*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hồ Loạn trợn mắt ngã xuống đất, tay vẫn nắm chủy thủ.
Trợ lý thấy nghệ sĩ của mình bị thương liền khẩn trương chạy đến xem. Những chỗ khác vẫn ổn, chỉ có lòng bàn tay là bị rạch một đường dài sâu, máu ào ào chảy ra.
Hồ Loạn vứt chủy thủ, áy náy chạy đến trước mặt ảnh đế, thấy mặt ảnh đế vẫn như thường. Cậu nắm cổ tay, nói, “Em…Anh Trịnh, thật xin lỗi.”
“Vết rạch sâu như thế này. Trời ạ, về sau diễn kiểu gì đây!?” Trợ lý gào lên, cảm thấy phát phiền với Hồ Loạn. Cái tên người mới này, làm cái trò quỷ gì vậy.
Vừa nghe xong lời này, Hồ Loạn liền cúi thấp đầu. Tự dưng cậu nói ra lời thoại tiếp theo làm gì không biết nữa, giờ thì hay rồi…
Trịnh Thế Bân thở ra một hơi, ngẩng đầu lên nhìn bộ dáng Hồ Loạn. Anh không chỉ trích cậu như những người khác, chỉ thản nhiên phun ra hai chữ, “Không sao!”
Vốn hôm nay toàn là cảnh quay của Trịnh Thế Bân, hiện giờ do bị thương nên phải về sớm đến bệnh viện băng bó. Hồ Loạn chạy lên nói nhà mình có hộp y tế, hơn nữa nhà cậu cách đây cũng không xa. Trợ lý liền quay lại khinh bỉ mà nhìn cậu.
“Anh Trịnh của chúng tôi toàn thân đều là bảo hiểm. Miệng vết thương sâu như thế mà cậu không nhìn ra được hả? Phải tới viện khâu lại, sao có thể tùy tiện băng bó được chứ! Nếu để lại sẹo thì phải làm sao đây???”
Giọng nói của trợ lý rất bén nhọn, có ý gây sự. Trịnh Thế Bân cũng lớn tuổi rồi nên không dễ tức giận như những người trẻ tuổi, lại nói Hồ Loạn thật sự không phải cố ý, cho nên ngay lập tức kiềm chế trợ lý đang hồ ngôn loạn ngữ này lại, “Có thời gian dạy bảo người khác như thế thì chi bằng nhanh chóng đi lấy xe đi.”
Nhận thấy sự bất mãn trong giọng nói của Trịnh Thế Bân, trợ lý ngượng ngùng nói, “Em đi ngay đây.”
Hồ Loạn tiến lên lấy ra một tờ giấy lau miệng vết thương giúp ảnh đế. Cậu hơi ngẩng đầu nhìn trộm biểu tình của Trịnh Thế Bân, “Anh Trịnh, em thật sự xin lỗi.”
Giọng của cậu cực nhỏ, lỗ tai nóng lên xấu hổ. Đứng bình thường thôi đã thấp hơn người ta nửa cái đầu, hiện tại còn cúi đầu xuống, thành ra thấp hơn người ta hẳn một cái đầu.
Trịnh Thế Bân đứng ở góc độ đó chỉ nhìn thấy được cái mũ trên đầu Hồ Loạn. Ánh mắt anh đột nhiên bị thu hút bởi cái tai bị tóc giả phủ lên của cậu. Ở khoảng cách gần như thế này, anh có thể thấy được tai cậu đang chuyển sang màu đỏ.
Anh không nói gì, muốn tránh bàn tay của Hồ Loạn. Nhìn đối phương khúm na khúm núm đứng trước mặt mình, Trịnh Thế Bân lại nghĩ đến cái đêm đầu năm thấy cậu ngủ ở ngoài trời. Kỳ thật anh cũng quên mất bộ dạng khi đó của cậu là như thế nào, có thể nhớ được chuyện này đã là tốt lắm rồi.
Khóe mắt Hồ Loạn hơi mờ mịt. Cậu cúi thấp đầu, lông mi che khuất ánh mắt vừa rồi còn lộ ra vẻ phẫn nộ kia.
Trịnh Thế Bân nheo mắt lại.
