Tan Học Đừng Đến Văn Phòng Của Em

Chương 21




Mình có lời muốn nói 

Đây là chương đầu tiên vào VIP nên khá dài, tác giả nói là ba chương nhập vào làm một; nếu có lỗi gì thì mọi người cứ comment để mình sửa nhé.

Để không ảnh hưởng đến màn ‘trình diễn’ của Sơ Trừng, Dụ Tư Đình đóng cửa phòng họp.

“Thầy Sơ chắc chắn hiểu biết về giáo dục.” Lộc Ngôn vẫn đứng ở cửa: “Trương Hi thật sự muốn học mĩ thuật ạ? Con đường hội họa rất dài, nếu không có sự ủng hộ của người nhà thì sẽ rất khó khăn.”

Dụ Tư Đình cũng có quan điểm như vậy: “Sau này con bé sẽ phải nỗ lực hơn nữa.”

“Nhưng sao biết được bạn ấy có thành công không? Cậu đừng quên trong lớp mình còn có Tiết Lạc cũng cần xin học bổng cho học sinh năng khiếu.”

Bình thường mình hay để Lộc Ngôn gọi Dụ Tư Đình là thầy ở trường nhưng ở chỗ này thì bạn lớp trưởng lại gọi thầy Dụ là ‘cậu’ luôn.

Lộc Ngôn quay lại nhìn hắn rồi hất cằm về phía gần đó.

Ở hành lang phía bên kia, một cô bé đang đỡ một ông lão bước đi chậm rãi.

Ba mẹ của đứa nhỏ này đã mất từ ​​​​lâu, ông bà vẫn đang làm việc chăm chỉ để nuôi cô khôn lớn. Cô bé học võ nên chịu đau rất giỏi, mới mười bốn, mười lăm tuổi mà đã có thể lộn nhào, cầm côn.

Tiết Lạc và Trương Hi đều đạt đủ tiêu chuẩn để xin trợ cấp, nhưng vì học cùng lớp nên rất có thể hai cô bé sẽ tranh giành một suất học bổng thôi.

“Mẹ Trương Hi nói đúng, có một số việc nên tùy duyên.” Dụ Tư Đình nói rồi phát hiện Lộc Ngôn vẫn hếch mông lên nghe lén, hắn lạnh lùng hỏi: “Con còn ở đây làm gì?”

“Hóng hớt chứ gì!” Lộc Ngôn hoàn toàn không chú ý đến nguy hiểm phía sau, cậu hứng thú nói: “Thầy Sơ vừa mở miệng là đã chém giết, quá đỉnh luôn; thầy không muốn hóng hả?”

Dụ Tư Đình hoàn toàn không nhịn được mà giơ chân đá vào mông đứa nhỏ và khiến cậu nhóc kêu một tiếng.

“Ứ ừ…” Lộc Ngôn nhảy dựng lên, cố kiềm nén tiếng kêu rồi ôm lấy chân mình, cậu đau đớn xoay người mấy vòng, đau khổ nói: “Thầy bị sao vậy? Con phải méc mẹ!”

“Con giỏi tìm chỗ dựa quá, nếu chị mà nuông chiều con thì cũng chẳng để con rơi vào tay thầy đâu.” Dụ Tư Đình có ít thời gian nghỉ ngơi nên khoanh tay nhàn nhã nói: “Sáng nay con cầm đầu vụ nhìn trộm đúng không? Đừng tưởng con trốn thì thầy không nhìn thấy, đá con một cái tội trèo cửa sổ lật nóc nhà cũng chẳng oan.”

Lộc Ngôn mím môi không nói được lời nào nữa.

Dụ Tư Đình nói tiếp: “Đừng đứng ở đó làm gì, con quay lại lớp xem có bao nhiêu đứa xung phong, dẫn mấy đứa nó đi dọn dẹp và bày biện bàn ghế.”

“Suy cho cùng thì thầy cũng muốn hóng mà? Nếu thầy nói thẳng thì con nhường chỗ ngay… Đá cái gì mà đá?!” Lộc Ngôn nhẹ giọng lẩm bẩm.

Dụ Tư Đình thấy cậu muốn lại muốn vùng lên thì nhịn cười mắng một câu: “Đi nhanh đi.”

Sau khi Lộc Ngôn chửi một câu rồi đi, Dụ Tư Đình đứng một mình ở cầu thang dựa vào tường gọi điện thoại.

“Thầy Dụ? Có chuyện gì vậy?” Người bên kia gọi điện là điện thoại văn phòng Phòng Giáo vụ của trường.

Thầy Dụ trả lời: “Chào Giám đốc Dương, cho tôi hỏi học kì này mình có hạn chế số học sinh năng khiếu không?”

“Cái này mà cũng phải hỏi hả?” Người ở đầu bên kia không hề do dự mà nói thẳng: “Năm nào cũng thảm hại y hệt Tu La Tràng.”

“Thầy đã nhận được đơn của lớp 7 chưa?” Câu trả lời như vậy nằm trong dự đoán của Dụ Tư Đình, điều này cũng cho thấy cuộc gọi của hắn không vô ích.

Có tiếng lật giấy từ bên phía lãnh đạo, một lúc sau ông mới trả lời: “Tôi vừa thấy đây, đơn của Trương Hi nộp sau có vẻ hơi khó. Tuy không thông báo nhưng các giáo viên cũng hiểu rõ là mỗi lớp chỉ có một suất học bổng thôi, lớp thầy lại có cả Tiết Lạc với cả cô nhỏ này.”

Dụ Tư Đình cúi đầu, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào gạch lát sàn trước mặt, hắn suy nghĩ vài giây rồi chậm rãi nói: “Nhờ thầy ghi cả hai vào danh sách.”

Giám đốc im lặng một lúc mới hiểu ý Dụ Tư Đình: “Được thôi.”

Ông không phản đối điều này, cả hai đã từng làm việc cùng nhau khi hắn còn làm ở khối Mười Hai, đây không phải là lần đầu tiên chuyện này xảy ra.

“Tôi không còn vấn đề gì để làm nữa.” Dụ Tư Đình bày tỏ suy nghĩ rồi thì định cúp điện thoại nhưng đầu bên kia đột nhiên nói tiếp.

“Khoan đã.”

“Ừ.” Dụ Tư Đình đáp để tỏ ý hắn vẫn đang nghe.

Giám đốc nói tiếp: “Gần đây tôi bận quá nên không có thời gian nói chuyện với thầy, giáo viên Ngữ văn mới trong lớp thế nào?”

Vị chủ nhiệm này từng thẳng thắn phản đối khi nhà trường sắp xếp như vậy. Là một lãnh đạo học thuật có quyền sắp xếp tiết học, Giám đốc luôn mong muốn lắng nghe những phản hồi tiếp theo.

Dụ Tư Đình qua cửa cầu thang nhìn phòng học vẫn đóng kín, thờ ơ nói: “Tôi chưa thấy có vấn đề gì.”

Giám đốc thở phào nhẹ nhõm: “Nếu tính chính xác thì thầy Sơ mới hai mươi hai, người ta còn nhỏ nên phải học hỏi nhiều. Thầy dẫn dắt thầy ấy, sau này thầy ấy giống thầy, cả hai người trở thành bộ đôi hào kiệt của trường Trung học phổ thông số Mười.”

