát khác.

Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến việc đối phó với hôn nhân của mình. Cô không muốn đi vào vết xe đổ của bố mẹ, dù là yêu đương hay kết hôn, cô hy vọng đối phương có thể thật lòng dành cho cô chút tình cảm, chứ không phải chỉ là hợp tác sống qua ngày, dùng một mối quan hệ để buộc hai người vào nhau rồi ai lo việc nấy.

Chúc Thanh Phỉ có cùng suy nghĩ với cô. “Cậu thử tìm gì đó làm đi. Nếu cảm thấy người xem mắt cũng ổn, thì cứ thử tìm hiểu xem sao. Hẹn hò một chút cũng tốt mà.” Cô nhướn mày trêu đùa: “Không phải cậu bảo anh ta trông cũng đẹp trai sao?”

Tống Duy nhếch môi cười, “Chỉ cần đẹp trai là đủ à?”

“Không thì sao nữa?”

Tống Duy đáp: “Nếu tớ quyết định ở bên anh ấy, chắc chắn không phải vì lý do đó.”

“Xời, là tớ nông cạn.” Chúc Thanh Phỉ nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc, “Không phải chứ, cậu định nghiêm túc thật à? Khao khát tình yêu đấy à?”

Tống Duy không trả lời.

Chúc Thanh Phỉ lắc đầu, “Thời buổi này làm gì còn tình yêu đồng điệu nữa.”

Tống Duy cúi mắt, chơi đùa với giọt nước đọng trên thành ly, khẽ nói: “Nhưng tớ cũng không muốn sống tạm bợ.”

Nếu tình yêu thuần túy không thể thực hiện, thì ít nhất cũng phải có sự trân trọng và kỳ vọng lẫn nhau. Cùng lắm là lui về bước cuối, hai người có thể chung sống thoải mái, bao dung và thấu hiểu nhau.

Chúc Thanh Phỉ thay đổi giọng điệu đầy ẩn ý: “Ấy chà, không lẽ cậu thực sự để ý đến người ta rồi?”

Tống Duy thoáng khựng lại, cứng nhắc đáp: “Không, làm gì có.”

“Thế mà cậu còn đồng ý đi xem hòa nhạc với anh ấy. Một nam một nữ cùng đi xem hòa nhạc, cậu biết đây là chuyện thân mật thế nào không?”

“…Tớ không nghĩ nhiều như vậy.”

“Xì xì xì, chúc cậu thành công nha.”

“…”

Chúc Thanh Phỉ nâng ly cụng với cô. Quán bar đến giờ biểu diễn, ca sĩ bắt đầu cất tiếng hát một bài tình ca nhẹ nhàng sâu lắng, bầu không khí trong quán ngày càng trầm ấm.

Chủ đề câu chuyện của hai người cũng thay đổi. Chúc Thanh Phỉ hỏi: “Bây giờ định thế nào, còn quay lại thủ đô không?”

Tống Duy im lặng một lúc, nhấp một ngụm cocktail nhẹ trong tay, “Tạm thời chưa, tớ muốn xem ở đây có công việc nào phù hợp không.”

Đôi mắt Chúc Thanh Phỉ sáng rực lên, “Cậu đến công ty tớ đi! Công ty tớ đang tuyển quản lý sản phẩm.”

“Công ty nào?” Không phải Tống Duy không quan tâm bạn mình, chỉ là bạn cô nửa năm nhảy việc một lần, cô thật sự không rõ giờ này cô ấy đang làm ở đâu.

“Quang Niên Khoa Kỹ, đơn vị được Nam An trọng điểm hỗ trợ mấy năm gần đây.”

“Làm về gì?”

“Kỹ thuật và sản phẩm thực tế ảo. Năm ngoái còn lọt vào top 50 công ty VR quốc gia, công ty này còn nóng bỏng tay như ông chủ của chúng tớ vậy…” Chúc Thanh Phỉ nhướn mày với vẻ đầy tự hào, “Đỉnh của chóp!”

Tống Duy bật cười, “Cậu đang khen công ty hay khen ông chủ vậy?”

“Cả hai. Ông chủ chúng tớ rất trẻ, thành tựu của công ty hiện tại đều là từng bước phấn đấu mà ra. Anh ấy là đại gia kim cương thực thụ của Nam An.”

Cụm từ “đại gia kim cương” thường để chỉ những người đàn ông độc thân thành đạt tầm ba, bốn mươi tuổi. Tống Duy không nghĩ nhiều, chỉ thuận miệng đáp, “Lợi hại ghê.”

“Tất nhiên rồi.” Chúc Thanh Phỉ không quên trọng điểm, “Duy Duy, tuy công ty chúng tớ không phải là tập đoàn lớn như nơi cậu từng làm, nhưng thực sự rất tốt. Đội ngũ trẻ, quản lý cũng hiện đại, đãi ngộ phúc lợi siêu tốt. Nói sao nhỉ, chỉ cần cậu là vàng, ở đây chắc chắn sẽ được phát hiện.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.