Tán Đổ Ông Chú Hơn Mình 10 Tuổi!!

Chương 42: 42: Bù Đắp




Một lúc sau thì bác sĩ cũng hai nhân viên y tá bước ra.

“Bệnh nhân hiện tại đã ổn, chỉ là chúng tôi phát hiện một số loại thuốc không mấy tốt trong người của cô ấy…”

Bà Khương đi đến, lo lắng hỏi con gái mình bị làm sao.

“Trong người bệnh nhân có chứa một hàm lượng lớn thuốc giảm đau thuộc nhóm opioids, là loại thuốc giảm đau nhưng nếu sử dụng quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến trí nhớ của người sử dụng”

Vân Nhi ngồi trầm ngâm suy nghĩ.

“Thì ra đó là lí do cậu ấy mãi không hồi phục được trí nhớ”

Ông Khương đi đến nắm lấy tay bác sĩ khẩn thiết:

“Bác sĩ có giúp được con bé không ạ?!”

“Bệnh nhân hiện tại đã được chúng tôi rửa ruột và kiểm tra sức khỏe nhưng vẫn cần ở lại vài ngày để xem xét thêm.

Không còn gì nữa nên chúng tôi xin phép”

Sau đó bác sĩ cùng hai người y tá cúi người rồi rời đi.

Mọi người sau đó cũng đi vào phòng bệnh thì thấy Nhiễm Nhiễm đang ngồi im lặng nhìn ra cửa sổ.

Bà Khương bật khóc chạy đến ôm chầm lấy cô.

“Thanh Nhã, mẹ nhớ con lắm”

“Cô à, cậu ấy hiện tại không phải tên Thanh Nhã ạ…”- Vân Nhi khó xử nói.

Bà Khương lau nước mắt, ngạc nhiên nhìn Vân Nhi.

Ninh Khải thấy vậy liền vội giải thích:

“Thật ra thì cái tên Nhất Thiên đã đổi tên em ấy là Nhiễm Nhiễm nên…”

Ông bà Khương nhìn Ninh Khải một lượt rồi lại nhìn sang Nhiễm Nhiễm, cô mỉm cười rồi cất giọng:

“Bố…mẹ… con rất tiếc vì không thể giữ được cái tên mà hai người đặt cho con nữa…”

Ông Khương xoa đầu cô rồi dịu dàng ôm cô vào lòng.

“Không sao không sao, bố và mẹ vẫn còn được nhìn thấy con là mừng lắm rồi! Con có biết bố mẹ đã cố gắng tìm con nhiều như thế nào không?”

Trò chuyện thêm một lúc thì Tiêu Minh, Tịch Tịch và Vân Nhi với Dương Gia mới ra về.

Ông bà Khương thì nói sẽ ra ngoài mua ít đồ ăn cho Nhiễm Nhiễm.

Ninh Khải sau đó cõng cô ra ngoài đi dạo ở khu vườn của bệnh viện.

“Nè nè, cõng em như vậy không thấy nặng sao?”

Nhiễm Nhiễm thấy Ninh Khải thoáng cười nhẹ rồi quay sang nhìn cô.

“Không nặng mà ngược lại còn nhẹ hơn lúc trước, tên kia bỏ đói em à?”

“Nhẹ gì chứ, em tăng hẳn hai cân đó!”

Ninh Khải ngồi xuống ghế đá rồi đặt Nhiễm Nhiễm ngồi lên đùi mình, cô mặt đỏ ửng nhìn quanh khu vườn.

“L- lỡ có ai nhìn thấy thì sao hả!”

Anh siết lấy eo Nhiễm Nhiễm, đặt lên môi cô một nụ hôn.

“Không có ai đâu nên em không phải lo”

Nói chuyện thêm một lúc thì Ninh Khải cũng dìu Nhiễm Nhiễm về phòng.

Trời lúc này cũng đã chập tối, ánh đèn đường cũng đã bật lên chiếu sáng cả bệnh viện lẫn con đường với những người vừa tan làm đang vội vã trở về nhà.

Ninh Khải đút cháo cho cô rồi nói:

“Vậy em cũng phải trở về thành phố kia để rút học bạ nhỉ?”

“Ừ nhỉ, em quên mất”- Gật đầu.

“Vậy đến lúc đó anh cùng đưa em đi”

“Mà trời cũng tối rồi anh mau về đi”

Ninh Khải đặt bát cháo đã hết xuống bàn, dịu dàng nắm tay Nhiễm Nhiễm.

“Thật sự không muốn xa em chút nào”

“Em sẽ không bị ai bắt cóc nữa đâu mà, anh cứ yên tâm!”

