Tan Học Đừng Đến Văn Phòng Của Em

Chương 74




Dụ Tư Đình rời 12/1 và quay lại văn phòng Tổ Toán. Hắn bận rộn cả buổi sáng, bây giờ mới có thời gian mở hồ sơ của học sinh chuyển trường.

Đúng như dự đoán, thông tin không đầy đủ nên không có giá trị tham khảo nào cả. Lãnh đạo văn phòng tuyển sinh không tham gia giảng dạy, bọn họ thực sự chỉ làm bộ hồ sơ này cho có.

Một bên làm việc không đến nơi đến chốn, một bên đùn đẩy trách nhiệm, bọn họ đang muốn hắn phải dẫn dắt một học sinh mà hắn hoàn toàn không hiểu chút nào sao?

Khối lượng công việc của thầy Sơ trong học kì này đã đủ nặng nề, nhìn đống lộn xộn này chắc chắn cậu sẽ càng mệt mỏi hơn.

Mặc dù hắn nói giáo viên phó chủ nhiệm sẽ phụ trách nhưng hắn vẫn muốn giúp chia sẻ một phần gánh nặng, Dụ Tư Đình thở dài rồi gọi Giám đốc Dương.

Gần đến giờ nghỉ trưa, Dụ Tư Đình rời văn phòng đến bãi đậu xe nhân viên sớm để đợi thầy Sơ tan học và đi ăn với người yêu.

Trong lúc chờ đợi, Giám đốc Dương gõ cửa kính xe, sau đó ngồi xuống ghế sau đưa cho hắn một chiếc túi giấy màu nâu khác.

“Tôi vừa xin bảng điểm điện tử của trường cũ, đánh máy cho thầy hết rồi đây. Trong này còn có hồ sơ kỉ luật với mấy bản kiểm điểm.”

Dụ Tư Đình cầm lấy, hắn lấy vài tờ giấy ra lấy ra xem qua rồi nói: “Mấy cái này cũng không dùng được vì trên mạng có hết, với lại nó chẳng khác gì tệp hồ sơ trước; tôi đọc qua mấy lần rồi.”

Giám đốc Dương xua tay: “Dù sao thì thầy cũng cứ xem lại đi, mọi thông tin có thể thu thập được đều trong đây hết.”

“Được thôi, cảm ơn sếp.” Thầy Dụ tuy nói như vậy nhưng vẻ mặt xấu xa vẫn hiện rõ ý tứ không hề che giấu: Sếp lại gây thêm phiền phức cho tôi.

Giám đốc Dương đã quen với tính cách của hắn từ lâu nên cũng không quan tâm, ông đề nghị: “Thầy Sơ hình như có quen biết đứa nhóc này rồi, hay là để thầy ấy nói chuyện với nó?”

“Ừ, hai người đó biết nhau.” Giọng điệu của Dụ Tư Đình lạnh lùng: “Trong thời gian nằm viện, trong bụng thầy ấy còn clip cầm máu, quen biết bạn cùng phòng rồi là bắt đầu trải hoa cho nó, đúng nghĩa là cung phụng muốn chết luôn đó.”

Đạo diễn Dương nghe được ẩn ý thì ​​buột miệng nói: “Sao lời nói của thầy lại đầy gai nhọn thế?”

Dụ Tư Đình vẫn nói theo ý mình: “Đây không phải là lần đầu tiên thầy nghe tôi nói chuyện.”

“Rồi rồi rồi.” Giám đốc Dương đã nghe chuyện Ứng Hạc đá cái bàn trước mặt Dụ Tư Đình trong tiết học đầu tiên, giáo viên chủ nhiệm tức giận là chuyện bình thường nên ông chỉ còn cách thương lượng: “Nhưng mà hoàn cảnh đứa trẻ này rất đặc biệt, thầy cố gắng nhẫn nhịn một chút, không định khuyên nó đổi lớp à?”

“Ừ thì lớp tôi năm nào cũng có một đứa như thế vào năm cuối cấp ba, ai cũng là trường hợp đặc thù.” Dụ Tư Đình không phải là người hay than vãn, hắn biết dừng lại đúng lúc, không hề nói nhiều lời.

Giám đốc Dương chú ý đến chiếc gối hình chữ U mềm mại được buộc trên ghế phụ lái, ông đổi chủ đề: “Phụ kiện trên xe thầy dễ thương quá.”

Dụ Tư Đình thản nhiên trả lời: “Cho người yêu tôi.”

Giám đốc Dương nghe vậy càng kinh ngạc: “Thầy yêu từ khi nào thế?”

