*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hứa Hứa Hàn Phương không còn muốn tiếp tục chậm trễ như thế này thêm nữa, rốt cục quyết định xuất phát đi Hàm Dương trước. Nàng là một người có khả năng thích ứng rất mạnh. Trải qua mấy ngày thích ứng, nàng đã hiểu cổ nhân sinh hoạt thế nào, đi đường thế nào. Dường như nàng trời sinh mọi thứ đều là vì lần xuyên qua này chuẩn bị.
Vốn là nàng muốn một mình khởi hành, nhưng Hạo Nhiên lại một bộ dạng quyết tâm, khiến Hứa Hàn Phương không có cách nào cự tuyệt, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng cùng nhau đi trước. Hứa Hàn Phương bất đắc dĩ nghĩ: Cũng không biết Hạo Nhiên rốt cục đang làm gì, mỗi ngày không cần phải làm việc sao? Cũng không có biện pháp để hỏi, thực sự là phiền muộn! Trên đường phải tìm cơ hội nói cho hắn biết tất cả!
Để thuận tiện, Hứa Hàn Phương mặc vào nam trang, cũng may y phục hơi lớn, tương đối rộng rãi, không cần cố ý ẩn dấu, bằng không nhiệt độ ban ngày lớn lại quấn ngực không phải là chết không rõ nguyên nhân. Lúc Hứa Hàn Phương thay xong trang phục ra khỏi căn phòng cỏ, Hạo Nhiên và Vương Tiễn chỉ cảm thấy trước mắt sáng lên. Hứa Hàn Phương mặc nam trang, tư thế oai hùng phấn chấn, thần thái phấn khởi, trán trong lúc đó lộ ra một chút anh khí. Nhưng dáng vẻ thi thoảng quyến rũ, lại tiết lộ thái độ mang chút con gái.
Vương Tiễn cười trêu chọc:’’Hứa Hàn Phương cô nương mặc nam trang cùng Hạo Nhiên huynh đứng cùng một chỗ, quả thực như huynh đệ, một nho nhã một tuấn tú.’’ Ở chung vài ngày, Vương Tiễn đã bắt đầu không còn câu nệ. Hơn nữa hào khí và lòng tin năm đó cũng khôi phục, người cũng sáng sủa rất nhiều, hắn đã quyết định qua một đoạn thời gian lại đi tòng quân.
Xem ra giữa bằng hữu đúng là ảnh hưởng qua lại, có thể là tích cực có thể là tiêu cực.
Hạo Nhiên nhìn Hứa Hàn Phương, như có điều suy nghĩ, chẳng biết tại sao hắn luôn luôn cảm thấy bất an, cảm thấy được ở Hàm Dương sẽ phát sinh chuyện gì.
Trở lại cái thời đại này khiến cho Hứa Hàn Phương nhức đầu về phương tiện giao thông. Thật đáng tiếc nàng không biết cưỡi ngựa, cho dù có cưỡi chỉ có thể đi chậm rãi, càng mất nhiều thời gian hơn cho nên chỉ có thể lựa chọn ngồi xe ngựa. Nàng nghĩ có cơ hội nhất định phải học được cưỡi ngựa, cái loại cảm giác cưỡi tuấn mã ở trên vùng quê này nhất định rất vui sướng.
Sắp tới mùa gặt lúa mạch, trong vùng lúa mạch vàng rực, thái dương trên trời cũng giống lúa mạch vàng rực rỡ. Gió nhẹ thổi tới, từng đợt sóng lúa tầng tầng nhấp nhô. Trong không khí ngửi được mùi hạt lúa phảng phất thơm ngát, nghe thấy mùi vị của mùa thu hoạch.
Đi vài ngày, một đường hành trình, từ đồng bằng đến vùng đồi núi. Hứa Hàn Phương nghĩ tâm tình vô cùng vui vẻ. Hi vọng đến Hàm Dương có thể thuận lợi tìm được Tần Dục, phải tìm tử thủy tinh sau đó trở về hiện đại. Trở lại gia đình đã lâu không gặp, trở lại bên cạnh máy tính bên cạnh nàng đã lâu.
Ngẩng đầu nhìn thấy Hạo Nhiên cưỡi ngựa đi ở một bên xe ngựa, trong lòng nàng tràn ngập hổ thẹn. Nam sinh nỗ lực trong yên lặng này, ở thời này giúp đỡ cho nàng rất nhiều, hơn nữa không một lời oán thán. Nếu như mình thật là người của thời đại này, có thể thực sự bị si tình cùng chu đáo của Hạo Nhiên cảm động.