Hồ Loạn…
Đạo diễn vô cùng lo lắng, tiến vào phòng nghỉ nói, “Còn diễn được không thế? Cậu là nam thứ đấy, cậu mà nghỉ là toàn bộ các bộ phận đều phải nghỉ hết mất.”
Đạo diễn thực hiện chen lời, “Cậu ta lại còn bị thương ở tay phải nữa chứ!”
Trịnh Thế Bân hơi động tay, lạnh lùng nói, “Trước mắt vẫn quay những cảnh cận mặt được. Cho tôi thời gian 2 ngày.”
“Được rồi. Đợi cậu vậy.” Đạo diễn vò đầu hết cách, liếc mắt về phía bàn tay phải của Trịnh Thế Bân: 2 ngày, vết thương đóng vảy được đã là phải đốt hương cảm tạ giời Phật lắm rồi.
Hồ Loạn ngây người, tay cậu cứ cầm tay ảnh đế như thế.
Trịnh Thế Bân nhàn nhạt cười với cậu, rút tay ra khỏi tay cậu, quay đầu nói với đạo diễn, “Đừng làm lộ tin tức tôi bị thương. Rất phiền toái.”
“Chúng tôi biết rồi. Sẽ không để ai làm lộ chuyện này ra ngoài đâu.”
Trao đổi xong chuyện sau đó nên quay thế nào, diễn thế nào, đạo diễn liền ra ngoài quay nốt những cảnh khác. Trịnh Thế Bân thấy Hồ Loạn vẫn chưa đi ra liền bảo, “Ra ngoài diễn tiếp đi.”
Hồ Loạn ngẩng đầu, thời tiết nóng bức làm trán cậu toát mồ hôi, đôi mắt sâu đen nhìn vào Trịnh Thế Bân, “Cảnh của em phải đến tối muộn mới quay. Em làm anh bị thương, em muốn đến bệnh viện…trả tiền.” Nói xong mấy chữ cuối cùng, cậu lại cảm thấy vô cùng áy náy.
Trịnh Thế Bân kinh ngạc nhíu mi. Thật đúng là “đơn thuần” quá đi. Thấy trợ lý đang cầm đồ tiến về phía này, anh chỉ đơn giản nói mấy câu, “Không cần đâu.”
Làm sao bây giờ? Cậu làm bị thương thần tượng rồi…
Hồ Loạn ủ rũ nhìn vài người đang vây quanh ảnh đế rời đi, fans thì đang ngồi chồm hổm bên ngoài trường quay. Một khắc khi bọn họ quay người đi, cậu liền nắm chặt khăn giấy thấm đầy máu chậm rãi đi về phía đạo diễn.
Nữ diễn viên chính là ngôi sao hạng B. Gần đây mới bắt đầu nổi lên trong giới điện ảnh. Hồ Loạn đợi cô ta nói chuyện xong với đạo diễn rồi mới qua đó, “Đạo diễn, buổi tối tôi sẽ tới đây sau.”
“Ừ, đi đi.” Đạo diễn vẫn hờ hững như trước.
Hồ Loạn thở một hơi, những cảnh sau của cậu quay rất thuận lợi, thái độ của đạo diễn có vẻ đã hòa nhã đi không ít. Phần diễn của cậu rất nhanh đã xong. Cậu cứ vừa đi vừa nghĩ lại sai phạm hôm nay của mình, bất tri bất giác đã tới phòng hóa trang. Trợ lý của nam chính đúng lúc này từ trong phòng đi ra, nhìn thấy cậu tay đầy máu thì nhảy dựng lên, nhanh chóng tránh ra.
Vừa định đẩy cửa vào thì tay Hồ Loạn lại phải dừng lại giữa không trung.
“Cậu cố mà diễn cho tốt đi. Có biết vai chính này rất khó không hả, phải mất một khoản tiền lớn mới lấy được vai này cho cậu đấy. Thế mà cậu diễn thế nào? Ngay cả tên diễn viên quần chúng kia cũng diễn được như cậu đấy.”
“Tôi thấy tôi diễn thế là tốt rồi. Không phải đoạn này nam chính phải cười toe toét à?”
