Tan Học Đừng Đến Văn Phòng Của Em

Chương 13




Sau thời gian dài chờ đợi, cuối cùng các học sinh lớp 7 cũng được xếp hàng vào bảo tàng.

Không gian bảo tàng Thi ca quá rộng để tổ chức một chuyến tham quan chung, vậy nên sau khi qua kiểm tra an ninh, Sơ Trừng ấn định thời gian tập trung và giải tán để cho phép mọi người tự do đi lại.

Các học sinh vui vẻ tản ra nhưng cũng có một số nhóm bạn vốn đã thân quen không muốn đi một mình, vì vậy các bạn đi theo giáo viên phó chủ nhiệm xuyên suốt chuyến tham quan.

Sơ Trừng vừa dẫn đường vừa giải thích; tuy cậu chưa thông thạo văn hoá Trung Quốc nhưng do từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng từ gia đình, cậu đã khắc sâu một vài phong tục tập quán vào xương tuỷ.

Từ nghi thức cúi lạy trong văn hóa trà đạo cho đến cách thức chơi cờ vây cậu đều có thể kiên nhẫn giải thích và tự tay chỉ dạy học trò. Dù là bút nghiên giấy mực hay kĩ thuật in ấn, các nhà văn nhà thơ với những tác phẩm thơ từ ca phú, bất kể người ta hỏi gì cậu cũng đều có thể giảng giải.

Trang phục của cậu hôm nay giản dị và hơi tuỳ ý, nhưng nhờ gương mặt dịu dàng, cộng thêm mùi nước nóng pha trà thơm đậm lan toả khắp hành lang khiến cậu càng trở nên tao nhã, tinh tế.

“Đúng như học giả Lâm Thanh Huyền từng nói, khi uống rượu nhẹ nên đọc Lý Thanh Chiếu, khi uống rượu ngọt thì hợp đọc Liễu Vĩnh, khi uống rượu mạnh nên ngâm nga từ Đông Pha. Tân Khí Tật, Lục Phóng Ông, Lý Hậu Chủ, Đào Uyên Minh hay Lý Thái Bạch đều có phong thái khác nhau.”

Sơ Trừng thong thả tựa vào lan can chậm rãi diễn giải nền văn hóa ngủ yên sau những ô cửa kính ấy.

“Dù là uống rượu trong gió, pha trà ngâm thơ, đạp tuyết ngắm trăng, gửi thư gấm lên mây hay lấy tiếng đàn kết giao tri kỉ thì tổ tiên chúng ta vẫn luôn gìn giữ sự tinh tế và tao nhã trong mọi ngóc ngách của cuộc sống, vậy nên thời gian trôi qua mang theo sự dịu dàng trong năm tháng.”

Các học sinh kinh ngạc trước bức tranh văn hóa lâu đời và thịnh vượng của bảo tàng, bọn họ chân thành nói: “Vậy ra lịch sử Trung Quốc cũng rất lãng mạn.”

“Cũng đúng, nhưng thầy ngữ bản thân từ ‘lãng mạn’ hơi mang âm hưởng romantic của phương Tây, nói đúng hơn thì…” Sơ Trừng nhìn dòng chữ khiến người ta ấn tượng sâu sắc trên tường, đổi sang cách nói khác: “Người Trung Quốc đặc biệt mong muốn tâm tình cho thoả.”

Lúc này các học sinh đều dễ dàng bị thu hút, các bạn vừa lắng nghe những lời giải thích vừa đi lang thang khắp các phòng triển lãm khác nhau, tất cả đều bị mê hoặc bởi thế giới văn học lịch sử rực rỡ.

Dụ Tư Đình chưa bao giờ yêu thích đám đông, hắn vốn muốn tránh khỏi đám người chen chúc trong viện bảo tàng và đi loanh quanh một lát, thế mà hắn lại bị Sơ Trừng thu hút khi vô tình nghe cậu giảng giải, không nhịn được mà đi theo mấy ‘cái đuôi nhỏ’ của cậu.

Gần đến ngày Quốc khánh, bảo tàng đang triển khai hoạt động chép thơ, giáo viên học sinh đến tham quan bảo tàng có thể trải nghiệm ngay trong sân.

Bầu trời trong xanh, hương trầm đang dần cháy trên chiếc bàn gỗ lê dài màu vàng được sắp xếp gọn gàng tạo nên một bầu không khí giản dị, trang nhã.

Học sinh dàn ra ngồi xổm hoặc ngồi trên những tấm nệm để chép lại những câu thơ bằng bút lông.