Hạo Nhiên lúc này cũng nhìn về xe ngựa, mũi Hứa Hàn Phương nhăn lại hướng Hạo Nhiên cười ngọt ngào, trên mặt lại lộ ra má lúm đồng tiền đẹp mắt.
Hạo Nhiên đầu tiên là sửng sốt khi thấy Hứa Hàn Phương cười, sau đó cũng vui mừng mà cười rộ lên. Chỉ cần có thể lấy được lòng của Hứa Hàn Phương, Hạo Nhiên lại hết sức vui mừng.
Lúc sáng sớm vẫn không cảm thấy nóng bức, nhưng mà đến buổi trưa, khí tời đột nhiên trở nên nóng rực giống như mùa hạ, phải bực bội chịu nóng.
Trên đường một thân cây cũng không có. Thái dương chiếu thẳng mặt đất, phơi mặt đất trắng bệch ánh sáng phản xạ cũng chói mắt. Cũng nướng mặt người nóng rát. Con xe ngựa cũng bị phơi phỏng tay. Y phục trên người của hai người đều bị mồ hôi dính ướt, dinh dính mà bám ở trên người.
Mặt Hạo Nhiên càng bị phơi đỏ bừng, vẫn tiếp tục lau mồ hôi. Hắn ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời nóng bức một lát, thúc ngựa đến bên cạnh xe ngựa nói:’’Phương, chúng ta đến phía trước tìm một chỗ nghỉ chân một chút, trời quá nóng!’’
Hứa Hàn Phương cuộn tay áo lên cao, lộ ra cánh tay bạch ngọc của mình, lấy tay không ngừng quạt nói:’’Hôm nay, đột nhiên làm sao nóng như thế? Thật chịu không nổi. Phía trước có chỗ nghỉ ngơi không?’’
Thân thể thẳng tắp của Hạo Nhiên đưa đầu nhìn xung quanh, phía trước không xa có một ngọn núi kéo dài, lên là một đồi rừng rậm cây thông. Trả lời:’’Phía trước có núi, chúng ta đi nơi đó nghỉ ngơi một chút.’’
Đi tới núi, cây trên núi mọc tươi tốt, bên trong rừng cây, từng trận gió mát, nóng bức vừa rồi lập tức đã không còn.
Bên trong rừng cây cũng có một người đang nghỉ ngơi. Người này tuổi tác hơn hai mươi, lớn lên khôi ngô cao to, da hơi đen. Một đôi mắt phượng, mũi thẳng miệng vuông, môi hồng răng trắng, là một mỹ nam tử tiêu chuẩn. Lúc này, người này đang để trần bộ ngực bằng phẳng nằm trên một tảng đá lớn, gác chéo chân hóng gió.
Hạo Nhiên nhíu mày, thầm nghĩ: Người này tại sao làm thế, ban ngày áo mũ không chỉnh tề như vậy? Thật không đứng đắn! Huống hồ vẫn có một cô gái ở đây? – Hắn quên Hứa Hàn Phương bây giờ là một thân nam trang. Nhịn không được liếc trắng mắt người này.
Hứa Hàn Phương cũng cảm thấy không sao cả, cảnh nam giới thế kỷ hai mươi mốt hóng gió quá nhiều. Nếu như có thể, nàng còn muốn mặc áo lót, quần đùi đây, không biết mình mặc trang phục như thế có thể dọa Hạo Nhiên choáng váng hay không? Ha hả.
Người này thấy hai người Hạo Nhiên và Hứa Hàn Phương, có thể cảm thấy vẻ mặt chán ghét của Hạo Nhiên, chỉ là lạnh lùng liếc mắt hai người, tự đắc bĩu môi, sau đó quay đầu. Hai chân lắc lắc tiếp tục hóng mát.
Hai người ở trong rừng cây cách mỹ nam tử một chỗ không xa dừng lại. Hứa Hàn Phương một bên uống nước một bên hướng bốn phía quan sát.
Núi này kéo dài về sau nhìn không thấy đầu. Cỏ trên núi cao hơn nữa người, mọc rối loạn thành bụi đá. Gió núi thổi qua, từng trận mát mẻ, Hứa Hàn Phương thích ý ở trên một tảng đá ngồi xuống, duỗi người. Hảo hảo buông lỏng một chút, ở trong xe ngựa mau nghẹn chết a!
