Tán Đổ Ông Chú Hơn Mình 10 Tuổi!!

Chương 63: 63: “từ Tận Đáy Lòng Anh Thích Em!!”




Gương mặt của Lâm Bằng bắt đầu chuyển sang lo lắng tột độ, nếu lỡ mất lần này anh có thể sẽ không nói với cô lần nào nữa.

Lâm Bằng chạy không màng những người xung quanh đang nhìn mình với ánh mắt kì lạ.

Nhiễm Nhiễm cũng chạy theo nhưng lại bị bỏ xa.

“Chạy nhanh dữ vậy trời…chẳng lẽ anh ta không biết thật??”

Chạy băng công viên, lướt qua những đoạn đường mà Lâm Bằng từng đi cùng Băng Nghi càng khiến lòng anh nóng như lửa đốt.

“Cầu- cầu xin em đừng đi…”

Băng Nghi lúc này đang ngồi ủ rủ ở hàng ghế đợi trong sân bay, một tiếng nữa là cô bay rồi.

“Anh ấy…sẽ không đến…”

Băng Nghi đưa mắt nhìn xung quanh sân bay, hi vọng nhỏ nhoi thấy được bóng dáng anh thì…

“H- ha”

Lâm Bằng chạy đến trước mặt cô, hai tay chống gối thở gấp, mồ hôi lấm tấm trên trán.

“A- anh Lâm Bằng…?!”

Thấy anh, Băng Nghi vội lấy khăn ướt cho thì Lâm Bằng nắm lấy hai vai cô.

“E- em đi thật sao…?”

Băng Nghi cúi mặt gật gật đầu, tay báu chặt, dáng vẻ uất ức đến muốn khóc.

“Vậy sao em không nói gì với anh vậy!?”

Lâm Bằng giữ hai vai cô lay lay.

Băng Nghi ngước mặt lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn anh.

“Em…em- ah…”

Băng Nghi bất ngờ bị Lâm Bằng kéo vào lòng ôm chặt, đây là lần đầu tiên hai người ôm nhau như thế, cái ôm chặt lại còn đột ngột khiến cô hơi đẩy nhẹ ra vì khó thở.

“Băng Nghi, anh thích em! Từ tận đáy lòng, anh thích em…!”

“Oa- đẹp quá!!”

Đôi mắt Vân Nhi ánh lên sự thích thú khi nhìn qua khung cửa là một bãi biển xinh đẹp đầy nắng, bãi cát trắng cùng những cơn sóng uốn lượn.

“Dương Gia, cậu có thấy vậy kh-”

Vân Nhi định hỏi Dương Gia thấy như thế nào thì vừa quay qua đã bắt gặp ánh mắt kì lạ của cậu đang nhìn mình chăm chú.

“Hả cậu nói gì cơ?”

“Cậu làm tớ sợ đó…”

“Sao??”

“Tự nhiên cậu lại nhìn chằm chằm tớ như thế thì chả sợ hả!?”

“Thì tớ thấy cậu xinh, nhìn người yêu tớ là sai sao?”

Mặt Vân Nhi đỏ ửng lên, quay sang cửa sổ né tránh cậu.

“C- cậu thôi cái kiểu nói chuyện đấy đi”

Tay Dương Gia chạm nhẹ lên má Vân Nhi khiến cô giật mình, Dương Gia nhoẻn miệng cười nói:

“Cậu trang điểm xinh lắm”

Đúng là hôm nay Vân Nhi đã dặm một ít phấn son để trông tươi tắn hơn, đó cũng là điều hiển nhiên thôi, ai lại không muốn người mình yêu thấy mình lúc đẹp nhất chứ.

Dương Gia đặt vào tay cô một chiếc hộp hình vuông nhỏ bằng nhung.

“Tiểu Nhi mở ra đi”

Vân Nhi gật đầu rồi mở nắp hộp lên.

Bên trong là một chiếc nhẫn bằng bạc có họa tiết hoa hồng nhỏ, mặt trong chiếc nhẫn được khắc ba chữ “LYF”.

“Nhẫn bạc sao!? Nó có đắt lắm không??”

“Cậu đừng lo, nó không đáng là bao đâu”

“Cậu có thể mua loại rẻ hơn mà, sao lại…”

Dương Gia xoa nhẹ tóc cô.

Cậu bật cười khi mình tặng quà cho Vân Nhi mà cảm xúc đầu tiên của cô lại là hỏi đắt bao nhiêu.

“Những thứ tốt nhất đều dành cho cậu”

Nói xong thì Dương Gia duỗi tay trái ra, ở ngón áp út cũng có một chiếc nhẫn tương tự như vậy nhưng là hoa hồng xanh.

“Nh- nhẫn cặp sao?”

“Tiểu Nhi thấy đẹp không?”

“Ừ- ừm…”

Dương Gia lấy chiếc nhẫn trong hộp rồi nhẹ nhàng đeo vào ngón áp út tay phải cho Vân Nhi, chiếc nhẫn sáng bóng lấp lánh trên ngón tay mềm mại của cô.