Hắn chưa kịp trả lời thì cửa xe đã mở ra.

Một dáng người cao ráo cân đối ngồi vào xuống ghế phụ, chưa kịp ngồi vững thì cậu đã chộp lấy chiếc gối hình chữ U rồi quàng qua cổ mình.

“Haiz chết em rồi, trong lớp em phát âm sai một từ, cán sự của anh cười lớn lắm luôn.”

“Em đọc sai cái gì?” Dụ Tư Đình chậm rãi hỏi.

Sơ Trừng tỏ vẻ vô cùng hối hận: “Em nói nhầm ‘lên thuyền’ thành ‘lên giường’…”

Lên thuyền là 上船 (shàng chuán), lên giường là 上床 (shàng chuáng).

Dụ Tư Đình cười khẽ: “Lúc đó em suy nghĩ cái gì?”

Sơ Trừng vội trả lời: “Em thề chuyện không liên quan gì đến đầu óc, do miệng em thôi… Haiz, em phải gọi Giám đốc để từ chức ngay bây giờ.”

Dụ Tư Đình mở kính chiếu hậu trong xe, nhàn nhã nói: “Không cần gọi, thầy ấy ở ngay phía sau.”

… Sơ Trừng ngơ ngác quay đầu lại, cậu lập tức im bặt.

Trời ơi, sao lúc em đang hú hét thì anh không nói em?!

Thật hiếm khi Giám đốc Dương thấy giáo viên đáng yêu như vậy, ông mỉm cười đáp lại: “Không sao đâu thầy Sơ, lỡ lời là chuyện bình thường, ai cũng sẽ mắc phải thôi.”

Trình diễn văn vở một cách điên cuồng, sau đó bị giám đốc thầm lặng theo dõi, đây là cảnh tượng xã hội chết người gì vậy?

Sơ Trừng ho nhẹ một tiếng để giảm bớt sự xấu hổ tột độ: “Để Giám đốc Dương chê cười rồi ạ.”

Giám đốc không để tâm chuyện này mà chỉ nhìn cậu vẫn đang ôm ấp chiếc gối mềm mại, ông kinh ngạc nói: “Thầy Sơ, thầy không biết cái gối này của ai hả?”

“Thầy đang nói cái gối hình chữ U hả?” Sơ Trừng khó hiểu, cậu tùy ý mà bóp một cái: “Của tôi đó.”

Giám đốc Dương:?

Dụ Tư Đình quay lại nhìn ông: “Sao? Trường công không cho phép yêu đương chốn công sở à?”

Đôi mắt của Giám đốc Dương tràn ngập sự kinh ngạc, trong một giây ông không nói nên lời.

Thầy còn dám hỏi trường có cho phép yêu đương không à?!

Sơ Trừng không hiểu, chỉ là một cái gối thôi thì liên quan đến nội quy của trường? Cậu hoàn toàn không có ý gì nên thân thiện mời: “Giám đốc Dương, thầy đi ăn trưa với bọn tôi không

Sau khi đối phương kinh ngạc vài giây rồi vội vàng xuống xe, ông lén nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng nói: “Không được, hai thầy cứ tranh thủ đi thôi.”

Điều Giám đốc Dương muốn bày tỏ là: Xin hai thầy giữ kín, đừng để ai phát hiện ra.

Điều thầy Sơ hiểu là: Giờ nghỉ trưa rất ngắn, hai thầy không nhanh chân thì về không kịp.

May mắn thay cảnh tượng đáng xấu hổ đó đã kết thúc. Sau khi tạm biệt lãnh đạo, Dụ Tư Đình lái xe ra khỏi trường, hắn trò chuyện với người bên cạnh rồi hỏi thăm tiến độ công việc.

Sơ Trừng thở dài: “Không có thành tựu đột phá nào cả, nhất là thằng nhóc Ứng Hạc cứng đầu đó.”

“Có cần anh tiếp thêm động lực cho em không?” Dụ Tư Đình đánh tay lái rồi đưa cậu xem túi hồ sơ mà giám đốc Dương đã tìm được.

Sơ Trừng nghi hoặc mở túi lấy giấy tờ ra xem.

Đó là bảng điểm kì thi gần nhất Ứng Hạc tham gia trước khi nghỉ học. Vào học kì một năm ngoái, tổng điểm của cậu nhóc là ba trăm chín ba, xếp hạng tám trăm hơn ở trường cũ.

“Thầy Dụ, cái này tạo động lực cho em chỗ nào?” Sơ Trừng chăm chú nhìn biểu mẫu mà trầm ngâm.