“Giám đốc à.” Dụ Tư Đình dường như có ý kiến ​​khác, hắn không để ý mà vặn lại: “Tôi đề nghị sau này thầy bớt mấy cái khảo sát tâm lí vô bổ đối với giảng viên và nhân viên đi. Nếu có thời gian thì chẳng thà tìm hiểu thêm về nguyện vọng và hoàn cảnh của cấp dưới rồi nói về mục tiêu bộ đôi hào kiệt sau.”

Đặc biệt là Sơ Trừng – đối tượng cần được chú ý đặc biệt, người này muốn nghỉ hưu ở tuổi hai mươi hai nên thầy đừng hi vọng quá nhiều.

Giám đốc Dương ở đầu dây bên kia mỉm cười, từ lâu ông đã quen với cái lưỡi độc địa của thầy Dụ, với cả ông cũng không thể phản bác hắn được.

“Được rồi, về chuyện học bổng thì tôi hiểu ý thầy, thầy hoặc thầy Sơ ghé qua lấy giấy tờ là được.”

Đúng lúc này có tiếng đóng mở cửa vang lên cách đó không xa, có một bóng người đi tới cầu thang – hẳn là ba của Trương Hi giận dữ bước ra.

Dụ Tư Đình đáp lại rồi cúp máy rồi vỗ nhẹ vào cổ tay áo sơ mi vừa dựa vào tường, đi thẳng đến phòng tư vấn.

Sơ Trừng đang cúi đầu sắp xếp tài liệu ở đó, vẻ mặt cậu vẫn hiền lành, thờ ơ.

Cậu vừa chặn miệng ba của một học sinh học trò, vừa chịu tổn thất về văn hoá bằng cấp nhưng giờ lại bình tĩnh thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

Sơ Trừng liếc nhìn Dụ Tư Đình đi vào, cười rồi hỏi: “Thầy Dụ ban nãy nghe lén hết rồi ạ?”

Vừa rồi hắn đột ngột mở cửa nhưng không bước vào. Sự xuất hiện nhanh chóng của anh có thể so sánh với Bát phủ Tuần án nóng lòng giải cứu ai đó trong phim truyền hình.

Dụ Tư Đình chân dài sải bước: “Thầy đang tự khen mình à?”

“Sao tôi dám chứ…” Không đợi người nọ đáp lại, thầy Sơ bắt đầu tự suy ngẫm: “Tôi biết mình lại làm việc không có quy tắc. Là giáo viên phụ trách công tác, tôi không nên thẳng thừng chỉ trích phụ huynh, chưa bị tiền bối đánh cho đã là may.”

Ấy vậy mà mấy âm cuối trong giọng cậu nghe có vẻ giả tạo và không mấy chân thành.

Dụ Tư Đình thản nhiên bày tỏ: “Tôi không có nói thế, với cả nghe thầy nói vậy mà tôi cảm thấy tự hào đấy.”

Sơ Trừng nghe đến đây thì thở dài, sau đó sắp xếp lại tài liệu trong tay rồi đưa cho hắn: “Nhưng phải làm sao đây?”

“Nếu ba mẹ không đồng ý cho con theo học nghệ thuật thì không ai có thể ép được, tôi nghĩ mẹ con bé đang bệnh nên khó có thể hỗ trợ nó học vẽ; cách duy nhất để Trương Hi được toại nguyện là nhận được một suất học bổng.”

Thứ được giao cho thầy Dụ là mấy bức tranh vẽ bị người nhà cô nhỏ vứt đi như giấy vụn.

Dù không được đào tạo bài bản nhưng Trương Hi vẽ khá đẹp, mỗi nét vẽ đều tràn đầy cảm xúc và trí tưởng tượng nên mang đến cảm giác rất chân thực.

Thật đáng tiếc nếu một tài năng như vậy không được đào tạo chuyên nghiệp.

Dụ Tư Đình ngẫu nhiên lật qua vài bức ảnh, hắn không có bình luận gì nhiều về tranh mà nhìn giáo viên phó chủ nhiệm có vẻ mệt mỏi trước mặt: “Đừng suy nghĩ nhiều, giờ này thầy nên đi ăn đi.”

Hay là…

“À đúng rồi, tôi phải ghé căn tin ngay.” Sơ Trừng đột nhiên cắt ngang nửa đoạn sau của đối phương, cậu nhớ mình chưa trả lời tin nhắn của đàn anh Chu.

Thầy Sơ vội cầm điện thoại lên: “Hẹn gặp lại Thầy Dụ,” sau đó cậu vội vã rời đi.

Dụ Tư Đình nhìn bóng người gấp rút bỏ chạy, bất đắc dĩ nuốt lời mời ăn trưa chưa nói ra. Hắn sắp xếp lại hồ sơ cho cậu rồi tắt đèn và rời đi.

Buổi họp phụ huynh định kì kết thúc, mỗi lớp bắt đầu sắp xếp để báo cáo tình hình học sinh năng khiếu của mình.

Buổi chiều rảnh rỗi, Sơ Trừng được phái đi lấy đơn đăng kí cho lớp 7.

Cánh cửa bên ngoài Phòng Giáo vụ thực sự là một nơi nghe lén hoàn hảo, thế nhưng hôm nay thời thế thay đổi: Lần trước Sơ Trừng nghe Dụ Tư Đình than phiền về mình, lần này lại có thầy cô khác phàn nàn về đại ca.

“Giám đốc Dương, tôi không hiểu tại sao lớp 7 lại có hai suất học bổng toàn phần, tôi e rằng điều này không đúng với quy định.”

“Tôi chỉ có thể khẳng định số học bổng nhà trường cấp cho cho mỗi lớp là như nhau.”

“Nhưng trong văn kiện có đến hai cái tên. Tôi biết chuyện này không được công khai, tôi hỏi chuyện cũng có hơi quá đáng nhưng tôi muốn biết lí do. Thầy nói lớp ấy có thành tích xuất sắc nên được cho nhiều hơn thì tôi cũng không có gì để nói.”

“Tôi nói rồi, thầy ấy chỉ có một suất, điều này không thể nghi ngờ gì.”

Giám đốc Dương từ đầu đến cuối chỉ nhấn mạnh một điều, thái độ kiên quyết của ông khiến vị giáo viên lưỡi miệng sắc bén không thể nói thêm gì.

Sơ Trừng muốn nghe tiếp nhưng cậu nhận ra người bên trong sắp rời đi; với tư cách là ‘tay trong’ của lớp 7, cậu chọn cách lịch sự tránh né và trốn vào khu vực lấy nước ở tầng này, đợi cô giáo rời đi rồi cậu mới quay lại.

“Lớp của thầy này.” Giám đốc Học vụ ngẩng đầu nhìn thấy người tới thì lập tức lấy ra hồ sơ cần thiết từ trong ngăn kéo.

Sơ Trừng nhìn qua thì thấy đúng là có hai tờ đơn xin học bổng dành cho học sinh có năng khiếu nghệ thuật thì không khỏi hỏi chi tiết: “Giám đốc Dương, mỗi lớp chỉ được đề cử một suất thôi à?”

Giám đốc Dương gật đầu: “Thầy thắc mắc gì sao?”

Sơ Trừng không nói gì mà lấy ra hai tập hồ sơ giống hệt nhau rồi lắc lắc.

Giám đốc Dương tựa lưng vào chiếc ghế mềm nói với giọng thản nhiên như không: “Chẳng phải vì hai đứa học sinh ngoan nhưng hoàn cảnh khó khăn sao, thầy Dụ cũng khổ thân lắm.”