Sơ Trừng đi giữa những chiếc bàn thấp để kiểm tra tác phẩm của học trò. Cậu thầm vui vì những đứa nhóc này có thể viết tốt, nếu thay bằng mấy thằng nhóc viết mật mã thì cậu cũng chẳng dám tưởng tượng kết quả sẽ thế nào.

Dụ Tư Đình tìm một bàn trống ngồi xuống và nhìn bóng dáng không biết mệt của giáo viên phó chủ nhiệm cách đó không xa.

Nói thật thì ban đầu hắn không mấy lạc quan với người mới này, hắn đồng ý cho Sơ Trừng làm giáo viên phó chủ nhiệm đa phần cũng do lá thư khuyên răn kia.

Dù những gì cậu viết không có ý nghĩa gì nhưng nó đã chứng tỏ tai cậu đang nghe, mắt cậu đang quan sát, cậu là người nghiêm túc, có trách nhiệm, lại dám chia sẻ thẳng thắn.

Bây giờ điều đó càng đúng đắn hơn, với sự hiền lành và kiên trì từ bên trong, một ngày nào đó cậu sẽ trở thành một giáo viên xuất sắc, thậm chí có thể trở thành chủ nhiệm.

Về phần khuyết điểm… Có lẽ cũng giống như bây giờ, nếu quá chăm chỉ, thường xuyên tự mình làm mọi thứ thì sẽ nhanh chóng cảm thấy chênh lệch và sớm mất đi nhiệt huyết trong nghề này.

Sơ Trừng lại đi vòng quanh, thấy học trò đang thoải mái nên theo cậu cũng được nghỉ ngơi.

Cậu đã tổ chức các hoạt động cả buổi sáng bận rộn đến mức không có thời gian rảnh rỗi, khoảnh khắc cơ thể cậu ngồi lên tấm đệm, thần kinh như được tự động thả lỏng khiến cậu không khỏi thở ra một hơi dài vì dễ chịu.

Ánh mắt Dụ Tư Đình tự nhiên nhìn theo: “Thầy mệt à?”

“Ừ, còn mệt hơn cả giảng bài.” Sơ Trừng thẳng thắn thừa nhận, cậu giơ tay uống một ngụm cà phê đá tan gần hết.

Bên cạnh mỗi chiếc bàn gỗ lê đều có giá để bút lông và nghiên mực, cậu tùy ý chọn một cái rồi nhìn Dụ Tư Đình: “Thầy Dụ có muốn viết không?”

Dụ Tư Đình nói: “Tôi không tự làm mình mất mặt đâu.”

Nói câu này rõ là khiêm tốn.

Ai có thể làm giáo viên thì chữ viết sẽ không quá xấu, dù sao thì hiện tại tất cả các trường học đều có bài kiểm tra kĩ năng bổ sung.

Giọng điệu của Sơ Trừng có chút hận thù: “Tôi nhớ hai từ ‘đã xem’ của thầy Dụ ấy mà, bút lực cũng khá lắm.”

Dù bây giờ đã là mùa thu nhưng nắng sớm vẫn gắt, chỗ ngồi của Sơ Trừng hướng về phía ánh sáng hơi chói nên cậu mượn một chiếc mũ rơm được bảo tàng cung cấp tại rồi tùy tiện đội lên đầu rồi bắt đầu viết.

Vì đôi chân dài không có chỗ gác nên cậu thay đổi tư thế: quỳ một gối trên chiếu, xắn tay áo để lộ nửa cổ tay trắng nõn, nhúng bút vào mực rồi chấm một hàng triện trên giấy Tuyên.

“Còn phải xem tôi đang cạnh tranh với ai chứ.” Dụ Tư Đình đáp lại câu vừa rồi và liếc nhìn về phía Sơ Trừng.

Những nét bút của cậu rất phức tạp, từng nét chữ được viết cẩn thận mà dễ dàng như hạ bút thành văn.

Nhìn dáng vẻ tập trung, tao nhã và nghiêm túc của cậu, Dụ Tư Đình không thể không không thắc mắc môi trường cậu lớn lên thế nào, ngay cả chữ triện cổ mà cũng thông thạo.

“Hình như đây là lần đầu tôi được đại ca khen đấy, dù không phải huỵch toẹt ra.” Sơ Trừng nhướng mày mỉm cười, thậm chí còn cảm thấy sức hấp dẫn của Dụ Tư Đình hẳn là nằm ở đây.

Người này miệng mồm sắc bén, bỗng nhiên được người ta khen một câu thì đúng là quá tuyệt vời.

Dụ Tư Đình khẽ cau mày: “Trước đó tôi tiếc lời khen thầy lắm sao?”

Sơ Trừng đùa lại: “Thầy muốn tôi lấy báo cáo công việc ra không? Tất cả đều là mấy lời răn dạy thầy cho tôi thôi đấy.”