Âm thanh người kia tức đến nghẹn cả giọng, “Nhưng không phải diễn cái kiểu điên điên như cậu, phải có cảm xúc một chút chứ!”
Hồ Loạn dừng lại một hồi, có lẽ bây giờ không thích hợp để vào trong. Nhưng quần áo với đồ đạc đều ở trong đấy hết. Có lẽ phòng nghỉ của tiểu thịt tươi hơi xa, lại thấy phòng hóa trang đang không có người nên mới chiếm phòng. Nhân viên xung quanh cũng nghỉ ngơi ở chỗ khác.
Cậu vén trang phục rườm rà lên, lấy điện thoại ra xem tin tức. Phim này rất chú trọng đến quần áo của các diễn viên, chỉ trừ nhóm diễn quần chúng ra. Bộ trang phục Hồ Loạn đang mặc cũng được thêu hoa văn rất tỉ mỉ.
Tô Vi đang đóng phim hiện đại, chỗ làm việc của hai người cách nhau khá xa. Cậu xem ảnh trên mạng, trong ảnh Tô Vi mặc đồng phục, buộc tóc đuôi ngựa, khí chất trẻ trung xinh đẹp, Hồ Loạn viết một bình luận khen ngợi ở dưới bài báo. Cậu cảm thấy thứ Tô Vi thiếu duy nhất chỉ là cơ hội mà thôi.
Xem hết các bức ảnh, cậu trầm tư, đi đến chỗ có ánh sáng, dựa vào song cửa sổ, nhìn màn hình điện thoại, cười nhạt. Phải cảm ơn lúc trước Tô Vi đã sống chết kéo cậu ra ngoài mua một chiếc Pixel (*) khá tốt, tất cả là 1600 vạn tệ (khoảng 16 triệu VNĐ), chất lượng chụp ảnh không tồi. Cô nói không thể ngược đãi bản thân, phải mua Pixel mới được.
Lại lo nghĩ đến chuyện vai diễn, Hồ Loạn hơi cúi đầu nhìn màn hình chụp ảnh của điện thoại. Trong camera là hình ảnh một cậu thanh niên một thân bạch nho sam màu nguyệt nha, mặt trong áo là hoa văn tối màu nổi lên ngoài mặt áo, áo trắng với hoa văn tối màu dưới ánh mặt trời lại như ẩn như hiện. Ngũ quan tuấn mỹ, sáng sủa. Bình thường cậu rất ít chụp ảnh nên không có kinh nghiệm, canh mãi mà vẫn chả chọn được góc chụp nào cho đẹp cả.
(*) Đây là điện thoại Pixel, là điện thoại của Google sản xuất (hí hí nói thật đây là lần đầu tiên mình nghe đến tên hãng này luôn:”>)
Hồ Loạn dứt khoát chụp đại một tấm rồi ấn nút gửi trên màn hình.
Gửi thành công.
Có lẽ Tô Vi cũng đang nghịch điện thoại cũng nên. Lúc Hồ Loạn định cất điện thoại vào túi thì điện thoại rung lên.
[Đẹp trai quá!!! Dạo gần đây không thấy cậu đâu cả. Đang bận gì thế?]
[Cậu có biết phim mới của Trịnh Thế Bân không? Bây giờ tớ đang làm diễn viên phụ trong phim đấy đấy.]
Hồ Loạn cứ tưởng Tô Vi sẽ ầm ĩ lên, không ngờ tin nhắn gửi đến lại là: [Cố diễn tốt đấy nhé!]
[Tớ cứ tưởng cậu sẽ ầm ầm lên cơ:v]
Tô Vi đang phe phẩy quạt nhỏ trong tay, hê hê, hiện giờ cô có rất nhiều cơ hội được diễn chung với các đại minh tinh cơ mà. Ngón tay nhanh chóng bấm tin nhắn: [Hôm qua tớ tham gia một buổi tiệc rượu, gặp được rất nhiều người mà trước giờ bọn mình chỉ nghĩ cũng không dám nghĩ. Bao giờ rảnh tớ sẽ dẫn cậu đi cùng.]
Phóng to tấm ảnh nhìn lại một lần nữa. Chậc, càng nhìn càng thấy mê người.
