Tán Đổ Ông Chú Hơn Mình 10 Tuổi!!

Chương 66: 66: Cuộc Sống Mới




Cuối cùng cũng đã đến ngày nhập học.

Sáng hôm ấy, nắng sớm chiếu vào căn hộ của Nhiễm Nhiễm khiến cô tỉnh giấc.

“S- sáng rồi…?”- Dụi mắt.

Nhiễm Nhiễm mơ màng bước chân xuống giường rồi đi vào phòng tắm.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, quay lại phòng ngủ thì có tiếng chuông điện thoại reo lên.

“Alo?”

Bên kia đầu dây có tiếng xả nước và tiếng bàn chải cọ vào răng, Nhược Lam vừa đánh răng vừa nói giọng đầy hào hứng.

“Nhiễm Nhiễm, chúng ta đi ăn sáng đi!”

“Trời ạ, cái gì cũng từ từ thôi chứ.

Cậu làm gì mà vừa đánh răng vừa gọi cho tớ vậy”

“Hì… tại tớ háo hức quá”

“Được rồi cậu chuẩn bị đi, tí tớ qua”

“Rõ ~”

Nhiễm Nhiễm tắt máy rồi để lên bàn, mở tủ quần áo, mặc đồng phục của trường, khoát bên ngoài một chiếc áo ghile len màu đen, trang điểm một chút rồi đi đến nhà Nhược Lam.

“Nhiễm Nhiễm, cậu tới rồi!”

Nhiễm Nhiễm vẫy tay chào rồi chạy đến chỗ Nhược Lam, từ đằng sau cánh cổng là Chí Quang đang mỉm cười vẫy tay với cô.

“Chào buổi sáng, Nhiễm Nhiễm”

“Anh Chí Quang, chào buổi sáng”

“Tớ xin lỗi cậu nha, anh trai tớ cứ đòi đi theo nên tớ không còn cách nào khác”

“Không sao đâu Nhược Lam, ba người đi cũng vui mà”

Chí Quang nhìn Nhiễm Nhiễm một lượt rồi phấn khích nói:

“Nhiễm Nhiễm mặc đồng phục với váy xếp li trông đáng yêu quá!!”

“Ah- thật ạ?”

“Ừm! Dễ thương lắm”

Nhược Lam nhìn người anh của mình thì chán nản đánh vào vai Chí Quang cái bốp.

“Anh Chí Quang! Quen chưa được bao lâu mà đã định giở trò cưa cẩm Nhiễm Nhiễm hả”

“Nhưng anh thấy em ấy xinh nên khen mà…”

Chí Quang dùng đôi mắt long lanh như cún con nhìn Nhược Lam, cô dùng tay đẩy mặt Chí Quang sang chỗ khác.

“Rồi rồi, bỏ cái mặt đó giúp em, gớm quá”

Hai người đang nói chuyện thì nghe tiếng phụt cười, quay sang thì thấy Nhiễm Nhiễm đang lấy tay che miệng cười.

“Cậu cười gì thế Nhiễm Nhiễm?”

“Cũng không có gì, chỉ là thấy hai anh em nhà cậu đáng yêu thôi”

Cả ba người bắt xe buýt đến trường.

Đến nơi, cánh cổng lớn được phủ lớp sơn màu đen với những họa tiết đầy tinh xảo, dọc đường đi vào trường là hàng cây tràm với tán lá xanh mướt.

Bỗng từ xa có hai ba người con trai mặc đồng phục bóng rổ đi đến vỗ vỗ vai Chí Quang.

“Này Chí Quang, hôm nay có muốn đi tập bóng với bọn tao không?”

Chí Quang gật đầu rồi hăng hái nói:

“Được, tao cũng ngứa tay lắm rồi”

“Vậy mau đi thôi!”