“Đúng là rất hợp với cậu”

Sau khi đến biển thì Dương Gia và Vân Nhi bắt đầu chuyến đi đầy thơ mộng cùng nhau.

Trong lúc cô không để ý vì mãi chơi dưới biển, Dương Gia hướng điện thoại về phía cô chụp một cái tách, nụ cười tươi sáng như ánh mặt trời nổi bật cả bức ảnh.

“A- anh nói gì vậy?!”

“Anh đã suy nghĩ rất lâu…”

Tối hôm qua, Lâm Bằng đang ngồi trầm ngâm ở trước hiên nhà thì cô Thanh đi đến ngồi cạnh anh.

Gió đêm nay thổi nhẹ hơn mọi ngày, không có lấy một tiếng côn trùng cũng như lá cây xào xạt, khung cảnh tĩnh lặng lại rất trống trải.

“Con chưa thổ lộ với con bé sao?”

“Con không muốn nói…”

“Không sợ bỏ lỡ sao?”

“…”

Lâm Bằng im lặng phút chốc, anh chưa từng nghĩ đoạn tình cảm này sẽ tiến xa hơn trong tương lai, cũng chưa từng dám nghĩ đến việc sẽ đường đường chính chính bước cùng Băng Nghi, đó là điều có mơ anh cũng không dám!

“Con không nghĩ đến việc nếu con không thổ lộ thì con bé sẽ đi mất sao?”

“D- dạ!?”

Lâm Bằng quay sang nhìn chằm chằm cô Thanh với đôi mắt kinh ngạc.

Đúng là anh chưa bao giờ nghĩ cô sẽ rời đi, có phải là đã quá chủ quan rồi không? Cô xinh đẹp, giàu có lại ưu tú như vậy mà lại đủ kiên nhẫn chờ anh sao? Nét mặt cô Thanh vẫn không chút thay đổi, hướng mắt nhìn bầu trời đêm không một ngôi sao, khoảng trời cao vời vợi lại trống rỗng lạ thường.

“Mẹ…mẹ nói vậy là sao?”

Cô Thanh vỗ nhẹ vai anh, giọng nói nhỏ nhẹ càng khiến Lâm Bằng bắt đầu lo lắng.

“Con thích con bé nhưng lại cứng đầu như vậy, mẹ không chắc con bé có còn muốn ở lại để giữ mối quan hệ bạn bè với con hay không”

Nói xong thì cô Thanh đứng dậy đi vào nhà, bỏ lại Lâm Bằng với hàng tá suy nghĩ hỗn độn trong đầu.

“Phải rồi…mình thật sự thích em ấy, mình thật sự thích Tiểu Nghi”

Tay Lâm Bằng báu chặt lại, có phải anh nhận ra điều này đã quá muộn rồi không? Liệu bây giờ nói với Băng Nghi có phải quá muộn rồi không?

Hai vai Lâm Bằng khẽ run lên, cảm giác sợ đánh mất cô bắt đầu lấn át tâm trí.

“N- nè anh không sao chứ?”

Băng Nghi vỗ vỗ lưng anh, lo lắng ngẩn mặt lên nhìn.

“Anh thích em nhiều lắm…”

“Được rồi được rồi, em nghe mà”

Cả hai buông nhau ra, sóng mũi Lâm Bằng cay cay, đến tận bây giờ anh mới có đủ dũng khí để đối mặt với sự thật.

Đối mặt với sự thật rằng anh thích Băng Nghi nhiều hơn bất cứ ai!

“Ah chị Băng Nghi!!”

Nhiễm Nhiễm vội vã chạy đến nắm lấy hai tay Băng Nghi.

“Em cũng đến tiễn chị sao?”

“Là con bé nói cho anh đó”- Lâm Bằng lau nước mắt.

Nhiễm Nhiễm thấy bộ dạng này của Lâm Bằng liền ghé sát tai Băng Nghi hỏi nhỏ:

“Anh ấy sao vậy ạ? Có phải là xúc động quá không?”

Băng Nghi bật cười, khẽ gật đầu đáp:

“Ừm, anh ấy khóc rồi”

“Anh không có khóc!”

Bỗng có tiếng thông báo năm phút nữa đến giờ bay thì Nhiễm Nhiễm lại rầu rĩ xoa xoa tay Băng Nghi.

“Chị sang đó nhớ giữ sức khỏe nhé”

“Ừm cảm ơn em”

“Vậy em đi trước đây, hai người nói gì thì cứ tự nhiên”

Nói xong thì Nhiễm Nhiễm vẫy tay tạm biệt rồi đi về.

Lâm Bằng lúc này cũng không nói gì chỉ cúi mặt im lặng.

“Anh không sa-”

Băng Nghi định nói gì đó thì Lâm Bằng liền nắm cổ tay cô kéo vào lồng ngực mình, nhịp tim đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài rồi.

“Anh hồi hộp chuyện lúc nãy sao?”

“Chuyện- chuyện đó…”

Băng Nghi tiến đến ôm anh, cái ôm nhẹ nhàng còn thoang thoảng mùi hương của hoa nhài thơm ngát.

“Khi em trở về, nhất định sẽ cho anh câu trả lời.

Có thể đợi em không?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.