Dụ Tư Đình nhắc nhở: “Việc xếp hạng điểm trung bình của Trung học phổ thông số Mười dựa trên hệ thống tổng điểm.”

Sơ Trừng hiểu ra, sắc mặt cậu lập tức trở nên nghiêm túc.

Dụ Tư Đình tiếp tục đâm vào tim cậu: “Nếu em không trị được nó trước kì thi tháng cuối tháng Tám thì điểm Ngữ văn của lớp 7 sẽ bị kéo xuống thứ hạng ban đầu chỉ vì một mình nó.”

“Em không cho phép, chuyện này không thể được.” Sơ Trừng siết chặt bản bảng điểm nghiến răng nghiến lợi lập lời thề.

Dụ Tư Đình không cần nghiêng đầu cũng cảm nhận được tinh thần chiến đấu bùng cháy từ người ngồi ghế phụ, hắn mỉm cười động viên: “Cố lên em.”

Tinh thần phấn chấn lên một lúc, Sơ Trừng chợt nhận ra: “Này, chuyện tình công sở anh nói với Giám đốc Dương là sao chứ?”

“Ý trên mặt chữ.” Thầy Dụ bình tĩnh trả lời.

Sơ Trừng trong đầu phản ứng một chút, câu ngạc nhiên, hỏi mà không xác định: “Ý anh là thầy ấy phát hiện ra quan hệ của mình rồi hả?”

Dụ Tư Đình nói thật: “Không phải thầy ấy phát hiện, mà là anh nói.”

“Xong rồi, lần này em thực sự phải viết đơn xin từ chức.” Sơ Trừng ôm mặt đau đớn than thở, thì ra cái chết xã hội cậu vừa phải chịu đựng trước mặt sếp còn chí mạng hơn cậu tưởng tượng rất nhiều.

“Đừng căng thẳng.” Dụ Tư Đình trầm giọng an ủi cậu, giải thích: “Nếu muốn được làm cùng một lớp, công việc thuận lợi thì chắc chắn phải được sự đồng ý của lãnh đạo.”

Sơ Trừng lẩm bẩm: “Nói ra chắc cũng không dễ dàng gì nhỉ?”

Dụ Tư Đình đã lùi xe một cách khéo léo vào bãi đậu xe chật hẹp phía trước nhà hàng, hắn tự tin nói: “Theo quan sát của anh trong nhiều năm qua, tính cách lẫn khả năng chịu đựng của Giám đốc Dương là tốt nhất trong đội ngũ lãnh đạo. Vì vậy anh không hẳn là dễ dàng nói ra mà là anh đã chọn kĩ người rồi.”

“Wow…” Sơ Trừng ồ lên như một fan hâm mộ.

Dụ Tư Đình vốn tưởng cậu định nói gì đó, nhưng giây tiếp theo lại nghe cậu nói gì đâu: “Anh đậu xe giỏi quá đi.”

“Tay lái xe này hơi nặng, đợi xe khác sửa xong anh lại tập xe với em.” Dụ Tư Đình đưa tay tháo dây an toàn cho cậu rồi nói: “Xuống xe ăn cơm.”

Cường độ làm việc ở lớp năm cuối trung học tăng đột biến, Sơ Trừng dẫn dắt một lớp mà luôn phải để mắt tới kẻ gây rối mới tới, vậy nên cậu luôn trong trạng thái căng thẳng cao độ.

Mỗi ngày sau khi tan ca, cậu luôn mệt kinh khủng, ngủ chưa được mấy tiếng thì đã phải dậy chuẩn bị cho tiết tự học buổi sáng.

Mãi đến ngày cuối tuần đầu tiên của học kì mới, cuối cùng cậu cũng có thể ngủ nướng. Tuy nhiên mới sáng sớm mà Sơ Trừng đã bị người bên cạnh đánh thức một cách tàn nhẫn.

Tấm rèm được mở ra, ánh nắng chói chang chiếu vào phòng ngủ, không khí ấm áp xen lẫn mùi bánh mì nướng.

Thầy Sơ buồn ngủ trên giường, cậu dùng hết sức chui vào chăn, nửa giận nửa làm nũng: “Anh làm gì đó…”

“Dậy đi tập thể dục buổi sáng nào.” Dụ Tư Đình đã mặc quần áo xong, hắn mở tủ tìm một bộ đồ thể thao cho đối phương rồi ném lên giường, đồng thời xoa mông cậu qua tấm chăn mỏng.

“Sao lại tập vào buổi sáng? Em buồn ngủ.” Sơ Trừng đang buồn ngủ một mình thì bỗng bị hắn ôm eo ngồi dậy.