Lời này có ý tứ rõ rành rành.

Sơ Trừng nghĩ lại tính cách của đại ca, cậu chợt hiểu ra: “Ý thầy là thầy Dụ đã đăng kí thêm một suất học bổng bằng tiền riêng của mình sao? Ban nãy…”

Ban nãy sao không giải thích với giáo viên kia?

Sơ Trừng cảm thấy làm vậy không ổn.

Lớp Dụ Tư Đình chủ nhiệm tuy có thành tích xuất sắc nhưng xét cho cùng thì kinh nghiệm của hắn vẫn chưa nhiều, cứ tiếp tục kiêu ngạo thế này thì dễ trở thành mục tiêu của người khác.

“Thầy lại nghe lén được rồi hả?” Giám đốc Học vụ đã nhận ra manh mối từ vẻ mặt của cậu, ông giải thích: “Dụ Tư Đình không muốn để học sinh và phụ huynh biết chuyện này, giáo viên kia hỏi vậy cũng là chuyện ngoài ý muốn. Vốn dĩ mấy chuyện học bổng này chúng tôi không tiết lộ, thế nhưng cô ấy vô tình thấy lúc đang lấy hồ sơ thôi.”

Sơ Trừng không ngắt lời, cũng không đáp lại, nhưng cái nhíu mày đã lộ rõ ​​suy nghĩ của cậu.

Giám đốc Dương đành phải tiếp tục giải thích: “Mỗi lớp có nhiều học sinh có hoàn cảnh đặc biệt, nhà trường chỉ có thể phân bổ chỉ tiêu theo cách này để duy trì sự công bằng thôi.”

Sơ Trừng nói: “Có vẻ thầy nên nói những lời này với thầy Dụ.”

Giám đốc đột nhiên mỉm cười: “Thầy ấy không quan tâm đ ến chuyện này đâu, có khi người ta còn nghĩ tôi nói nhiều ấy chứ. Tên đó lúc nãy còn khuyên tôi cái gì mà quan tâm đ ến nguyện vọng của cấp dưới, thầy có nghĩ thầy ấy đang tự đâm đầu vào rắc rối không?”

“… Chắc là không đâu.” Thầy ấy chỉ không khai tên tôi ra thôi.

Sơ Trừng không nói thêm nữa, cậu cảm ơn Giám đốc Dương rồi quay lại tầng văn phòng, ghé ngang Tổ Toán đưa hồ sơ cho Dụ Tư Đình.

Thầy Dụ đang bận soạn bài, thấy tâm trạng làm việc của phó chủ nhiệm có phần bất bình thường thì không làm toán nữa.

“Tôi vừa nghe được một cuộc tranh cãi ở trước cửa Phòng Giáo vụ.” Sơ Trừng nhịn không được kể cho hắn nghe chuyện vừa xảy ra, cậu còn nói bị đồng nghiệp hiểu lầm rất không hay.

Phản ứng của Dụ Tư Đình đúng như lời Giám đốc Dương – vô cùng thờ ơ: “Người khác nghĩ gì quan trọng lắm à?”

“Đôi khi nói ít làm nhiều sẽ mang đến những rắc rối không đáng có.” Bản thân Sơ Trừng là người lười nói nhưng cậu cũng hiểu rằng trong một số tình huống thì ‘hữu xạ tự nhiên hương’ chẳng có ích gì.

“Thật ra thì miễn là không quan tâm thì người khác có hiểu lầm tôi hay không cũng có khác gì đâu.”

Dụ Tư Đình quay người nhìn thẳng, giọng điệu như đang an ủi một đứa trẻ đang nổi cơn thịnh nộ: “Hơn nữa những người biết sự thật hoặc muốn tìm hiểu sự thật sẽ luôn có câu trả lời, ví dụ như thầy đó, tôi chưa nói nhưng thầy đã đoán được hết rồi mà?”

Sơ Trừng nói không lại, cũng không muốn lo lắng thay cho người khác nên bĩu môi nói: “Lúc này lại lành như thế, bản tính độc miệng của thầy mỗi lần nói chuyện với tôi đâu rồi?”

Dụ Tư Đình mỉm cười: “Thì bên giảm bên tăng.”

Thấy Sơ Trừng không hiểu, hắn giải thích: “Hai người cùng nhau quản lí một lớp thì một người mạnh mẽ là đủ, nếu cả hai đều như thế thì lại áp đảo quá.”

Sơ Trừng: …

Hắn nói như vậy thì cậu lại trở thành người mạnh mẽ hơn.

Sơ Trừng chửi thầm một lúc nhưng không khỏi tò mò: “Một phần học bổng cho học sinh năng khiếu là bao nhiêu?”

Nếu không nhận được học bổng của chính phủ thì việc học rất tốn kém, riêng học phí đào tạo giai đoạn sau ở studio là đã đắt đỏ lắm rồi.

Nụ cười của Dụ Tư Đình không thay đổi: “Thầy không cần hỏi.”

Thầy Dụ không có ý xấu, hắn chỉ đang bày tỏ mình không yêu cầu giáo viên phó chủ nhiệm phải bỏ tiền. Tuy nhiên lực sát thương của những lời này vẫn không kém gì một câu nói thẳng thắn ‘thầy không trả nổi đâu’.

Xem đi, bây giờ thì lại bắt đầu độc mồm độc miệng.

“Ừ thì hai người cùng nhau quản lí một lớp, một người coi tiền như rác là đủ.” Sơ Trừng cảm thấy mình đang chuốc phiền phức nên đập hồ sơ lên bàn rồi nhanh chóng đi về nhà sau giờ làm.

Sau khi giải quyết xong việc chia lớp cho học sinh năng khiếu, lớp 7 dư ra vài chỗ trống.

Dụ Tư Đình sắp xếp lại bàn ghế và mở rộng không gian ở hàng ghế sau, đặt riêng một bàn làm việc cho giáo viên phó chủ nhiệm. Thế là Sơ Trừng có lãnh địa của mình ngay phía sau cậu nhóc Lộc Ngôn.

Tháng Mười có thể xem như khoảng thời gian rộn ràng nhất của học sinh, bởi lẽ cứ đến giữa kì là các lớp lại bắt đầu chuẩn bị cho hội thao; đây cũng là sự kiện lớn nhất năm học của trường Trung học phổ thông số Mười.

Hội thao không chỉ dành cho học sinh. Để tạo không khí vui vẻ giữa giáo viên và học sinh, từng tổ bộ môn đều có KPI cố định; các thầy cô không chỉ phải tham gia thi đấu trên sân mà còn phải biểu diễn văn nghệ trong đêm gala.

Các trường sẽ được xếp hạng dựa theo thành tích của từng đơn vị, nói nghiêm túc thì đây là dịp thể hiện sự sáng tạo của giáo viên, nói trắng ra thì đây chính là trò đùa ‘trà dư tửu hậu’ suốt một năm ở trường.

Giờ nghỉ trưa, các đồng nghiệp Tổ Ngữ văn cùng nhau thảo luận vấn đề này, một số giáo viên Tổ Tiếng Anh cũng được kéo qua để bàn luận.

Các giáo viên tiếng Anh tại Trung học phổ thông số Mười nổi tiếng đa tài đa nghệ, ai cũng lăm le bọn họ trong các hoạt động thế này.