Hạo Nhiên qua lau mồ hôi chăm sóc cho Hứa Hàn Phương. Hai người có nói có cười, bàn tán xì xào.
Mỹ nam tử một bên thỉnh thoảng liếc mắt hai người một cái, gương mặt khinh bỉ.
Đột nhiên, không biết tại sao tất cả chim trên cây đều hoảng sợ bay, ngựa buộc ở trên cây cũng có vẻ kinh hoảng, hí qua hí lại, muốn thoát khỏi dây cương.
Ba người nhất thời cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Đang lúc vô cùng kinh ngạc, phía sau bụi cỏ loạn thạch quét một trận tiếng động. Ba người nghe tiếng quan sát, mẹ của ta a! Ngay mấy thước phía xa, một con mãnh hổ sặc sỡ nhô đầu ra, đầu lớn chừng cái đấu ngẩng lên, phát ra một tiếng thét dài thô mà trầm thấp, mấy con ngựa hoảng sợ mà thoáng cái vùng dây cương chân tản ra mà chạy.
Hai người hoảng sợ mà đồng loạt đứng lên mặt không có chút máu, ngẩn người.
Con hổ leo lên nham thạch. Lúc này mới nhìn rõ toàn thân nó, lông như gấm vàng, thân dài bảy thước (1 thước bằng 1/3 mét)! Nó lười biếng duỗi người, giống như không để ý tới ba người, đuôi dựng thẳng, nhe răng lại rống một tiếng. Thanh âm cực lớn, đinh tai nhức óc, dao động toàn bộ núi một trận hỗn chiến.
Mỹ nam tử phản ứng rất nhanh chóng, như lò xo vụt một cái mà nhảy lên, leo người đến bên trên một thân cây.
Con cọp đưa mắt đảo qua, có lẽ nhìn ra thịt Hứa Hàn Phương rất mềm rất thơm. Quát to một tiếng hướng Hứa Hàn Phương đánh tới.
Hứa Hàn Phương má ơi một tiếng quay đầu bỏ chạy, đột nhiên cảm thấy một trận cơn lốc phía sau, sau lưng mát lạnh. Hứa Hàn Phương cho là mình xong rồi, nhưng lại không có cảm giác đau. Cũng không kịp nghĩ, liều mạng chạy về phía trước. chớp mắt, đã chạy tới trước một thân cây, Hứa Hàn Phương thuần thục, cũng không biết sao lại nhanh nhẹn như vậy liền lên cây. Ngồi ở trên cây thở gấp vù vù. Xem ra bản năng cầu sinh quả thực có thể kích phát tiềm năng của con người. Lúc này mới phát hiện con cọp ban nãy đem y phục phía sau lưng làm nát thành một khối lớn, gió mát thổi không ngừng. Nhìn lại phía dười tàng cây, cách mặt đất cao năm sáu thước, nàng cũng âm thầm buồn bực, bò lên như thế nào? Tục ngữ nói con chó cấp bách sẽ nhảy tường, xem ra người nóng nảy cũng sẽ lên cây! Di? Con cọp làm sao không đuổi theo ta?
Thì ra, Hạo Nhiên vừa thấy con cọp hướng Hứa Hàn Phương đánh tới, trong lúc hoảng loạn rút ra bảo kiếm chạy đến phía con cọp không tuân theo một phương thức nào sử dụng hết khí lực thọc xuống phía dưới. Một kiếm này vừa lúc đâm phía trên con cọp.
Đều biết không thể chọc tới hổ, huống chi là một kiếm tận lực. Con cọp vốn đang chuyên tâm tập kích Hứa Hàn Phương, chợt cảm thấy phía trên một trận khoan đau đớn, động tác dừng lại rất lâu. Chính là vì một kiếm này, con cọp vồ hụt Hứa Hàn Phương. Con cọp giận dữ, quay đầu lại, nhìn thấy người đâm nó bị thương, hai tay còn cầm chặt chuôi kiếm sững sờ ngơ ngác.
Con cọp “Ngao” một tiếng, một cái quay đầu nhanh như hổ đói vồ mồi đánh về phía Hạo Nhiên.
Hạo Nhiên tản ra bỏ chạy.
Con cọp đã nổi điên, đuổi theo ở phía sau không ngừng. Mắt thấy sắp đuổi kịp, Hạo Nhiên vừa lúc chạy đến một thân cây, lắc mình lượn qua một bên, con cọp nhào phải một khỏng trống.