Dụ Tư Đình vừa xoa bóp giúp cậu thả lỏng bả vai vừa nói: “Em quanh quẩn ở bàn làm việc cả tuần nay mà chẳng di chuyển gì hết. Tối qua anh nghe vai em kêu răng rắc luôn đấy, chẳng may bị đau cổ vai gáy là phải đi tập vật lí trị liệu.”

“Thả em ra. Em chỉ muốn sống chứ không cần khỏe mạnh.” Sơ Trừng tuy phản kháng nhưng vẫn nheo mắt tận hưởng sự phục vụ phía sau: “Xoa bóp cả vai phải nữa anh.”

“Anh xoa thêm mấy lần nữa thì sẽ cải thiện được thứ hạng Ngữ văn dưới đáy của thầy Sơ? Em nói đi, anh sẵn sàng giúp đỡ.”

“Em sẽ cá mập anh!”

Giết (杀) và cá mập (鲨) có cách đọc giống nhau (shā).

Thứ đánh thức cậu mỗi ngày không phải những giấc mơ, mà là những lời công kích của Dụ Tư Đình!

Thầy giáo Ngữ văn bị chọc vào chỗ đau nhanh chóng bật dậy, lao đến nhéo rồi đánh thầy giáo Toán học.

“Em có đứng chót thì liên quan gì dậy sớm tập thể dục?” Hai người đang đùa giỡn bên giường một lúc thì cơn buồn ngủ của Sơ Trừng bay biến, cậu miễn cưỡng đi vào phòng tắm rửa mặt.

“Vậy nên mới kêu em ra ngoài nhanh, có lẽ sẽ bất ngờ đấy.” Dụ Tư Đình ý nhị nói, hắn dọn giường trong phòng ngủ rồi đợi cậu ở phòng khách.

Sơ Trừng thu dọn đồ đạc, bước ra ngoài.

Cậu mặc chiếc áo hoodie với quần short thầy Dụ chọn, trông cậu lúc này khá trẻ trung, cộng thêm gương mặt cho ra tổng thể hiền lành và trong sáng, không hề lộ ra chút gai góc nào.

Dụ Tư Đình ngắm nghía từ đầu đến chân rồi nhận xét rằng cậu ăn mặc thế này thì miễn cưỡng nhìn giống sinh viên đại học.

Cả hai dắt xe đạp cạnh nhau ra khỏi vườn đạp vài vòng dọc theo đường vành đai ngoài Phồn Thiên Cảnh Uyển, sau đó bọn họ tiệm ăn sáng ngoài khuôn viên để ăn bánh bao chiên.

“Lần sau lấy cớ hay hơn để lừa em đi.” Cho đến khi kết thúc buổi tập thể dục, Sơ Trừng vẫn chưa thấy được sự kinh ngạc mà Dụ Tư Đình nói.

“Từ từ.” Dụ Tư Đình khoan thai đẩy xe về.

Bỗng từ con đường rải sỏi phía xa vang lên hai tiếng chó sủa rất to. Sơ Trừng nhìn theo âm thanh thì thấy một bóng dáng trẻ tuổi quen thuộc đang ôm một con Alaska to lớn đi về phía cậu.

Đây là Ứng Hạc sao?

Cậu nhóc vẫn còn ghi thù vì bị chuyển sang lớp khác nên đã phớt lờ thầy Sơ một thời gian, vì vậy Sơ Trừng không hề có cơ hội được nói chuyện riêng với cậu nhóc.

Đây hẳn là điều bất ngờ mà thầy Dụ nhắc tới tới.

Sơ Trừng quay đầu sang một bên hỏi: “Sao anh biết thằng nhóc này sẽ xuất hiện ở đây?”

Dụ Tư Đình trả lời: “Anh thấy địa chỉ gửi thư trong phiếu đăng kí nhập học của nó là Phồn Thiên Cảnh Uyển, hẳn là nó chuyển nhà qua đây để tiếp tục đi học. Lúc đầu anh không rõ nó sống ở khu nào, hai ngày trước đang mua đồ ăn sáng thì lại gặp nó ở toà đối diện; anh nhờ chủ nhà tìm hiểu xem người giúp việc thường dắt chó đi dạo lúc nào, còn cuối tuần thì nó tự dắt luôn.”

Sơ Trừng nghe xong thầm thở dài.

Hay thật, bây giờ phải biết làm thám tử rồi mới được làm giáo viên à?