“Không cần phải mở sổ tính toán sớm như vậy, sau này thầy ‘solo’ rồi thì nhớ lại cũng chưa muộn.” Dụ Tư Đình chậm rãi nói, thế nhưng cậu có thể nghe ra ẩn ý trêu chọc đằng sau, rằng ‘đừng quên bây giờ thầy vẫn còn nằm trong tay tôi’.

Trong mắt Sơ Trừng hiện lên nụ cười: “Không, không có chuyện đó đâu, tôi sẽ không bao giờ làm giáo viên chủ nhiệm.”

Nghe cậu nói vậy, Dụ Tư Đình nghiêm túc hỏi: “Tại sao?”

Mục đích ban đầu của Trung học phổ thông số Mười khi thành lập hệ thống giáo viên phó chủ nhiệm là để tạo cơ hội cho giáo viên mới học hỏi và tích lũy kinh nghiệm. Nếu không muốn đào tạo chuyên môn thì tại sao lại chủ động nhận công việc mệt mỏi mà chẳng có lợi ích gì?

Hả…

Sơ Trừng không ngờ đối phương lại quan tâm đ ến vấn đề này, cậu ngơ ngác khựng lại; trông cậu thế này thì hẳn đáp án cũng phải hay ho lắm.

Chẳng phải là vì trợ cấp hàng tháng là tám trăm tệ, bất kể là giáo viên phó chủ nhiệm hay chủ nhiệm sao?

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng cậu cũng không thể tự tin nói ra.

Dụ Tư Đình ngay từ đầu đã tò mò về những gì người đối diện đang viết, lúc này hắn thấy cậu vừa viết vừa thiền định nên hắn lặng lẽ đến gần hơn.

Có ba bốn dòng chữ triện nhỏ viết trên tờ giấy trắng dày đặc. Thoạt nhìn phông chữ gọn gàng đẹp mắt, nét nào ra nét đó, độ dày của nét chữ và độ đậm nhạt của mực cũng không chê vào đâu được.

Nhưng có điều gì đó không ổn. Nhìn kĩ hơn…

Lạch cạch…

Sơ Trừng cuối cùng cũng chú ý đến ánh mắt của Dụ Tư Đình; không biết từ khi nào ánh mắt hắn rơi thẳng vào tờ giấy Tuyên. Như sợ có bí mật nào đó bị lộ ra, Sơ Trừng vội vàng tìm cách che đậy nhưng đã quá muộn.

Dụ Tư Đình giải mã thành công phong cách chữ triện của cậu.

Đó chỉ là mấy câu ‘tuỳ bút’ lúc cậu đang vô cùng chán nản, thậm chí có thể nói là văn chương dở hơi.

Cậu ngồi đó có vẻ nghiêm túc rất lâu, thế nhưng những gì cậu viết ra lại là: Tôi muốn nghỉ hưu, thật là muốn nghỉ hưu quá, bao giờ mới được nghỉ hưu, chúc tôi sớm được nghỉ hưu.

Dụ Tư Đình: …

“Sao thầy có thể nhìn lén người khác…” Sơ Trừng nhấc vành mũ rơm lên muốn tra hỏi anh ta một cách chính đáng, nhưng lại nghẹn lời vì không thể nghĩ ra bất kì từ gì để mô tả tác phẩm của bản thân, cuối cùng cậu bật cười.

Các học sinh xung quanh đã chép xong từng bài thơ chú ý đến động tác của hai giáo viên, bọn họ đều ngẩng đầu lên.

“Chuyện gì vậy?”

“Thầy Sơ có muốn qua xem bọn con viết gì không?”

“Đại ca ơi, thầy Sơ chép trang nào thế?”

Dụ Tư Đình khóe miệng mấp máy nhưng vẫn chưa nói tiếng nào, Sơ Trừng mạnh mẽ đứng dậy. Cậu đã quỳ được một lúc nên đầu gối tê dại, khi đứng dậy loạng choạng phải vội vàng ôm lấy bên hông để đứng vững.

Dụ Tư Đình chỉ cảm thấy nóng hổi ở cổ tay – hắn được một bàn tay gầy gò xinh đẹp nắm chặt.

“Đừng nói.” Sơ Trừng cúi người ngẩng đầu nhìn hắn, nụ cười giữa hai lông mày sáng như quả cầu lửa.

“Ừ.” Dụ Tư Đình im lặng hai giây trước khi hừ một tiếng để thỏa hiệp.

Hắn lo lắng hơi thừa về sự nhiệt tình trong công việc và kế hoạch nghề nghiệp rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.