Hạo Nhiên đoán chừng cũng là nhanh choáng váng, hoảng sợ không chọn được đường. Mà cùng con cọp ở mấy cây đại thụ giữa đường quẹo ngang.
Vua bách thú còn đang chảy máu nhỏ giọt, để lại trên mặt đất một chuỗi vết máu , thân thể to lớn lúc này ở mấy cái cây giữa đường vòng tới vòng lui, có vẻ không còn linh hoạt, càng phiền toái bất an.
Hạo Nhiên trải qua một đoạn thời gian chạy trốn và né tránh, thể lực dần dần chống đỡ hết nổi, nếu hắn không có chút bản lĩnh luyện võ, thân hình thập phần linh hoạt, chỉ sợ táng thân miệng hổ từ lâu.
Hứa Hàn Phương ở trên cây nhìn thấy rõ ràng, gấp đến độ lớn tiếng la lên:’’Lên cây! Mau lên cây! Lên cây!’’
Một câu nói nhắc nhở Hạo Nhiên người luống cuống không chọn đường, hắn vừa chạy né tránh vừa quan sát địa thế. Nhìn chuẩn một cây đại thụ, ném bảo kiếm trong tay xuống, dùng hết khí lực toàn thân, liều mạng hướng một thân cây phía trước leo lên trên, thực sự là di chuyển như thỏ chạy, leo trèo như khỉ.
Ngay trong nháy mắt Hạo Nhiên leo lên cây, con cọp nhào tới phía sau Hạo Nhiên lần thứ hai, một cái đem quần của Hạo Nhiên cắn. May mà ti cẩm (gấm tơ tằm) không bền chắc, bị xé rớt một khối lớn, lưu lại trên người hai vết máu. Nhưng người đã an toàn lên cây, ôm cây giạng chân hoảng sợ nhìn con cọp không ngừng thở gấp, nghĩ lại vẫn còn sợ hãi: Nguy hiểm quá.
Hứa Hàn Phương trên cây cả kinh quát to một tiếng, mồ hôi xuất ra lạnh cả người. Thấy Hạo Nhiên không có nguy hiểm an toàn trèo lên cây, thấp thỏm trong lòng mới được thả xuống, ngã ngồi trên cây. Cảm tạ mèo, khi xưa không dạy con cọp bản lĩnh lên cây! Bằng không hôm nay lành ít dữ nhiều. Hứa Hàn Phương không nhịn được nghĩ.
Xưa kia, hổ đến nhận mèo làm sư phụ. Mèo dạy rất nhiều kỹ năng săn mồi cho hổ nhưng vì hổ đã không giữ được lời hứa với mèo nên mèo không dạy trèo cho hổ và hổ tức lên định thịt mèo nhưng mèo đã leo lên cây.
Con cọp ngậm xé rách ti bố, hướng về phía dưới tàng cây của Hạo Nhiên gào vài tiếng, giống như đang nói: Ngươi đâm ta, ta cũng cắn ngươi, cái này gọi là ăn miếng trả miếng!
Con cọp dưới tàng cây nỗ lực vài lần, không thành công, dứt khoát nằm dưới tàng cây. Nét mặt kia nói cho ngươi biết: Ta không tin các ngươi sẽ không xuống, ta liền ở chỗ này chờ.
Hạo Nhiên nghỉ ngơi giây lát, lại đưa đầu ra hướng con cọp làm mặt quỷ:’’Cho ngươi cắn Phương, ta liền đâm ngươi, đâm chết ngươi!’’ Cũng mệt hắn lúc này còn có tâm trêu chọc.
Đột nhiên, mỹ nam trên cây bên cạnh khanh khách mà cười rộ lên, Hạo Nhiên cùng Hứa Hàn Phương không hẹn mà cùng nhìn qua. Vừa nhìn mỹ nam này cười càng vang dội hơn, vừa cười vừa chỉ hai người, cười đến cả người loạn đến thở không được.
Hạo Nhiên sờ phía sau một cái, mới phát hiện quần của mình bị mất một miếng lớn, mông đều lọt ra ngoài, lúc này một cơn gió thổi qua, gió thồi thẳng vào làm khô.
Hứa Hàn Phương Hạo Nhiên hai người quay sang nhìn nhau, một phía trước, một sau lưng, thực sự là chật vật vô cùng. Hứa Hàn Phương không tự chủ được hướng trên cây nhích lại gần, ngăn trở sau lưng của mình.
