Tán Đổ Ông Chú Hơn Mình 10 Tuổi!!

Chương 35: 35: Tình Ý




Vài ngày sau thì Nhất Thiên cũng làm xong thủ tục nhập học cho Nhiễm Nhiễm.

Chuẩn bị đầy đủ thì hôm sau Nhất Thiên đưa cô đến trường.

“Đi học ngoan nhé, ra về đợi anh ở đây”

Nhiễm Nhiễm ngoan ngoãn gật đầu rồi đi vào trường.

Đi tham quan một lúc bỗng cô nghe tiếng chuông báo vào lớp thì liền chạy đến lớp của mình.

Giáo viên trong lớp mỉm cười nhìn Nhiễm Nhiễm rồi đi tới kéo tay cô vào.

“Đây là Lưu Nhiễm Nhiễm, từ nơi khác chuyển đến nên các em làm quen với bạn ấy nhé”

“Mình là Nhiễm Nhiễm, các cậu có thể gọi mình là Lưu Nhiễm.

Rất vui được làm quen”- Cúi đầu.

Ở dưới lớp xôn xao, xì xầm to nhỏ.

“Bạn học mới dễ thương quá!”

“Lát phải làm quen với bạn đó mới được”

“Cô ơi, chỗ em còn trống cho bạn ấy ngồi đây đi ạ!”

“Xinh gái quá!”

Sau đó thì Nhiễm Nhiễm được xếp ngồi cùng bàn với một bạn nữ cũng khá xinh xắn trong lớp, cô bạn đó thân thiện chào hỏi cô:

“Chào Lưu Nhiễm, tớ là Tiêu Uyển Đình.

Bây giờ chúng ta là bạn cùng bàn rồi, giúp đỡ nhau nhé!”

Nhiễm Nhiễm cũng cười rồi lịch sự đáp lại.

“Ừm, rất vui được làm quen với cậu”

Đến giờ ra chơi, các bạn nam trong lớp xúm lại chỗ Nhiễm Nhiễm tặng quà cho cô.

“Bạn học Lưu Nhiễm nhận quà của tớ nhé”

“Lưu Nhiễm dễ thương quá, không biết đã có người trong lòng chưa?”

“Lưu Nhiễm cuối tuần có thể đi chơi với mình được không?”

Mọi thứ cứ dồn dập khiến Nhiễm Nhiễm có chút khó thở nên đã xin phép rời đi.

Cô đi lên sân thượng thì thấy một bạn nam đang đeo tai nghe nằm ngủ trên ghế.

Nhiễm Nhiễm cũng chẳng để tâm, đi đến hàng rào nhìn quanh trường.

Đang mãi chìm trong những làn gió mát dịu thì có một giọng nói cất lên.

“Học sinh mới à?”

Nhiễm Nhiễm mới giật mình, nhìn sang thì thấy cậu bạn kia đã dậy từ bao giờ.

“T- tôi xin lỗi, ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu rồi”

“Không sao, cô tên gì?”

“L- Lưu Nhiễm Nhiễm”

Rồi không gian im lặng bao trùm cả sân thượng, một cô bạn tay cầm vài quyển sách mở cửa rồi nhìn quanh sân thượng.

“Cậu đây rồi Lâm Phong!”

Cô bạn đó chạy đến rồi đưa cho cậu ta một xấp giấy toàn chữ là chữ.

“Có một số chuyện mà mọi người đang cần hội trưởng hội học sinh giúp đấy, ai cũng đi tìm thì ra cậu ở đây”

“Buồn ngủ chết đi được”

Cô gái đặt thêm đống sách xuống ghế rồi xoay người định rời đi.

“À cậu mau xuống phòng hội để giúp mọi người đi đấy! Tớ đi trước”- Bỏ đi.

Nhiễm Nhiễm nhìn bóng dáng bạn nữ đó đi khuất, nhìn sang người con trai mà tên là ‘ Lâm Phong’ thì thấy cậu ta gật gù rồi tháo tai nghe để xuống cổ.

“Mình… vừa bị ăn bơ hả?”- Nhiễm Nhiễm nghĩ thầm.

“Nè cô bạn”

Nhiễm Nhiễm nghe tiếng nói thì giật mình nhìn sang Lâm Phong.