Khi hai người đang nói chuyện thì Ứng Hạc đã dắt chó đi đến gần. Cậu nhóc vẫn lạnh lùng với các thầy oan gia ngõ hẹp, thế nhưng đây lại là con đường duy nhất để về nhà nên cậu không thể tránh mà vẫn phải đi về phía trước.

“Trùng hợp quá, bệnh nhân nhỏ.” Sơ Trừng mỉm cười nói.

Alaska ‘đẹp chó’ mà ngốc nghếch bên cạnh Ứng Hạc gặp người là lại muốn tiếp cận, cậu nhóc nắm chặt dây xích rồi trả lời: “Đâu phải thầy không biết tên con.”

“Ừ, đâu phải con không biết thầy, chào nhau một câu khó vậy sao?” Sơ Trừng ăn miếng trả miếng.

Ứng Hạc cau mày, thấp giọng nói: “Thầy Sơ… Thầy Dụ ạ.”

“Thầy nghe giám đốc Dương nói con bị bệnh đã lâu nên nghỉ học, bây giờ đã khoẻ lại chưa?” Sơ Trừng đương nhiên biết bệnh tình của đối phương không còn là vấn đề, thế nhưng cậu vẫn tỏ ra lo lắng như thể cậu chẳng biết chuyện thằng nhóc này nổi loạn cúp học.

Nhưng cậu học sinh không tin: “Con bay nhảy trước mặt thầy cả tuần rồi mà bây giờ thầy mới nhớ để hỏi sao?”

Nụ cười trên mặt Sơ Trừng càng tươi hơn, trong mắt tràn đầy vẻ ngây thơ: “Ở trường con không cho thầy nhắc đến, thầy mà nói gì bậy bạ là con báo cáo ngay, con không nhớ à?”

Ứng Hạc mím môi, cậu nhóc ngước mắt nhìn Dụ Tư Đình đứng ở một bên rồi không khỏi tò mò: “Sao hai người lại thân thiết như vậy?”

“Các thầy là bạn cùng phòng.” Sơ Trừng trả lời một cách tự nhiên: “Công việc là công việc, tình bạn là tình bạn, các thầy cũng không phải những người nhập nhằng giữa yêu ghét với cuộc sống cá nhân, thầy Dụ nói phải không?”

Dụ Tư Đình không biểu lộ gì mà gật đầu khẳng định.

Ứng Hạc nghe mình bị giễu cợt thì trợn mắt: “Mình là bạn đấy à?”

Sơ Trừng mỉm cười, cậu dựa vào xe đạp lắc đầu tiếc nuối: “Con nói không có thì không có, lúc gọi thầy là ‘anh’ với dạy thầy trốn viện thì thái độ của con cũng đâu có như thế.”

… Ứng Hạc không nói thêm gì nữa mà kéo Alaska rời đi.

Vừa đi ngang qua Sơ Trừng, cậu nhóc lại nghe thầy mình hỏi nói: “Con đã lắp xong lego thầy tặng chưa?”

Nhắc đến cái này, học sinh đang cau mày rõ ràng thả lỏng, cậu nhóc khựng lại một chút rồi nhỏ giọng đáp: “Dạ rồi, con chật vật một hồi lâu.”

Sơ Trừng hơi cong khoé môi: “Vậy thì tốt, mất công ngồi cả đêm ở buổi đấu giá mà thầy còn chưa mở ra xem đâu đấy.”

Ứng Hạc cũng ở tầng một, cửa nhà cậu nhóc đã ở trước mặt, câu dừng lại suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Con để ở đây, thầy muốn vào xem không?”

Sơ Trừng hỏi: “Được không?”

Ứng Hạc bấm một cái khóa vân tay, liếc nhìn Dụ Tư Đình bên cạnh rồi nói thêm: “Một mình thầy thôi.”

Khi Sơ Trừng giao xe cho thầy Dụ, cậu thấy trong mắt hắn có một cảm xúc phức tạp.

Giống như… Tự tay đưa vợ mình đến trước cửa nhà người khác.

Khi không ai chú ý, Sơ Trừng hôn gió đối phương, ý là: Em sẽ ghi nhớ tất cả những gì thầy Dụ đã cống hiến cho sự nghiệp giáo dục.

Dụ Tư Đình chỉ có thể ôm lấy chiếc bánh ngon từ không khí này, bất đắc dĩ đứng yên tại chỗ.

Cách bố trí các ngôi nhà khu Nam của Phồn Thiên Cảnh Uyển giống hệt nhau. Nhà Ứng Hạc có sàn rộng bằng phẳng như nhà thầy Dụ, hai nhà giống nhau đến nỗi khi bước vào cửa, Sơ Trừng cảm thấy quen thuộc như thể đã về nhà mình.