“Cứ tưởng Tổ Tiếng Anh không có ai, thì ra là bọn họ hợp lực với bên này rồi sao?” Một giọng nói to xen vào cuộc trò chuyện nhẹ nhàng của các nữ giáo viên trẻ, sau đó có vài người đàn ông cao lớn không mời mà đến.

Đây là đại diện của Tổ Thể Dục và Tổ Tin học đến đây để ‘đàm phán’.

Tại hội thao, các tổ bộ môn trao đổi KPI là truyền thống, chỉ cần báo cáo tên họ là được, còn Ban Giám hiệu nhà trưởng thì vui vẻ hóng chuyện.

“Kính thưa các nghệ nhân bậc thầy, các vị có cân nhắc cứu mạng chúng tôi không? Đến lúc đó Tổ Thể dục mặc áo nhóm của mọi người chạy bộ, Tổ Ngữ văn và Tổ Tiếng Anh thì cứ liên hợp, hay là viết ‘I love Chinese’ nhé?” Đồng nghiệp Tổ Thể dục vừa nói vừa làm dấu hình trái tim trước ngực.

Thẩm Nam Nam và một giáo viên tiếng Anh nhỏ nhắn khác bị chọc cười không nhịn được, bọn họ ngượng ngùng nói: “Thầy Chúc chậm rồi.”

“To gan.” Giáo viên Thể dục trẻ tính tình sôi nổi thân thiết với các đồng nghiệp cùng tuổi nên ăn nói rất tự nhiên: “Có ai muốn cạnh tranh chức quán quân cuộc thi ca hát với tôi đây?”

“Nhóc con đừng đụng vào người của tôi, nhân tài Tổ Tiếng Anh đã được Tổ Vật lí – Hoá học đặt rồi, làm gì đến lượt thầy?”

Chu Cẩn đi ngang qua nghe thấy tiếng cười trong văn phòng và không khỏi mở cửa sổ tham gia cuộc vui. Anh liếc nhìn đồng nghiệp nam để tỏ ý đang âm thầm quan sát.

“Được rồi được rồi, nhanh chốt kèo đi.” Thấy đường lui bị chặn, giáo viên Tổ Thể dục nhanh chóng tìm mục tiêu mới; ánh mắt anh ta rơi vào người đồng nghiệp đẹp trai ở bên kia, anh vội vàng tiến về phía trước để làm quen: “Thầy Sơ Trừng phải không? Rất vui được gặp thầy! Trông thầy là biết tài nghệ đầy mình rồi, diễn một tiết mục cho Tổ Thể dục được không?”

Sơ Trừng là người mới nên chưa gặp phải tình huống này bao giờ, cậu bị hỏi mà phải kinh ngạc.

Thầy Dương giơ tay cầm đề cương Ngữ văn lấy giấy thi để ngăn chặn và chặn ánh mắt háo hức của đối phương, ông nói giúp: “Đừng có lừa đồ đệ của tôi, cho dù nó có giỏi tới đâu thì nó cũng là người của Tổ Ngữ văn.”

Tổ Tin học cũng khổ sở với KPI của chương trình nên thấy được ai là bắt luôn: “Thầy Dương, bức thư pháp hai câu của thầy quá là tuyệt vời, một năm rồi mà người ta vẫn cứ nhắn đến mãi thôi, không ấy năm nay thầy cho chúng em xin thêm một bức nữa nha?”

Ngay sau đó tất cả các đồng nghiệp Tổ Ngữ văn đã được ‘chiêu mộ’.

Mọi người không khỏi nói đùa: “Mấy tên cướp này từ đâu ra vậy? Mọi người là tổ giáo viên bộ môn hay tổ hài độc thoại?”

Giáo viên Tin học khát khao tìm được hiền tài bày tỏ sự bất lực: “Tôi thực sự không thể chịu đựng được nữa, năm nào cũng phải dính với Tổ Thể dục biểu diễn võ thuật. Năm ngoái tôi còn bị thương vì côn nhị khúc đến bầm tím cả người luôn, mà mấy vết bầm đó có được tính là tai nạn lao động đâu.”

“Hả? Nói cái gì vậy? Lương tâm thầy không cắn rứt sao?” Hai người đàn ông trong tổ bộ môn xảy ra nội chiến, giáo viên Thể dục cũng chẳng chịu thua: “Chưa chê mấy người kéo chân đồng đội thì thôi chứ, còn không lộn nhào được.”

Giáo viên Tin học hét lên: “Nào về tôi phải hack album ảnh của mấy người rồi đăng công khai bằng màn hình lớn ở cổng trường.”

Giáo viên Thể dục càng dữ dội hơn, anh hét lên: “Tốt vậy hả? Thầy là thầy phải nhớ giúp tôi đăng kí giấy kết hôn.”

“Này, đừng ồn ào nữa.” Một giáo viên thể dục khác đi cùng anh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nhoài người ra khỏi cửa: “Tổ Toán ngay bên cạnh hả? Mấy thằng nhóc tâm hồn già cỗi chỉ ngồi yên để tiết mục được hạng nhất từ dưới đếm lên; trời ưu ái cho vị trí địa lí thuận lợi thế này mà không biết đi tìm viện trợ ‘nước ngoài’.”

Chu Cẩn vẫn tựa người vào cửa sổ như đã quen từ lâu mỉm cười nói: “Thầy còn phải nói về mấy anh em Toán học à? Ai cũng khí chất trầm lặng, bất động như núi.”

Mọi người vừa cười vừa bày tỏ ý kiến ​​của mình.

Với sự quy tụ của các giáo viên các môn khác nhau, không khí ở Tổ Ngữ văn náo nhiệt suốt cả buổi chiều.

Tiết học cuối cùng trước bữa tối của lớp 7 là tiết tự học, Sơ Trừng quay lại lớp thảo luận những vấn đề liên quan đến hội thao với Dụ Tư Đình.

“Không cần nhúng tay quá nhiều, cứ giao cho mấy đứa nó tự làm là được.” Đại ca dẫn dắt lớp học theo mô hình thả rông, hắn vừa nói vừa cầm một cuốn sách ngoại khóa có bọc bìa và đọc đến là thích thú.

Từ khi Sơ Trừng đảm nhiệm chức giáo viên phó chủ nhiệm, cậu cảm thấy 11/7 có tính tự chủ và tự giác cao nên cũng không phản đối, vậy là tiết tự học tạm thời chuyển thành tiết thảo luận hoạt động.

Bạch Tiểu Long vốn là cán sự Thể dục của 11/7 đã được chuyển sang lớp giáo dục thể chất, công việc của cậu nhóc bây giờ đổ lên các thành viên khác trong Ban Cán sự lớp.

Nhưng khả năng làm việc của Ban Cán sự mạnh hơn Sơ Trừng nghĩ; các bạn đã tổ chức một cuộc họp nhỏ chỉ trong vài phút mà đã đạt được sự đồng thuận về kế hoạch.

Lớp trưởng Lộc Ngôn chịu trách nhiệm thống kê số lượng đăng kí của các bộ môn khác nhau.

Uỷ viên Hội Học sinh lớp 7 Từ Uyển Uyển hỏi ý kiến ​​các bạn về mức độ sẵn sàng biểu diễn và chuẩn bị tiết mục văn nghệ cho đêm gala.

Lớp phó y tế Quý Nhã Nam chịu trách nhiệm đặt mua các mặt hàng ‘tập thể’ như nón, đệm và lightstick.