Hạo Nhiên lại lúng túng hơn, lộ giữa ban ngày ban mặt? Thẹn đỏ mặt, không ngừng túm y phục của mình, ý đồ che lại, nhưng không làm nên chuyện gì, không thể làm gì khác hơn là đem vạt áo dịch đến trên lưng để mà che giấu, thật là cứ lộ ra như vậy, y phục bây giờ giống cái gối váy, thoạt nhìn vô cùng buồn cười quái dị. Hắn cúi đầu không tiện ngẩng đầu, ngay cả lời cũng không nói nên lời.
Mỹ nam ngồi ở trên cây khô, nhìn hai người bọn họ một miếng vải bộ dạng có chút hả hê vui mừng cười ngặt nghẽo.
Hứa Hàn Phương giận không chỗ phát tiết, hừ, người này? Vốn là bèo nước gặp nhau, ba người đồng tâm hiệp lực, nên là trợ giúp lẫn nhau cùng quan tâm, không nói ân cần hỏi han an ủi một chút, trái lại chế nhạo? Thái độ người này không nghiêm chỉnh! Quát lên:”Này, cười cái gì? Có gì đáng cười?’’
Mỹ nam tử bĩu môi khinh thường:’’Ta thích cười, ngươi quản được sao? Thật buồn cười!’’ Một bộ dạng không ai bì nổi.
Hạo Nhiên xấu hổ nấp ở phía sau cây, chui vào cành lá rậm rạp, ngay cả đầu cũng không dám lộ.
Hứa Hàn Phương dứt khoát cũng không né, coi như mặc một bộ trang phục lộ lưng thì như thế nào? Ở hiện đại nhưng lại trào lưu mà! Hơn nữa chạy trối chết có khả năng nghĩ nhiều như vậy sao? Vẫn là để trần chạy thoát thân đi! Mình so với bọn hắn mạnh hơn nhiều!
Hứa Hàn Phương tức giận chống nạnh thắt lưng nói:’’Chúng ta như vậy lại nhanh mát hơn, thế nào? Cười đi cười đi, chớ đem cằm của ngươi làm rớt!’’
Mỹ nam tử sửng sốt, vẫnchưa từng thấy qua người cay cú như thế, điệu bộ như thế nào có điểm giống cô nương? Hắn đương nhiên không biết Hứa Hàn Phương nữ phẫn nam trang. Bĩu môi một cái nói:’’Ha ha ha! Ta cứ cười, không mượn ngươi xen vào! Ẻo lả!’’
Gọi ta ẻo lả? Hứa Hàn Phương càng tức giận hơn, lại nghĩ một chút, cũng khó trách, mình còn đang mặc nam trang mà! Ngẩng đầu một cái nói:’’Ta chính là ẻo lả, thế nào?...’’ Hứa Hàn Phương vốn muốn cùng hắn tranh cãi, thoáng nhìn thấy con cọp dưới tàng cây, lại nghĩ một chút, vẫn không biết phải trên cây ngu ngốc đến khi nào đây, vẫn là tiết kiệm khí lực thôi. Miệng nói nhỏ:’’Còn chưa biết tránh được kiếp nạn này hay không, giữ lại được mạng sống thì cười nữa đi!’’
Mỹ nam tử vốn đang cố ý cười ha ha, nhưng nụ cười đã cứng nhắc vô cùng. Hắn cũng thấy con cọp còn chưa rời đi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, con cọp dưới tàng cây cũng không có chiều hướng rời đi. Thường thường liếm liếm trên vết thương, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ba người một lát.
Ba người chia nhau ngồi ở trên ba cái cây, như khỉ ngồi xổm trên cây, cách nhau cũng chỉ có mấy thước. Hai mặt nhìn nhau, nguy cơ ban nãy giải quyết rồi, phía sau thì sao?
Hạo Nhiên vịn cành cây chỉ lộ đầu hỏi:’’Phương, nàng như thế nào? Chúng ta làm sao đây bây giờ?’’ Ban nãy hắn khó xử nửa ngày không dám nói ra, lúc này mới dịu một ít, nhưng vẫn còn có chút xấu hổ.
Hứa Hàn Phương thở dài:’’Có thể làm sao? Chỉ có thể chờ thôi, hi vọng nó chờ một hồi nữa không nhịn được có thể đi.’’