Ứng Hạc không sống với ba mẹ, hoặc nói đúng hơn thì căn nhà này được gia đình đặc biệt mua để cậu đi học. Ngày thường có người giúp việc đến chăm lo cho cậu, thế nhưng cuối tuần cậu ở nhà một mình.

Đối với cơ hội được thăm nhà bất ngờ này, Sơ Trừng không muốn chỉ vì cái lợi trước mắt mà khuyên răn gì. Cậu giống như một người bạn thực sự đến chơi ở nhà vô cùng tò mò với những món đồ chơi khác nhau.

Thực tế là cậu vô cùng hứng thú với chúng.

Ứng Hạc thích phát minh, sáng tạo và vui chơi. Phòng khách nhà cậu đầy lego, robot với nhiều mô hình thiên thể khác nhau.

Khi cậu nhóc vui vẻ giới thiệu với Sơ Trừng món đồ chơi yêu thích cậu mới làm ra, những rào cản trước đây giữa hai người dần biến mất, bọn họ dường như lại trở thành bạn bè khi nằm trên giường bệnh để chia sẻ những khoảnh khắc vui vẻ.

“Thầy khát nước không?” Ứng Hạc nói hồi lâu về những ý tưởng của mình, sau đó hỏi thầy Sơ: “Thầy có muốn uống gì không?”

Uống nước, uống trà, uống cà phê đều là những câu trả lời mà cậu nhóc có thể nghĩ ra.

Tuy nhiên mạch não của người cúi đầu chơi lego lại khác, Sơ Trừng không hề khách sáo mà yêu cầu: “Thầy muốn uống sữa Vượng Tử bỏ đá.”

“Thầy mà không nói thì con cũng quên thầy còn trẻ mà đã vào phòng bệnh Khoa Tiêu hoá.” Ứng Hạc trầm giọng phàn nàn rồi cầm điện thoại: “Con đi siêu thị, thầy đợi con nha, mà thầy cũng đừng lục lọi đồ của con.”

“Thầy biết rồi.” Sơ Trừng đồng ý, vẫn chăm chỉ làm việc với cánh quạt trong tay.

Bởi vì không sử dụng đúng sức nên một số bộ phận trên tay cậu đột nhiên rời ra, Sơ Trừng vội cúi người nhặt lên để lắp lại thì vô tình nhìn thấy một chồng sách bài tập nhét dưới gầm tủ.

Cậu tình cờ mở nó ra và thấy rằng những câu hỏi trên đã được trả lời bằng nhiều phương pháp khác nhau. Hơn nữa những cuốn sách tham khảo này đều là sách mới xuất bản trong năm nay, việc Ứng Hạc mua sách trước khi nghỉ học là điều tuyệt đối không thể xảy ra.

Sơ Trừng thở dài.

Thực ra trước khi Ứng Hạc vào lớp, cậu đã có sự hiểu biết nhất định về đứa trẻ thông qua những cuộc trò chuyện trong những ngày buồn tẻ ở bệnh viện.

Ứng Hạc sinh ra trong một gia đình công chức. Không chỉ riêng ba cậu là quan chức cấp cao mà ông nội, ông ngoại, bà ngoại đều là những nhân vật cực kì có sức ảnh hưởng.

Vì vậy từ khi còn nhỏ cậu dường như đã có một vầng hào quang bao quanh, ngay cả thầy bói cũng sẽ nịnh nọt rồi nói đứa trẻ sinh ra đã phi phàm như thế thì tương lai nhất định sẽ giàu có quyền lực.

Lớn lên trong môi trường như vậy, Ứng Hạc chắc chắn cảm thấy mình không thể để lộ cá tính, dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì cậu nhóc cũng sẽ không bao giờ thoát khỏi số phận được sắp đặt cho mình.

Sở dĩ Sơ Trừng cảm thấy thương đứa nhóc này ngay từ đầu là vì cậu đồng cảm với nhóc, những gì Ứng Hạc đang làm chính là những việc cậu đã từng làm khi còn rất nhỏ.

Vì không muốn học đàn nên mới cắt dây, không muốn đọc thơ nên đập nát nghiên mực của ba, cậu hi vọng mình sẽ được chú ý thông qua sự nổi loạn, thể hiện cá tính của mình bằng cách làm những việc chẳng giống ai.