Quý Nhã Nam thậm chí còn đứng trên bục giảng với sự chuẩn bị đầy đủ: “Tôi đang trình chiếu những mẫu áo lớp cho hội thao lần này, mọi người chọn từ một đến hai số để viết lên giấy đưa cho chúng tôi; kết quả cuối cùng dựa trên số phiếu bầu.”

“Chắc chắn là số bốn – mãnh hổ xuống núi, hoa văn trông cũng đẹp mắt.”

“Con trai thì phải mặc màu hồng.”

“Trắng, đen với đỏ thì ai mà không thích?”

Thật hiếm khi các bạn không phải mặc đồng phục trong giờ học nên sự nhiệt tình tham gia của mọi người vô cùng cao.

Trong lúc đám học sinh trong lớp đang ồn ào thì Sơ Trừng đứng cạnh Dụ Tư Đình nhỏ giọng trò chuyện với hắn: “Thầy Dụ, nghe nói tiết mục Tổ Toán của thầy năm nào cũng đứng cuối về số lượt bình chọn trong đêm gala hả?”

Dụ Tư Đình thẳng thắn trả lời: “Ừ thật mà.”

Những bậc thầy toán học luôn thể hiện mình là những người ưu tú có năng lực chuyên môn, vậy nên không dễ dàng nhận ra bọn họ có những điểm yếu như thế.

Sơ Trừng nhân cơ hội hỏi: “Thầy biểu diễn cái gì? Sao vậy?”

Dụ Tư Đình gấp sách lại ngẩng đầu lên, hắn không cần suy nghĩ kĩ mà nói: “Tôi cũng không biết vì tôi không có tham gia.”

Sơ Trừng không tưởng tượng được thầy Dụ biểu diễn trên sân khấu sẽ như thế nào, cậu lẩm bẩm một mình rồi hỏi: “Năm nay thì sao? Có khác biệt gì không ạ? Dù sao cũng có người mới thì chắc cũng phải đổi gió chứ?”

“Có người mới thì cũng không thể tự làm được.” Dụ Tư Đình thay đổi tư thế, tùy tiện gác một chân lên khiến những đường nét trên cơ thể cao gầy càng đẹp. Hắn liếc sang bên một lúc, bắt đầu nói chuyện một cách tự nhiên hơn với người bên cạnh.

“Bọn họ muốn lợi dụng tôi để hỏi ý kiến thầy; có giáo viên nào đó mới đi dạy ngày đầu tiên mà đã hát một bài, người ta nổi tiếng trong số những ‘làn gió mới’ lắm đấy.”

“Hả?” Sơ Trừng ngạc nhiên, cậu không nhận ra hai người đã trở nên cực kì thân thiết mà chỉ tiếp tục tán gẫu: “Đừng nói thầy Dụ có vậy thôi mà đã bán đứt giáo viên phó chủ nhiệm của mình nhé?”

Dụ Tư Đình mỉm cười: “Tôi không ngốc mà tự nhiên rảnh quá lại tìm việc cho thầy.”

Sơ Trừng càng tò mò: “Vậy sao thầy từ chối được?”

Giọng Dụ Tư Đình trầm thấp, hắn khoanh tay và hơi cúi đầu, tư thế nhàn nhã như đang thì thầm với ai đó: “Tôi nói mấy người đó một tuần tôi phải mắng chim non tám lần thì bọn họ có muốn ‘phụng hiến’ không?”

Ở đây Dụ Tư Đình đang chơi chữ, ‘phụng hiến’ có nghĩa là dâng lên cho người bề trên, đồng âm với chim phụng hoàng (nếu mọi người còn nhớ thì ở chương 12 các bạn chơi phi hoa lệnh lấy ý thơ bằng từ ‘phụng’)

“Hahaha.” Sơ Trừng cười đến là vui vẻ, cậu đổi giọng nói: “Nhưng thầy nói đúng rồi đó, tuần nào tôi cũng đếm cả.”

Nói xong cậu đột ngột rút lui để đi kiểm tra tiến độ danh sách thống kê của học sinh.

Chỉ còn lại Dụ Tư Đình dựa vào cửa than thở: “Giới trẻ ngày nay đúng là không có lương tâm.”

Trong giờ tự học buổi tối, Dụ Tư Đình dành thời gian cho học sinh làm bài kiểm tra toán rồi ở lại lớp chấm bài.

Sơ Trừng tạm dừng lịch trình bận rộn của mình và quay lại văn phòng để làm việc riêng.

Khi tan học, một số nữ sinh trong lớp đã tập trung tại văn phòng Tổ Ngữ văn để tìm cậu.

“Sao thế?” Sơ Trừng vừa copy giáo án vừa hỏi.

“Thầy Sơ, bọn con quyết định xong tối gala rồi, lớp mình sẽ múa cổ trang chung với mấy bạn nữ bên lớp 5.” Từ Uyển Uyển báo cáo.

Sơ Trừng ngẩng đầu nhìn cô bé đang cười rạng rỡ: “Đại ca nói mấy đứa tự quyết định là được.”

“À… Ừ thì bọn con có một yêu cầu hơi quá đáng.” Cô gái đứng cuối nói và cẩn thận quan sát vẻ mặt thầy Sơ.

Sơ Trừng ngập ngừng: “Đừng nói mấy đứa muốn thầy cùng lên sân khấu?”

Các cô gái nhìn nhau mỉm cười và không phủ nhận.

Xét các tiết mục của Trung học phổ thông số Mười được lưu trữ lại trước đó, việc học sinh mời giáo viên cùng biểu diễn không phải điều gì bất thường, thế là Sơ Trừng đoán ngay được ý đồ của học sinh.

Cậu cười khổ xoa đỉnh đầu tóc bồng bềnh: “Tha cho thầy đi, tay chân thầy không phối hợp được đâu, đến lúc đó chắc chắn thầy sẽ phá hoại sân khấu của mấy đứa.”

“Không sao, không sao.” Học sinh vội vàng xua tay: “Thầy, bọn con dạy thầy là được mà.”

“Thầy chắc chắn sẽ gây chuyện đó!” Sơ Trừng tàn nhẫn cắt đứt dòng suy nghĩ của các bạn nhỏ: “Thầy nhảy múa không được, mấy đứa có thuyết phục được đại ca cũng không thuyết phục được thầy.”

“Không múa thì có được không thầy?” Từ Uyển Uyển tiếp lời.

“Đúng rồi, thầy chỉ cần lộ diện cho bọn con nhận được phiếu ủng hộ thôi!”

“Được không thầy, cũng là vì danh dự cả lớp mà…”

“Thầy Sơ…”

Sơ Trừng vừa thoát được một kiếp ở văn phòng Tổ Ngữ văn và Tổ Toán, thế mà bây giờ cậu lại bị mấy đứa học sinh năn nỉ ỷ ôi, cậu thực sự bất lực.

Chuông vào học đúng giờ vang lên, Sơ Trừng không còn cách nào khác, cậu đành phải đồng ý để thoát thân: “Được thôi, nếu mấy đứa nghĩ ra giúp thầy một vị trí không quá khó, không đi ngược lại nguyên tắc cá nhân của thầy thì thầy sẽ xem xét lại.”