Chí Quang quay sang Nhiễm Nhiễm và Nhược Lam, chỉ tay về phía mấy người con trai lúc nãy, nói:

“Đó là thành viên đội bóng rổ của anh, hai em cứ đi trước đi, anh đi tập bóng một chút”

Nhược Lam gật gù đáp:

“Vậy bọn em đi đây”

Sau đó Chí Quang nhanh chóng chạy đến đội bóng của mình rồi khuất sau vườn hoa nhỏ.

Nhiễm Nhiễm và Nhược Lam tiếp tục trên đường đi đến lớp học.

“Tớ nhớ cậu và anh Chí Quang vừa về nước mà? Sao lại có đội bóng kia…”

“À, thật ra tớ đi từ lúc học cấp ba, anh ấy chỉ mới đi năm ngoái thôi nên bạn bè Đại học của anh ấy cũng không ít”

“Anh Chí Quang có vẻ thích bóng rổ nhỉ?”

“Ừm, từ bé rồi.

Anh ấy là đội trưởng đội bóng rổ có tiếng từ năm lớp 11, có nhiều huy chương lắm”

“Giỏi thật đó”

“Phải, anh ấy thật sự rất giỏi”

Nhiễm Nhiễm nhìn Nhược Lam rồi cười nhẹ khiến cô khó hiểu.

“Sao cậu lại cười?”

“Cậu ngưỡng mộ anh Chí Quang lắm nhỉ?”

Nghe câu hỏi đó gương mặt của Nhược Lam liền đỏ ửng lên, cô quay đi chỗ khác, nói:

“Kh- không có, ai mà thèm ngưỡng mộ anh ta chứ! Anh ấy xấu tính lại còn hay giành đồ ăn với tớ nữa”

Ở ngôi trường mệnh danh là ‘top đầu’ ở Quảng Châu.

Nơi đây không ai là không biết đến cặp đôi ‘trai tài gái sắc’ mới vừa vào, cặp đôi mà khiến cho các sinh viên năm cuối cũng phải ghen tị.

“Tiểu Nhi, ngày mai tớ có lịch tập bóng đó!”- Dương Gia giọng đầy hào hứng nói.

“Ừm, tớ sẽ đến xem”

“Chán thật, lát chúng ta không cùng lớp với nhau rồi…”

Vân Nhi tắt điện thoại bỏ xuống bàn, quay sang nói:

“Lát tớ về kí túc xá, hôm nay giảng viên bảo có việc nên cho bọn tớ học bù sang ngày khác”

“Vậy Tiểu Nhi không về cùng tớ sao?”

“Ừ- ừm, chỉ hôm nay thôi”

Dương Gia thấy vậy thì nét mặt rầu rĩ hiện rõ, tựa người vào ghế đầy chán chườn, Vân Nhi thấy vậy thì xoa xoa đầu cậu.

“Thôi nào, chỉ hôm nay thôi mà”

“Không muốn tí nào”

“Thôi được rồi, tối nay chúng ta đi xem phim nhé?”

“…”

“Được không?”

Dương Gia suy nghĩ một lát rồi cũng gật gật đầu.

“Đành vậy…”

Dương Gia cầm lấy đôi tay mềm mại của Vân Nhi vuốt ve đầy dịu dàng, Vân Nhi thấy vậy thì không biết nên vui hay buồn, cười nói:

“Sao cậu lại dính người như thế nhỉ?”

Bỗng tiếng chuông vào lớp vang lên, Vân Nhi đứng dậy cầm balo, áo khoác.

“Tớ về đây, cậu học đàng hoàng đấy nhé!”

“Tớ biết rồi, Tiểu Nhi về cẩn thận”

Dương Gia cũng cầm tập sách rồi đi về lớp học, vừa đi vừa bấm vào phần đăng ảnh lên wechat tủm tỉm cười.

Cậu nhấp chọn bức ảnh nắm tay Vân Nhi lúc đi biển với chiếc nhẫn bạc lấp lánh trên tay cô kèm dòng chữ ‘Love You Forever’.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.