Mặt trời dần dần ngả về tây, tia sáng trong rừng không sáng mạnh giống như buổi trưa, bắt đầu dần dần ảm đạm xuống.
Con cọp cùng bọn họ đã đánh lâu dài, cũng không muốn rời đi, nằm trên mặt đất chợp mắt.
Bụng của Hứa Hàn Phương bắt đầu kháng nghị, hát lên không thành kế. Thấy toàn bộ thức ăn nước uống mang theo để trên mặt đất, nhưng không thể lấy, vô cùng mất hứng.
Hạo Nhiên chắc là cũng đói bụng, ánh mắt càng không ngừng ở thực vật trên mặt đất đi qua đi lại, sau đó sẽ quẹt miệng nhìn Hứa Hàn Phương.
Lẽ nào cứ như vậy ở trên cây chết đói sao? Không đói bụng chết, trời nóng như vậy, tiêu hao một lượng lớn nước, chậm bổ sung nước, thì có thể kiên trì bao lâu? Cứ như vậy không bằng nhảy xuống cùng con cọp đánh một trận, cũng chết oanh liệt! Ai, không nghĩ tới xuyên qua lại gặp con cọp này, sẽ có kỳ tích gì xuất hiện ư? Cũng không giống như trong phim ảnh nào là thợ săn xuất hiện cứu giúp, có lẽ hơi xưa là một anh hùng cứu mỹ nhân cũng được. Nàng cũng không muốn uất ức chết như vậy đâu? Hứa Hàn Phương càng nghĩ tâm càng phiền.
Hứa Hàn Phương liếm môi khô khốc, chán chường ngẩng đầu. – Gì? Thực sự là trời không tuyệt đường người! Bản thân trong lúc hoảng loạn trèo lên một thân cây lại là cây táo! Ban nãy một mực chú ý phía dưới, không coi trọng mặt trên, cho nên không có phát hiện.
Mùa này tuy không phải là mùa chính thức của cây táo, nhưng một ít trái táo đã sớm trong xanh ngoài đỏ, hẳn là có thể ăn. Hứa Hàn Phương hưng phấn kêu to:’’Hạo Nhiên, mau nhìn trên đầu của ngươi!’’
Hóa ra Hạo Nhiên trèo lên trên cũng là một gốc cây táo, trên cây cũng là quả lớn nặng trĩu đầy cây.
Hứa Hàn Phương nâng tay không tốn chút sức nào hái quả táo bên cạnh xuống, ở trên người cà cà, cũng không cần lo lắng có thuốc trừ sâu hay không, cắn nhanh một miếng. Quả táo tuy rằng còn có chút chua, nhưng lúc này ăn vào hương vị vô cùng ngọt ngào ngon miệng, đây quả thực là quả cứu mạng! Hạo Nhiên ngồi dậy cũng hái được một quả táo ta.
Mỹ nam tử trên cây đối diện mắt choáng váng, hắn leo là một gốc cây sắp chết khô, trên cây đừng nói là kết trái, chỉ còn lại mấy lá cây thưa thớt trên nhánh cây. Mắt hắn chỉ có thể lom lom nhìn hai người, thèm ăn không ngừng nuốt nước miếng, thực sự nhịn không được phải ngắt lá cây đặt trong miệng nhai vài cái rồi lập tức “Phi phi’’ phun ra, vẻ mặt hết sức thống khổ, xem chừng hẳn là khó ăn vô cùng.
Lúc này đến lượt Hứa Hàn Phương nhìn có chút hả hê, cố ý làm miệng ăn ầm ầm, làm ra vẻ ăn rất nồng nhiệt, thầm nghĩ:’’Cho ngươi cười? Cái này nhìn ngươi còn cười được không? Thèm chết ngươi!’’ Hứa Hàn Phương cũng thật không muốn làm cho mỹ nam tử chết đói, chỉ là cho hắn chút dạy dỗ. Ai bảo hắn ban nãy cười trên nỗi đau người khác?
Mỹ nam từ nhìn bọn họ chằm chằm một hồi, trong mắt lại có ánh mắt khác thường.
Người này lớn lên đẹp mắt như vậy, vì sao không có một đôi mắt làm cho người thích? Ánh mắt kia là gì? Oán hận? Ác độc? Nham hiểm? Căm hận? Cầu xin? Thương cảm? Cũng có một chút, cũng lại không phải. Hứa Hàn Phương nghĩ không ra từ hình dung đôi mắt này, chẳng qua là cảm thấy ánh mắt này cùng ngũ quan đẹp đẽ kia phối cùng một chỗ không thích hợp. Hơn nữa nhìn lại dâng lên khó chịu.