Cô lưu ảnh vào máy, bắt đầu quay lại làm việc.
Bên này, tiểu thịt tươi cuối cùng cũng đi ra. Hồ Loạn chạy nhanh vào thay quần áo. Cởi hết quần áo ra, cậu thật sự không muốn nhúc nhích gì nữa. Quay hết cảnh này đến cảnh kia, suýt thì cậu bị chết vì nóng rồi. “Hè mà đóng phim cổ trang thì đúng là tra tấn!” Cậu mặc quần áo bình thường, nhìn vào trong gương, tự nháy mắt với mình mấy cái rồi bật cười.
Trên đường về, Tô Vi gửi một tấm ảnh cho cậu xem. Tấm ảnh đã được photoshop nên màu sắc đã hài hòa lên rất nhiều, phải nhìn kỹ lắm mới thấy được khuyết điểm trên mặt, ví dụ như lớp phấn trên mặt. Tô Vi đúng là mười phân vẹn mười.
Hồ Loạn về đến nhà suy nghĩ cẩn thận lại. Cậu ngồi trước gương tập lại các biểu cảm trên khuôn mặt. Hôm nay phải diễn nét mặt nhiều đến phát mệt. Đạo diễn bảo với cậu phải thả lỏng nét mặt hơn nữa mới được.
Ngắn ngủn vài ngày tiếp theo, Hồ Loạn cuối cùng đã quay xong toàn bộ phần diễn phụ của mình. Mười mấy fans ít ỏi của cậu chúc mừng cậu trên weibo: Haha, chúc mừng anh đã “sát thanh”.
————-
Phòng làm việc của Trịnh Thế Bân được trông coi rất nghiêm ngặt. Nhân lúc đang rảnh rỗi, anh lên weibo xem linh tinh, không có tin tức gì cả, từ đầu đến cuối chỉ toàn thấy mấy post “Tết vui vẻ!” – “Quốc tế thiếu nhi vui vẻ!”…
Bức ảnh gần đây nhất của anh là hình chụp anh đang trong tạo hình của bộ phim hiện giờ, tuy dáng vẻ rất nghiêm túc nhưng vẫn cực kỳ đẹp trai.
Hồ Loạn cảm thán hai câu, sao mà manly thế hả giời. Cậu lưu ảnh về máy rồi share ảnh lên mạng. Chợt nhớ ra, tổ phim cũng gửi vào mail cho cậu một bức ảnh của cậu.
Cậu mở máy tính cũ kĩ của mình lên, chờ hai phút khởi động máy, rồi làm một hành động rất chi là sến, đó là ghép ảnh của cậu và thần tượng lại với nhau.
Phông nền là màu trắng, cho nên khi ghép hai ảnh vào cực kỳ không hài hòa.
Nhớ hôm đó, đạo diễn hiếm khi lại khen cậu nhiều như thế, bảo cậu là trừ lúc diễn với Trịnh Thế Bân ra, còn lại thì diễn xuất không tồi.
Hồ Loạn không ngừng cảm ơn đạo diễn. Phải tranh thủ tạo ấn tượng tốt với đạo diễn, sau này mới có cơ may phất lên được.
Cậu vui sướng cầm tiền lương trên tay. Nhân lúc còn sớm, cậu tới chợ mua một con cá, “Cô ơi, cô chọn giúp cháu một con ngon ngon tí với ạ!”
“Được, được.”
Cậu xách túi cá về nhà nấu. Cậu định lôi hộp giữ nhiệt ra để đựng canh cá, cơ mà chả nhìn thấy nó ở đâu cả, thực ra thì cậu đã đem cho hộp giữ nhiệt đi mất tiêu rồi. Thôi vậy. Đi hỏi mượn chủ nhà thử xem sao. Hồ Loạn lầm bầm xong, chỉnh lửa nhỏ rồi xuống tìm chủ nhà. Chủ nhà là một bác gái hơn 40 tuổi, tính tình rất tốt. Nghe Hồ Loạn nói muốn nấu canh cá cho một người, liền không nói nhiều mà lấy ra hộp giữ nhiệt đẹp nhất, “Cháu cầm đi. Lúc lấy lại nhớ rửa kỹ đấy nhé.”