“Phụ tôi mang đống sách này xuống được chứ?”

“A-ah được”

Sau đó thì Nhiễm Nhiễm và Lâm Phong cùng đi đến phòng dành cho thành viên hội học sinh, cô rã rời đặt chồng sách lên bàn.

“Cảm ơn cô đã giúp tôi nha”

“Không có gì đâu, giờ tôi về lớp trước”

Nhiễm Nhiễm đang định xoay người bước đi thì Lâm Phong nắm lấy cổ tay cô.

“Mã số… mã số của cô”

Nhiễm Nhiễm chỉ tay lên mã số dán trên ngực phải của mình, hỏi:

“Cái này sao?”

“Ừm, tôi ghi lại để cộng điểm”

Nhiễm Nhiễm nghe vậy thì bật cười.

“Được rồi, tôi về lớp trước nhé, tạm biệt”

Nói xong thì cô rời đi, để lại Lâm Phong với gương mặt đỏ ửng.

“D- dễ thương quá…”

Kết thúc buổi học đầu tiên, Nhiễm Nhiễm hào hứng ngồi trên xe kể lại cho Nhất Thiên, anh mỉm cười xoa đầu cô.

“Học chắc mệt rồi nhỉ? Anh dẫn em đi đâu đó ăn nhé?”

“Vâng”

Bảy giờ rưỡi tối, Phi Yến và nhóm bạn của cô cùng Ninh Khải đi đến công viên giải trí.

Cả nhóm đi đến quầy lưu niệm để mua gì đó.

“Thầy Khải! Mang cái này giúp em với”

Phi Yến đưa cho Ninh Khải một cây trâm có vài bông hoa anh đào và nhờ anh đeo nó lên phần tóc búi cho cô.

“Thầy chưa từng đeo cái này cho ai nên chắc không biết đâu”

“Thầy cứ đeo cho em đi mà”

Ninh Khải thấy vậy thì cũng nhẹ nhàng ghim chiếc trâm vào tóc giúp cô.

Phi Yến khi đạt được ước nguyện thì mỉm cười thích thú.

“Cảm ơn thầy nha”

Sau đó mọi người kéo nhau đến chỗ vòng quay khổng lồ rồi xếp cặp ngồi chung.

Không ngoài dự đoán, Phi Yến được ngồi cùng Ninh Khải.

Khi chỗ ngồi của hai người được đưa lên cao, Phi Yến thích thú nhìn ra ngoài ngắm nhìn khung cảnh rực sáng.

“Thầy xem này, đẹp quá!”

“Ừm…”

Thấy câu trả lời hời hợt của Ninh Khải, Phi Yến khó chịu đi đến ngồi sát anh.

“E-em làm gì thế?”

Ninh Khải định nhích sang chỗ khác nhưng Phi Yến đã ngăn anh lại rồi ngồi lên đùi anh.

Phi Yến mặc một chiếc đầm hai dây màu đen bó sát cùng với tất lưới.

Tay Phi Yến ôm lấy cổ Ninh Khải, dây một bên chiếc đầm bị trễ xuống.

Hơi thở của Phi Yến thổi nhẹ vào tai anh, cô thì thầm:

“Ninh Khải… anh có thích em không?”

Tay Phi Yến vuốt nhẹ tóc Ninh Khải.

Anh không chịu được nữa nên đẩy Phi Yến qua một bên.

“E- em chỉnh lại trang phục đi”

Phi Yến dường như bỏ ngoài tai những lời ấy, nắm lấy cổ áo của Ninh Khải rồi kéo anh đến sát mặt mình.

Dùng ánh mắt ma mị nhìn anh rồi tiến gương mặt sát lại gần.

“Ah!”

Vừa hay lúc đó là vừa hết một vòng nên Ninh Khải đẩy Phi Yến ra rồi chỉnh lại quần áo.

“Thầy xin lỗi, chuyện hôm nay em quên đi nhé”- Đi ra ngoài.

“Ninh Khải!”

Phi Yến tức giận dậm mạnh chân xuống sàn.

Cô chợt suy nghĩ gì đó thì bỗng cười nham hiểm.

“Haha, chẳng phải lúc đó thầy đã thật sự ‘muốn’ rồi sao~? Kịch hay giờ mới bắt đầu”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.