“Dạ được ạ, chốt kèo.” Thấy thầy mình thỏa hiệp, các cô gái cũng không hề khó xử, các bạn đều nói ‘tạm biệt thầy Sơ’ rồi ra về suy nghĩ thật kỹ.

Hàn Nhuế đi rất chậm bị bỏ lại ở cuối, cô đứng ở cửa do dự một lát rồi bỗng hỏi: “Cho thầy đánh đàn piano hay đàn tranh được không?”

“Sao con biết thầy biết chơi đàn? Đây không phải là kĩ năng thông thường của người bình thường.” Cán sự lớp của thầy Sơ thời gian này hơi lơ đãng, lúc này cô chủ động lên tiếng nên Sơ Trừng thản nhiên cười và đáp lại.

Hàn Nhuế do dự một chút rồi nói: “Ông Sơ viết như thế ạ.”

Sơ Trừng giật mình.

“Xin lỗi thầy Sơ, con không cố ý xen vào chuyện riêng tư của thầy.” Hàn Nhuế vội vàng xin lỗi, cô nhóc cảm thấy mình rất bất lịch sự nhưng vẫn phải giải thích rõ ràng: “Thật ra con đã mua cuốn sách đó từ lâu rồi, cũng đã đọc đi đọc lại nhiều lần.”

Sơ Trừng chợt hiểu tại sao dạo gần đây mình lại có cảm giác đứa nhỏ này kì kì, hóa ra đây là lí do tại sao.

Cậu mỉm cười: “Con có thích sách của người ta không?”

Nhắc tới đây thì Hàn Nhuế hiển nhiên sôi nổi hơn: “Dạ có! Những bài viết đầu tiên của thầy Sơ rất bình yên, ấm áp và cuốn hút; đặc biệt khi viết về gia đình, đọc là thấy tình yêu giữa những dòng chữ. Những tác phẩm sau này của thầy ấy rất hoành tráng, hào hùng, sống cùng với năm tháng.”

“Vì đã thấy chữ viết tay của thầy ấy nên con đặc biệt nghiên cứu cách viết, vậy nên con mới biết chữ của các thầy không chỉ đơn giản là giống nhau…”

Sơ Trừng nói: “Cám ơn con đã yêu thích, để thầy chuyển lời tới người ta cho.”

Hàn Nhuế đỏ mặt cúi đầu.

Sơ Trừng nói tiếp: “Vậy mấy đứa định múa bài gì?”

“Hả?” Chủ đề chuyển biến có hơi nhanh nên cô học sinh cũng không kịp phản ứng.

Sơ Trừng giải thích: “Lâu rồi không chơi nên phải luyện tập trước.”

“Thầy nói vậy là đồng ý rồi sao?” Từ nói về gia cảnh thầy Sơ đến chủ đề này, Hàn Nhuế cứ cảm thấy như chuyện ảo.

“Thầy nói mấy đứa chỉ cần giúp thầy tìm được một vị trí phù hợp thì thầy sẽ tham gia.” Sơ Trừng nói xong, nhẹ giọng nói thêm: “Nhưng con không được phép nói cho người khác biết về mối quan hệ của thầy với nhà văn Sơ đó.”

“Dạ.” Hàn Nhuế vui mừng gật đầu một cái: “Lát nữa con gửi nhạc cho thầy.”

“Đi đi.”

“Bye thầy Sơ!”

Sơ Trừng nhìn học sinh rời đi, nụ cười trên môi lập tức biến mất, cậu ngồi trở lại bàn học và mở thư viện sách điện tử ra.

Để xem ông bô nói gì về cậu trong sách.

Hồi nhỏ chẳng thèm học đàn, lại còn nghịch ngợm cắt dây đàn… Sao cậu không nhớ nhỉ? Lấy bộ sưu tập tổng phổ nhạc cổ điển của gia đình để gấp máy bay? Cuối cùng bị bà đánh bàn tay đến khóc theo ‘luật nhà’?

Lạy hồn, sao cái gì cũng kể hết vậy?

Thầy Sơ lúc này đang bị oán hận xâm chiếm trở thành anti fan của chính ba mình, cậu không chút do dự mà gửi bình luận ‘không thích’.

Thật luôn, chẳng lẽ ở trước mặt học sinh cậu không cần thể diện à?

Chỉ còn một ngày cuối cùng trước hội thao, như thường lệ các lớp đều được nghỉ tiết tự học buổi tối.

Bắt đầu từ buổi chiều, mỗi lớp tận dụng thời gian quý báu này để chuẩn bị những bước cuối cùng cho sự kiện sắp tới.

Sân thể dục trước khi mặt trời lặn rất náo nhiệt: Những học sinh tập luyện theo nhóm trên đường chạy để rèn luyện thể chất, có nhóm đang điều chỉnh đội hình diễu hành, có nhóm biểu diễn tập luyện trên sân cỏ nhân tạo… Khắp nơi đều là thầy trò vui vẻ cùng nhau.

Vì Dụ Tư Đình luôn đóng vai trò là chủ quán rảnh tay nên việc giám sát tiến độ công việc của lớp 7 đều do lớp trưởng đảm nhiệm.

Lộc Ngôn mấy ngày nay thật sự mệt mỏi, Sơ Trừng có chút lo lắng về khối lượng công việc của cậu nhóc; thấy buổi tối mà bạn nhỏ còn bận đầu tắt mặt tối, thầy Sơ xuống căn tin mua coca lạnh cho cậu một chai.

“Cám ơn thầy Sơ.” Lộc Ngôn tạm gác lịch trình bận rộn của mình lại và ngồi cạnh Sơ Trừng trên bậc đá của khán đài để nghỉ ngơi. Cậu nhóc nhìn kĩ chai nước rồi cầm ống hút bỏ vào uống một hơi.

Sơ Trừng hỏi: “Con về chưa?”

“Còn sớm mà.” Lộc Ngôn ngậm ống hút trong miệng lau mồ hôi trên cằm: “Tụi nó đang đợi con giúp kiểm tra thành tích bốn trăm mét rồi sắp xếp gậy cho nội dung chạy tiếp sức.”

Sơ Trừng chỉ có thể bày tỏ sự an ủi và cảm thông: “Cảm ơn con đã vất vả, con có ông cậu là giáo viên chủ nhiệm nhưng chẳng làm gì sất.”

Lộc Ngôn cười, có vẻ cậu nhóc đã sớm quen với tình huống lớp trưởng nhưng phải làm thay phần chủ nhiệm: “Thật ra cũng không tệ, tác dụng lớn nhất của đại ca là làm trụ cột. Chỉ cần có thầy ấy thì con làm việc gì cũng thuận buồm xuôi gió.”

“Nhưng bạn Tiểu Lộc vẫn đáng được khen ngợi, thầy rất coi trọng con.” Sơ Trừng nâng chai nước lạnh một cách tiêu sái về phía cậu học sinh.

Lộc Ngôn hơi nghiêng người về phía trước rồi đáp: “Cạn li.”

Chai thủy tinh va chạm nhau tạo ra âm thanh đanh đanh.

“Ủa? Thầy Sơ à.” Lộc Ngôn đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, ngẫm kĩ cậu mới nhận ra: “Thầy với đại ca diễn một màn đen trắng vô cùng tuyệt vời, một người thẳng tay đàn áp, một người phụ trách tẩy não thao túng, cứ như thế thì mấy con lừa trong lớp sẽ giúp các thầy đi tìm ý nghĩa cuộc đời mất thôi.”