“Không thành vấn đề ạ!” Hồ Loạn lập tức đáp lời.
Sau khi nghỉ ngơi hai ngày Trịnh Thế Bân thật sự tới quay phim, lòng bàn tay phải bị băng lại. Lúc quay phim đạo diễn tận lực tránh quay cả bàn tay, cùng lắm chỉ quay mu bàn tay thôi. Tay phải bị thương rất bất tiện. Hồ Loạn thấy hết nhưng cũng không đi qua chỗ Trịnh Thế Bân, vì hai người rất hiếm có cảnh chung, nói lời “xin lỗi” cũng không đủ, tặng đồ thì…người ta là ảnh đế cơ mà, có thiếu cái gì đâu cơ chứ.
Nhìn bộ dạng ảnh đế ăn cơm, cậu bỗng nghĩ ra, có thể nấu canh cho anh.
Vì thế, hôm nay Hồ Loạn tay trái xách hộp canh, tay phải xách túi hoa quả đứng trước cửa một căn nhà.
Hồ Loạn chuyển đồ sang xách bằng một tay, tay còn lại hướng tới chuông cửa. Thực ra cậu cũng không chắc đây có phải nhà của ảnh đế không nữa, cậu có hơi hoài nghi cái tai của mình không biết có nghe nhầm số nhà hay không. Do dự một hồi, cuối cùng cậu vẫn nhấn chuông.
Trịnh Thế Bân tưởng trợ lý mua thuốc về, bèn đi ra mở cửa.
“Chào…anh Trịnh.” Hồ Loạn thấy người mở cửa thật sự là ảnh đế, cậu nhỏ giọng nói, ôm hộp canh vào lòng, nói mục đích tới đây của mình, “Anh Trịnh, thật xin lỗi đã làm ảnh hưởng tới công việc của anh. Em không biết nên xin lỗi thế nào, nên em mới làm canh cá…” Cậu ngẩng đầu lên, hớ, anh ý vừa mới tắm xong à? Tóc vẫn còn ướt kìa.
Trịnh Thế Bân nhàn nhạt nói, “Sao biết tôi ở đây?”
Từ tính nam tính lạnh lùng vang lên bên tai, Hồ Loạn chợt có dự cảm không tốt.
Lỗ tai nóng lên, cậu buông đồ trong tay ra, xoa xoa lòng bàn tay, vừa mới nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của thần tượng, cậu hoảng hốt đáp, “Em vô tình nghe được địa chỉ lúc trợ lý của anh gọi điện mua đồ.” Càng nói lại càng thấy cậu giống fan não tàn…
Trịnh Thế Bân chống tay lên cửa, tiếng cười nói vang lên từ bên kia cầu thang. Anh nhướng mày, “Cậu vào đi.”
Trịnh Thế Bân lúc ở ngoài thì rất hào hoa phong nhã, lúc ở nhà lại là một người rất lãnh đạm. Anh ngó người ra ngoài nhìn xung quanh, thấy không có ai mới đóng cửa vào.
Tâm trạng của Hồ Loạn lúc này không giống với lúc ở trường quay với thần tượng. Hồ Loạn ậm ừ nửa ngày mới nói, “Canh cá em vừa mới làm xong đấy. Anh Trịnh ăn thử xem sao.”
Hồ Loạn cười ngượng, chóp mũi đỏ lên, chỉ chờ khoảnh khắc ảnh đế uống canh cậu làm.
Trịnh Thế Bân nhìn qua, thấy Hồ Loạn đang cầm hộp canh cá giơ lên trước mặt mình. Anh lùi lại, bất đắc dĩ nói, “Để tôi đi lấy bát.”
Hiện giờ ảnh đế hoạt động rất bất tiện. Hồ Loạn mở nắp hộp ra, hương thơm bay tứ phía. Cậu đã thử trước ở nhà rồi, canh cá khá là ngon.
Trịnh Thế Bân nhận lấy bát canh cá, vốn chỉ định lịch sự hớp một ngụm lấy lệ, nhưng sau khi uống một ngụm thì anh nhanh chóng thay đổi chủ ý. Canh cá màu trắng ngà, thịt cá cũng rất mềm, hương vị thơm ngon, khiến anh muốn ăn thêm nữa, “Đây là cậu làm à?”