Bây giờ nghĩ lại mới thấy những suy nghĩ này thật trẻ con. Nhưng ai cũng từng đi qua thời ấu trĩ như thế, có những thứ các bạn nhỏ không thể nghĩ cho rõ ràng, cũng không thể tránh khỏi.

Ổ khóa bên ngoài lại phát ra tiếng click.

Sơ Trừng vẫn bình tĩnh, cậu nhét chồng bài tập xuống gầm bàn rồi tiếp tục lắp các linh kiện trong tay.

Thời gian trôi nhanh, Sơ Trừng vô thức đã chơi ở nhà Ứng Hạc cả buổi sáng, thế nhưng cả hai người đều không nhận ra điều đó.

Cho đến khi điện thoại cậu rung lên, đó là tin nhắn hối thúc của Dụ Tư Đình.

[Dụ Tư Đình: Thầy Sơ, anh đã tạo điều kiện cho em đến thăm hỏi gia đình, nhưng em ở lại hơi lâu rồi đó? Nếu em không về là không có cơm ăn đâu.]

Sơ Trừng mỉm cười, câu định đáp lại ngay thì những ngón tay chợt dừng lại.

Cậu suy nghĩ một lúc rồi gõ.

[Để con trai lớn xuống gọi em.]

Ứng Hạc cảm thấy đói và nhận ra đã là buổi trưa. Cậu nhóc thản nhiên vuốt điện thoại tìm kiếm một quán ăn uy tín để đặt đồ ăn mang về.

Không lâu sau chuông cửa vang lên.

Ứng Hạc đứng dậy đi ra mở cửa. Cậu nhóc đang thắc mắc tại sao bữa ăn hôm nay lại được giao nhanh đến thế thì lại thấy bạn cùng bàn đang đứng bên ngoài.

Khoảnh khắc đối mặt khiến cả hai đứa nhóc đều ngạc nhiên.

Lộc Ngôn nhìn số nhà rồi nghi hoặc hỏi: “Đây là nhà ông à?”

Ứng Hạc cũng nghi hoặc nheo mắt: “Chứ ông tới tìm ai?”

“Tìm thầy.” Sơ Trừng ngồi trên ghế sofa cuối cùng cũng lắp ráp được cánh quạt, sau đó cẩn thận lắp nó vào thân chính.

Ứng Hạc hơi bước sang một bên.

“Xin lỗi đã làm phiền.” Lộc Ngôn cười nhưng không có ý định đi vào, cậu nhóc chỉ cúi người vào trong nói: “Thầy Sơ, bữa trưa đã chuẩn bị xong rồi, cậu con làm canh gà nhân sâm mà thầy đang thèm đó, không về là nguội mất.”

“Thầy đi ngay đây.” Sơ Trừng lắp xong thành phần cuối cùng, uống ngụm sữa Vượng Tử còn sót lại trên bàn cà phê.

Ứng Hạc nhìn thấy thầy Sơ đứng dậy thì hỏi: “Thầy đi ạ?”

Sơ Trừng lắc lắc hộp sắt trong tay, cười nói: “Cảm ơn con vì lòng hiếu khách.”

“Chiều thầy qua chơi nữa được không?” Vẻ mặt Ứng Hạc tuy không thay đổi nhiều nhưng trong mắt lại thấy rõ ý trông đợi.

“Chắc không được rồi, cả buổi sáng thầy chưa làm việc.” Sơ Trừng bước tới xoa đầu Lộc Ngôn: “Ăn xong còn phải xem thằng nhóc này làm bài tập. Gần đây nó làm bài ẩu lắm, thi tháng mà cứ như vậy thì chắc bỏ luôn thành tích mười mấy lần thủ khoa liên tiếp.”

Lộc Ngôn né tránh, sau đó vuốt thẳng mái tóc rối bù của mình rồi nói nhỏ: “Sao con có thể…”

Ứng Hạc nhìn chằm chằm hai người không nói.

Sơ Trừng thay giày rồi chào tạm biệt cậu học sinh, sau đó cậu khoác tay lên vai Lộc Ngôn và đi về phía toà nhà đối diện.

Ứng Hạc chưa kịp đóng cửa thì một bóng người mặc đồ màu xanh đã đến gần, shipper đưa túi hộp cơm rồi nói: “Món của mình đây, chúc anh ăn ngon miệng.”

Ánh mắt Ứng Hạc dừng lại ở hai bóng người đã bước đi, sau đó nhìn các món ăn cho hai người trên tay, lặng lẽ đóng cửa lại.

Mấy ngày rồi mới được lại ăn món thầy Dụ nấu, Sơ Trừng ăn xong mà thoả mãn.