Sơ Trừng khịt mũi: “Lừa đảo thất bại.”

Raw là 画饼 (vẽ bánh) có nghĩa là hứa mà không làm, đặc biệt là trong trường hợp sếp trong công ty hứa hẹn nhưng cuối cùng không thực hiện.

Lộc Ngôn nói vẻ mặt cầu xin: “Thầy đừng dụ dỗ con nữa, nếu cứ trì hoãn là hôm nay con khỏi về nhà thật đó.”

“Đi làm việc đi.” Sơ Trừng vốn muốn mời lớp trưởng nhỏ chăm chỉ qua đây uống nước vì thấy miệng cậu nhóc khô khốc.

Lộc Ngôn giác ngộ chạy lon ton về với dân chúng, chai coca còn hơn một nửa bị cậu nhóc bỏ lại trên bậc thềm.

Sơ Trừng tiếp tục ngồi một mình thong thả nhìn tấm lưới tennis trắng như tuyết phía xa bị gió thu lay động.

Một lúc sau cậu nghe thấy tiếng bước chân bên cạnh – đó chính là ‘chủ trại cừu’ lớp 7 bước đi chậm rãi và khoan thai như một người giám sát.

“Sao thầy còn chưa về?” Sơ Trừng ngẩng đầu lên; dưới ánh sáng ngược, cậu nheo mắt chỉ nhìn thấy xương hàm đẹp của hắn.

“Bình thường tôi hay hù dọa Lộc Ngôn thôi chứ đâu có đi về một mình rồi bỏ nó ở đây.” Dụ Tư Đình leo lên mấy bậc thang và ngồi xuống cạnh giáo viên phó chủ nhiệm, lúc này đường nét gương mặt hắn mới trở nên rõ ràng.

Sơ Trừng nhếch môi: “À đúng rồi, thầy phải đợi nhóc ấy, suýt nữa tôi quên mất chuyện này.”

Thầy Dụ vuốt phẳng nếp nhăn trên quần, mu bàn tay hắn vô tình chạm phải thứ gì đó lạnh lạnh; hắn nhìn xuống rồi hỏi: “Thời tiết thế này mà sao uống đồ lạnh vậy?”

Sơ Trừng thản nhiên bóp méo sự thật: “Con trai lớn mua cho nên không thể làm mất lòng nó được.”

Nghe tên này đùa cợt khiến Dụ Tư Đình giật mình, phải một lúc sau hắn mới phản ứng: “Lộc Ngôn? Thầy mua cho nó phải không?”

“Sao cái gì thầy cũng biết vậy?” Thầy Sơ mạnh miệng không được đến ba giây.

Cậu của người ta liếc nhìn thầy Sơ rồi chậm rãi nói: “Lộc Ngôn không bao giờ uống đồ uống có ga, thằng nhóc bị bệnh đường tiêu hóa nên nó chú ý đến sức khỏe hơn thầy nhiều.”

… Lần này Sơ Trừng phải chịu đến hai đòn chí mạng.

Dụ Tư Đình tuy miệng lưỡi độc địa nhưng vẫn cầm chai nước trong tay và rút ​​ống hút ra, sau đó hắn uống một ngụm trong chai Lộc Ngôn đang uống dở.

Hai người không nói chuyện mà ngồi cạnh nhau trên bậc thang cao, uống nước ngọt ướp lạnh nhìn đám đông náo nhiệt bên dưới, cảm nhận làn gió thoải mái thổi qua cơ thể.

Cho đến khi Quý Nhã Nam, thành viên Ban Cán sự lớp, leo lên bậc thang với hai chiếc túi xách.

“Thầy Sơ, con đang tìm thầy đây, đại ca cũng ở đây. Này là áo lớp may theo size của các thầy, mặc dù mọi người nói các thầy không được mặc nhưng áo thì vẫn phải có.”

Cô nhóc đặt túi đựng quần áo bên cạnh hai người cẩn thận nhắc: “Cao từ một mét tám lăm trở lên là cùng size, các thầy cứ lấy là được.”

“Cảm ơn con nhé, thầy sẽ giữ cẩn thận.” Sơ Trừng mỉm cười nhận lấy nhìn học sinh lại đi xuống bậc thang.

Khi quay lại cậu thấy ánh mắt của Dụ Tư Đình đang nhìn thẳng vào mình, cậu nghi ngờ hỏi: “Sao vậy?”

Thầy Dụ lặng lẽ liếc nhìn túi quần áo trên bậc thang, khóe miệng nhếch lên nhưng không nói gì.

“Sơ Trừng!”

Thầy Sơ chưa kịp hỏi thì đã nhìn thấy đàn anh Chu đứng từ xa ở lối vào sân chơi vẫy tay với mình, vậy là cậu đành đứng dậy trước.

“Thầy Dụ đợi nhé, tôi đi về trước.”

Dụ Tư Đình vẫn im lặng giơ chai coca còn dang dở trên tay ra dưới ánh nắng vàng cam mờ ảo.

Sơ Trừng cũng vẫy tay đáp lại như một lời từ biệt thầm lặng, rồi bước xuống bậc thềm về nhà trong ánh hoàng hôn buông xuống.

Đến tối sau khi thu dọn đồ đạc, Sơ Trừng thoải mái tắm nước nóng rồi tản bộ về phòng.

Cậu mở phần mềm âm thanh trên điện thoại di động của mình và chơi một đoạn cổ tranh trong ‘Lan Đình tự’.

Vương Hi Chi (303 – 361), tự Dật Thiếu, hiệu Đạm Trai, là nhà thư pháp nổi tiếng thời Đông Tấn trong lịch sử Trung Quốc. Ông nổi tiếng về thư pháp tuyệt kĩ nên còn có danh tụng là Thư Thánh. Một trong những kiệt tác để đời của ông chính là ‘Lan đình tự’. Mọi người nghe nhạc ở đây.

Vì nhạc cụ mượn từ Câu lạc bộ Văn nghệ đều phải để ở trường nên dạo này cậu chỉ có thể tập nghe bản nhạc vào buổi tối.

Hòa cùng tiếng nhạc du dương êm dịu, Sơ Trừng vô thức gõ nhịp lên ô cửa sổ lồi. Ánh trăng mềm mại như nước phủ lên cửa sổ một lớp màn bạc, những đốt ngón tay thon thon đẹp đẽ của cậu như đang nhảy múa trên đó.

Bíp bíp…

Thông báo của WeChat liên tục vang lên làm gián đoạn nhịp điệu của cậu.

Sơ Trừng bấm vào điện thoại để xem – tất cả đều là tin nhắn được gửi trong nhóm lớp 7.

Tất cả các giáo viên đều tham gia được thêm vào nhóm này, nếu không có chuyện gì thì nhóm cũng chẳng bao giờ sôi động như thế.

[Quý Nhã Nam: Gặp nhau ở góc phía nam sân thể dục vào lúc sáu giờ sáng mai, tôi điểm danh. Mọi người mặc áo lớp, đội nón, trời mưa nhỏ nên các bạn nhớ giữ ấm nhé @mọi người]

Ngay sau khi thông báo được gửi, các học sinh khác lần lượt trả lời và bắt đầu trò chuyện sôi nổi.

Đêm trước hội thao mọi người đều không ngủ được, trong niềm hứng khởi, có cậu học sinh táo bạo bắt đầu tag cả Dụ Tư Đình.