“Hồi trước bác chủ nhà có dạy em làm món này. Không viết có hợp vị của anh không?”
Trịnh Thế Bân lại uống ngụm nữa, kiệm lời khen một câu, “Rất ngon.”
Lúc nấu canh Hồ Loạn để lửa nấu nhỏ, cá cũng rửa qua mấy lần nước, thấy ảnh đế uống canh mình làm, cậu rất hưng phấn.
Trịnh Thế Bân thấy Hồ Loạn tay chân bắt đầu run run, lại thấy mắt cậu đang nhìn chằm chằm miệng đang uống canh của mình, hai mắt tỏa ra hào quang vui sướng.
“Sao thế?” Trịnh Thế Bân không quen dùng tay trái, cuối cùng lại phải chuyển bát canh về tay phải.
Hồ Loạn nghe thế thì hơi giật mình, xấu hổ cúi đầu, “Không có gì ạ…” Cậu chủ động múc thêm canh cho ảnh đế, tránh múc những phần thịt cá đã hơi nguội.
Cũng không trách cậu được. Dù có để trong hộp giữ nhiệt nhưng mang ra bên ngoài cũng được một khoảng thời gian nên thịt cá không còn được ngon như lúc đầu nữa.
Hồ Loạn xoa xoa chóp mũi vừa ngứa vừa nóng của mình, “Anh Trịnh, anh không thấy nóng à?”
Trịnh Thế Bân dừng một chút, thấy mũi Hồ Loạn đỏ hết lên.
Hồ Loạn lúc này mới để ý trong phòng đang mở điều hòa ở mức 26 độ.
Thấy biểu tình hốt hoảng của Hồ Loạn, Trịnh Thế Bân nhịn không được thấy cậu hơi kỳ quái. Bên ngoài vang lên tiếng bước chân ầm ĩ. Chậc, bây giờ mà đuổi cậu ta ra ngoài thì mình sẽ bị lộ mặt mất.
“Cậu tốt nghiệp trường nào?” Anh dựa người trên ghế sofa, nhàn nhạt hỏi. Tiềm năng và diện mạo của Hồ Loạn thực sự cũng không đến nỗi nào.
Cậu xoa xoa lỗ tai đang nóng lên, “Học viện nghệ thuật Tam Lưu.”
Trịnh Thế Bân cũng không quan tâm lắm, anh lại hỏi tiếp, “Làm diễn viên quần chúng được bao lâu rồi?”
“Hơn một năm rồi.” Hồ Loạn giơ một ngón tay lên phụ họa cho lời nói, mắt nhìn vào mắt ảnh đế trả lời, sau đó nhanh chóng rời tầm mắt xuống hộp canh cá, tự biên tự diễn nói, “Bàn bẩn rồi. Để em lau.”
Trịnh Thế Bân vẫn giữ bát bên môi, hoài nghi nhìn hành động lau bàn không ngừng của Hồ Loạn.
“Cậu sợ tôi đến thế à?” Anh cười lạnh.
“Trước kia em chỉ được thấy trên tivi, bây giờ được thấy người thật, lại còn được ngồi đối mặt như thế này nữa, cho nên em có hơi kích động ấy mà.” Hồ Loạn nắm hai tay vào nhau, trả lời rất đúng mực.
Đây là đáp án thật lòng của cậu.
Trịnh Thế Bân dời tầm mắt xuống mũi cậu, thấy một hạt cơm đang dính trên cánh mũi cậu, anh cau mày. Tay trái vuốt lên dải băng đang bó tay phải, hỏi, “Cậu là fan của tôi à?”
“Vâng ạ.” Hồ Loạn gật đầu. Mẹ ơi ảnh đế chủ động nói chuyện với cậu kìa. “Em là fan của anh từ thời trung học cơ. Bây giờ vẫn là fan của anh.” Câu trước chưa xong đã vội thêm câu sau, lộ rõ sự khẩn trương của cậu.
“Ừm.”
Trong khoảng một giây, Hồ Loạn cảm thấy máu toàn thân mình như đang chảy ngược vậy.