Ninh Khải áp tay cô lên mặt mình, có chút không nỡ.

“Ngày mai đến thăm em không muộn, về sớm đi mà”

“Vậy ngày mai anh đến thăm em…”

“Được rồi, về nhắn tin hoặc gọi cho em”

Ninh Khải gật đầu rồi luyến tiếc rời đi.

Lúc này đã gần 9 giờ, những hạt tuyết lất phất bay trong không trung.

Băng Nghi và Lâm Bằng đang nói chuyện trong phòng của anh.

Thấy Băng Nghi nằm gọn trong lòng mình, Lâm Bằng lo lắng hỏi:

“Tiểu Nghi, giờ này cũng không phải sớm nữa.

Em không về nhà sao?”

Băng Nghi ngước lên nhìn anh, lắc đầu.

“Em không về đâu”

“Sao thế? Lại giận bố mẹ chuyện gì sao?”

“Em không muốn luyện đàn nữa”

Nói xong thì Băng Nghi lại rúc người vào lòng Lâm Bằng ngủ thiếp đi.

Anh chỉ đành thở dài rồi xoa xoa đầu cô.

Lát sau Lâm Bằng vừa đứng dậy thì Băng Nghi tỉnh giấc liền nắm lấy tay anh, ngẩn mặt lên.

“Anh đi đâu thế?”

Trông thấy vậy thì Lâm Bằng phì cười rồi véo mũi cô.

“Anh đi vệ sinh, muốn đi chung sao?”

Băng Nghi nghe vậy thì mặt đỏ chót, lắp bắp đáp lại:

“V- vậy anh đi mau đi…”

Lâm Bằng sau đó đi xuống bếp thì cô Thanh- Mẹ của anh hỏi:

“Con bé chưa về sao?”

Lâm Bằng mở tủ lạnh lấy nước rồi nói:

“Tiểu Nghi có chút chuyện không muốn về nhà, hôm nay cho em ấy ở lại nha mẹ?”

“Mẹ thì không có vấn đề gì nhưng mà chỉ sợ gia đình con bé…”

Lâm Bằng chỉ im lặng rồi đi lên phòng, vừa hay lúc đó Băng Nghi cũng bước đến cửa, vốn là định ra ngoài tìm anh vì mãi chưa thấy quay lại.

Vì tình huống bất ngờ nên Lâm Bằng không kịp phản ứng nên cả hai ngã xuống sàn, Lâm Bằng ngã đè lên người Băng Nghi.

“A- anh…”- Đỏ mặt.

Lâm Bằng vội đỡ Băng Nghi dậy rồi đưa cô đến giường ngồi.

Cả hai chìm vào bầu không khí ngượng ngùng đến khó tả.

“Anh… anh đi lấy gì ăn cho em nhé…?”

Lâm Bằng với khuôn mặt đỏ ửng rời khỏi phòng.

Băng Nghi cũng chỉ biết im lặng nằm xuống rồi rúc người vào chăn.

Ninh Khải lúc này vừa vệ sinh cá nhân xong, định nhắn tin cho Nhiễm Nhiễm thì có tin nhắn từ Phi Yến gửi đến:

“Hello thầy, thầy đang làm gì đó”

“Thầy xem điện thoại thôi”

“Trễ rồi thầy mau ngủ đi ạ, thức khuya không tốt đâu hehe”

“Em cũng ngủ đi nói gì thầy”

“Nhưng thầy quan trọng hơn”

“Thầy biết rồi, giờ thầy ngủ đây”

“Hì, vậy em cũng ngủ để được ngủ chung với thầy nhaaa”

“Ừm”

“Thầy ngủ ngon”

“Em cũng vậy”

Nói xong thì Phi Yến cười khúc khích rồi đắp chăn kĩ càng và nằm xuống ngủ.

“Chúng ta sẽ gặp nhau trong mơ thầy nhỉ”

Ninh Khải sau đó thì liền nhắn cho Nhiễm Nhiễm.

Không phải anh quên đâu mà là do Phi Yến trả lời lẹ quá nên không kịp làm gì cả.

Một phần nữa cũng do muốn nhắn xong một lần rồi nhắn cho Nhiễm Nhiễm.

Nhưng nghĩ ngợi một lúc thì anh lại bấm gọi video cho cô luôn.

Nhiễm Nhiễm đang xem điện thoại trong yên lặng thì cuộc gọi tới khiến cô giật mình.

Vậy là cuối cùng, một người muốn kết thúc sớm để người mình thích giữ gìn sức khỏe.

Một người thì lại muốn kết thúc sớm để gọi cho người mình yêu…-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.