Trò đùa dai đủ rồi, Hứa Hàn Phương giơ tay lên ném một qua táo qua:’’Cho ngươi!’’ Mình mới không dễ giận như vậy, thấy chết mà không cứu.
Mỹ nam tử giơ tay lên tiếp được, biểu tình trên mặt lập tức biến hóa, giống như một đóa hoa:’’Đa tạ tiểu ca!’’
Khuôn mặt thật như tắc kè hoa (ý nói mỹ nam tử có nhiều khuôn mặt)? Người như thế nào không biết tốt lành gì? Trong lòng Hứa Hàn Phương không thích, nhưng vẫn miễn cưỡng lễ phép cười.
Hạo Nhiên ăn liên tiếp ba quả táo, mới hồi phục thể lực tiêu hao, lại vịn cành cây kêu lên:’’Phương, nàng như thế nào?’’
“Ta không sao! Ta rất khỏe!’’ Hứa Hàn Phương đáp:’’Cùng con cọp một mất một còn xem ai tốn sức! Hừ xem ai tốn sức hơn? Ta cũng không tin nó không đói bụng.’’ Nói cầm hạt táo đập một cái vào con cọp đang quỳ rạp trên mặt đất , con cọp thở mà đứng lên, cảnh giác nhìn ba người.
Hạo Nhiên tính toán một chút nói:’’Kéo dài như vậy nữa cũng không phải biện pháp, chúng ta phải trừ khử hoàn toàn, bằng không cho dù nó đi, cũng có thể tùy thời mà quay trở về, chẳng may chúng ta xuống dưới đi không bao xa, nó lại quẹo trở về thì làm sao bây giờ? Hai chúng ta dù thế nào cũng không thể trốn thoát khỏi nó. Chúng ta sẽ không còn may mắn nha!'' Hàn Phương đồng ý mà gật đầu, như có điều suy nghĩ.
Mỹ nam tử bĩu môi khinh thường phản đối nói:’’Tiêu diệt nó như thế nào? Đánh thì đánh không lại, cắn lại đi cắn lại? Há có thể đơn giản như vậy? Ta cũng không muốn đi xuống chịu chết!’’
Hạo Nhiên cúi đầu lúng ta lúng túng nói:’’Không thì cũng không thể chờ chết được?’’
Hứa Hàn Phương suy tư một lát bất đắc dĩ nói:’’Đi một bước tính một bước thôi. Con cọp chết này cũng không biết cùng chúng ta tốn sức tới khi nào. – chết đói ngươi!’’ Tiện tay lại thưởng cho con cọp một hạt táo, phản ứng của con cọp lần này không còn kịch liệt như lần trước.
Trong lòng Hứa Hàn Phương vẫn là sợ hãi, cùng con cọp đấu? Không nắm chắc! Khẩn cầu kì tích xuất hiện đi! Anh hùng, thợ săn đều có thể, bằng không một sấm đem con cọp đánh chết cũng được!
“Ba người chúng ta cùng một chỗ, các ngươi cũng không thể mặc kệ ta, trên cây các ngươi có quả táo, ta không có. – Cho ta thêm vài quả táo nữa!’’ Mỹ nam tử cao giọng nhắc nhở, vẻ mặt không biết xấu hổ.
Hứa Hàn Phương liếc trắng mắt mỹ nam tử:’’Ngươi yên tâm, không cần dùng bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Chúng ta sẽ không mặc kệ ngươi. Chúng ta có quả táo ăn thì ngươi cũng có.’’ Càng ngày càng ghét người này, bất quá là một bộ túi da tốt, bụng lại hẹp hòi thiển cận như thế, vẻ mặt làm cho người ta chán ghét. Cùng người như vậy liên minh thật không thoải mái, nhưng cũng hết cách, nhiều người dù sao vẫn thêm một phần sức lực.
Mỹ nam khiêu khiêu mi, không nói nữa.
Trời tối, ba người cũng bắt đầu buồn ngủ. Buồn chán một đêm, ngủ vùi ở trên cây thế nào cũng khó chịu, còn phải đề phòng không cho rơi xuống tàng cây, tránh cho đưa mình vào miệng hổ.
Một đêm này đặc biệt rất dài...