[Đại ca, ngày mai thầy có mặc áo lớp không? @Dụ]

Trong nhóm nhất thời không có phản hồi, Lộc Ngôn ngay lập tức gửi bản tin thời sự.

[Thầy đọc rồi nhưng lại chọn không trả lời.]

Vì vậy các học sinh đã khôn ngoan thay đổi chiến lược của mình.

[Thầy Sơ ngày mai có mặc áo lớp không? @Sơ]

Chỉ là một chiếc áo in thôi, nếu tập thể mặc thì không có lí do gì mà không thể hoà nhập.

Sơ Trừng nghĩ vậy, tay cậu gõ chữ ‘có’.

[Tuyệt vời!]

Các học sinh reo hò, thậm chí còn gửi biểu tượng cảm xúc một cách điên cuồng để kêu gọi, ai ai cũng gửi +1+1+1 theo đội hình.

Sơ Trừng đứng dậy đi ra phòng khách lấy chiếc túi đựng áo lớp, cậu muốn mặc thử xem có vừa không.

Nhưng khoảnh khắc vừa lấy áo ra, cậu không khỏi cảm thấy chóng mặt.

Áo in hình chibi ở ngực và phoá sau, bên cạnh hình vẽ còn có chữ – có thể đọc được chữ ‘I’ với ‘love love’.

Nhìn chung thì chiếc áo không khác nhiều so với các kiểu áo thun in họa tiết bán trong trung tâm thương mại, chỉ là được thiết kế riêng.

Nhưng Sơ Trừng chăm chú nhìn hình vẽ trên đó rất lâu.

Hình ảnh chibi với kiểu tóc và nét mặt sống động như thật này… Chẳng phải là Dụ Tư Đình sao?

Đến khi Sơ Trừng tỉnh táo lại thì đã quá muộn để rút lại lời nhắn cậu đã gửi trong nhóm.

Cậu đau khổ vò đầu bứt tai.

Không, làm sao cậu có thể ra ngoài gặp người khác với cái ‘phong ấn’ này?

Sau một đêm trăn trở, Sơ Trừng vẫn không muốn thất hứa với học sinh; sáng sớm hội thao, cậu mặc áo lớp bên dưới áo khoác thể thao và bước ra khỏi nhà.

Tuy hôm nay thời tiết hơi mù mịt nhưng bầu không khí nhiệt huyết tại sân thể dục Trung học phổ thông số Mười không bị ảnh hưởng chút nào.

Vì mọi người cần phải dậy sớm nên Dụ Tư Đình đã đặt bánh bao với sữa đậu nành cho cả lớp; khi Sơ Trừng đến nơi, hầu hết các học sinh đã ăn sáng xong.

“Haiz, lừa gạt tình cảm, cả hai thầy đều không mặc áo lớp gì cả!”

“Không mặc được, tao đã nói hình tụi mày chọn không được rồi mà.”

“Không quan tâm, tao vẫn yêu đại ca.”

“Thầy Sơ!”

Sơ Trừng nghe thấy một giọng nói quen thuộc giữa tiếng trò chuyện hỗn loạn của học sinh; khi nhìn quanh, cậu ngạc nhiên khi thấy những học sinh vừa mới chuyển ban đều tụ tập ở đây.

Ở giai đoạn sau của kì thi năng khiếu, các học sinh vẫn phải quay lại lớp ban đầu để học các môn văn hóa. Lúc này các bạn được chia thành các lớp năng khiếu vì một số học sinh cần phải nghỉ phép thường xuyên cứ ra vào trường liên tục, nếu chia lớp thì sẽ dễ quản lí hơn.

Bạch Tiểu Long đứng trên khán đài cao nhất giận dữ nói: “Tôi vẫn là học sinh lớp 7 mà mấy người lén đặt áo lớp không nói tôi!”

Những học sinh khác cạn lời: “Cán sự Thể dục à, sao cậu dám nói thế? Rõ là cậu đang trốn việc.”

“Làm gì có?! Trời đất chứng giám tôi ra ngoài kiểm tra thể lực tới tối hôm qua mới về trường.” Bạch Tiểu Long vừa nói vừa mò mẫm trong túi: “Nếu không tin thì tôi tìm đơn xin nghỉ cho mà xem.”

“Đừng tranh cãi nữa.” Quý Nhã Nam lấy trong cặp ra một vài chiếc áo và phân phát cho các học sinh năng khiếu mới quay về: “Tôi có mang cho ông này, đại ca dặn in thêm với cả tự bỏ tiền túi đấy.”

“Ồ, hình này ngầu quá.” Bạch Tiểu Long cầm lấy áo lớp bày tỏ sự trung thành một cách lố lăng: “Tấm chân tình của tôi với lớp 7 có trời biết đất biết, từ nay về sau tôi sống là người của đại ca, chết làm ma của đại ca.”

“Đừng.” Dụ Tư Đình cách tám thước cũng nghe được giọng oang oang của cậu nhóc, hắn chán ghét chối bỏ: “Không cần.”

“Chỉ có mày mới được nói thế à?” Giang Chi Bác, một học sinh năng khiếu thể dục thể thao khác cũng không chịu thua kém, cậu nhóc lập tức bày ra vẻ muốn cởi áo trước mặt mọi người: “Tao mặc vào ngay đây, mày có tin tao cho mày bay màu không?”

Các học sinh ở hàng ghế đầu cười và hét lên: “Đại ca xem tụi nó kìa, hành xử như mấy đứa bi3n thái!”

Dụ Tư Đình lạnh lùng liếc cậu học sinh một cái: “Vào nhà vệ sinh mà thay đồ.”

“Dạ thầy.” Học sinh do dự một chút rồi ngoan ngoãn buông tay xuống.

Một người bạn cùng lớp hét về phía cậu: “Mặc áo của đại ca là người của đại ca, lát nữa lên đường đua không được để thầy phải mất mặt.”

Giang Chi Bác tự tin quay người cắm flag cho lớp 11/7: “Đừng lo, hôm nay những cái tên của 11/7 sẽ trở thành huyền thoại trên sân vận động này”.

Tiếng ồn xung quanh vẫn không ngớt.

Sơ Trừng không bình luận gì. Cậu lấy một chiếc bánh bao thịt từ túi giữ nhiệt, im lặng ăn trong lúc thu mình vào đám đông, cậu càng kéo chặt cổ áo khoác.

Một nhóm học sinh ở hàng sau đang vẫy lightstick để luyện nhịp điệu cổ vũ, không biết ai lỡ tay đẩy bọn họ về trước một chút.

Một số học sinh ngồi cạnh cậu bị ảnh hưởng nên bắt đầu hỗn loạn.

Sơ Trừng trong chốc lát buông tay, chiếc bánh bao xúp gà cậu vừa cắn một miếng đã lăn xuống mép cổ tay, rơi ngay xuống chiếc áo khoác sáng màu của cậu.

“Ôi…”

Sơ Trừng trong miệng còn ngậm bánh bao chưa nuốt, thế nhưng lúc này cậu hoá đá tại chỗ, hai má phồng lên, đôi mắt đẹp tràn ngập tuyệt vọng.

Cứu… Cứu với.

Tác giả có lời muốn nói

Sơ Trừng (đánh chết không cởi): Mặc áo vào là người của người ta à? Trước đó mấy đứa có nói thế đâu.

Dụ Tư Đình (liếc): Thầy Sơ, em không ngoan gì cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.