Nắng chiều trong lành dễ chịu khiến Sơ Trừng lười biếng không muốn cử động, cậu tựa máy tính bảng vào sân thượng xem các kênh nấu ăn.

Lộc Ngôn và cậu mình đang xem phim tài liệu trong phòng khách.

“Pha giúp cậu li hồng trà.” Dụ Tư Đình chăm chú nhìn vào màn hình TV rồi yêu cầu.

“Dạ.” Lộc Ngôn nhét một miếng khô heo vào miệng rồi lưu luyến nhìn TV thêm một lúc, sau đó đứng dậy đi đến quán bar lấy túi trà.

Bên cạnh quầy bếp bằng đá cẩm thạch có một chiếc túi đựng hồ sơ màu vàng, xem con dấu thì có vẻ như là của trường, mấy tờ giấy trắng bên trong đã rơi vãi xuống đất.

Hai người này ở cùng nhau thật không đáng tin cậy.

Lộc Ngôn phàn nàn về việc hai giáo viên vứt tài liệu lung tung rồi cúi xuống nhặt, sau khi vô ý liếc nhìn, lông mày của chàng trai đột nhiên nhướng lên.

Học sinh Ứng Hạc đạt tổng điểm ba trăm chín mươi ba trong kì thi tháng

Toán: 135

Tiếng Anh: 148

Vật lí: 95

Ba môn còn lại không có điểm do vắng thi.

Lộc Ngôn pha hồng trà xong rồi đặt lên bàn cà phê trong phòng khách, sau đó cậu nhóc thu dọn gói đồ ăn vặt lên lầu làm bài tập mà không nói một lời.

Đứa trẻ ngày nào cũng phải nhắc nhở mới chịu học bài, thế mà hôm nay lại tự giác như thế.

Dụ Tư Đình nhận ra điều gì đó, hắn quay đầu lại nhìn bóng lưng cháu trai rồi cười thầm. Hắn tắt phim, đi vào phòng ăn lấy túi hồ sơ, sau đó ung dung ngồi xuống cạnh thầy Sơ với tách hồng trà trên tay.

“Lại gài bẫy thằng nhóc à?” Sơ Trừng nhướng mi nhìn món trong tay hắn.

Dụ Tư Đình hỏi ngược lại: “Cũng là khích tướng nhưng em được sử dụng, còn anh thì không à?”

Sơ Trừng không nói gì.

Dụ Tư Đình nghiêng người tựa đầu vào vai người yêu, nhẹ giọng nói: “Đừng xem nữa, sáng đã dậy sớm rồi thì giờ ngủ bù đi.”

“Không.” Sơ Trừng tựa người vào ghế treo: “Bây giờ mà ngủ bù là tối em ngủ không được.”

“Tối nay em cũng không có thời gian ngủ đâu.”

“Hả?”

Sơ Trừng cuối cùng cũng nghe được người bên cạnh có lời muốn nói, cậu chăm chú nhìn hắn để cố gắng tìm ra manh mối nào đó từ trong ánh mắt sâu thẳm của đối phương.

“Sáng nay thầy Sơ chạy xe đạp cũng nhanh nhẹn, chắc em không khó chịu gì đâu nhỉ?” Dụ Tư Đình kề sát má của cậu, chân thành hỏi: “Tối nay lại ‘tập thể dục’ tiếp nhé?”

Sơ Trừng cuối cùng cũng hiểu ra.

Hóa ra việc đi xe đạp chỉ là một phép thử, tình cờ gặp gỡ học sinh cũng chỉ là tiện đường, đây mới chính là ‘bất ngờ’ của hắn.

“Anh tài lanh quá, lúc nào cũng có ý đồ với em.” D ái tai Sơ Trừng nóng bừng, hai má cậu nhanh chóng đỏ ửng, xem như cậu đang chấp nhận hành động của hắn.

“Anh thông minh rõ nhưng thầy Sơ lại giả ngu.” Dụ Tư Đình không nghĩ người yêu ngoan ngoãn nhà hắn là đèn cạn dầu, hắn thấp giọng nói thêm: “Anh còn có một yêu cầu quá trớn.”

Sơ Trừng ngơ ngác hỏi: “Gì nữa?”

Bởi vì thầy Sơ mấy hôm trước trông rất mệt mỏi nên Dụ Tư Đình không nỡ xuống tay, bây giờ hắn thực sự nhịn hết nổi.

“Ngày mai không đi làm nên anh tuỳ hứng một xíu được không?”

Tác giả có lời muốn nói

Đại ca là người đứng đắn, làm việc minh bạch và không tranh chấp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.