Trịnh Thế Bân buông rèm cửa xuống, tuy chỗ này của anh chỉ có ít người biết đến, nhưng không có nghĩa là sẽ không ai tìm được đến đây. Hồ Loạn nhìn qua khe rèm cửa, bên ngoài đang có hai cánh săn ảnh đang đứng nấp cạnh bồn hoa, cậu quay lại nhìn Trịnh Thế Bân đang dùng máy tính.
Trịnh Thế Bân vẫy tay gọi cậu, “Lại đây.”
“Ở dưới có cánh săn ảnh kìa.”
“Kệ bọn họ đi, gọi bảo vệ đuổi đi là được.” Nói xong anh gọi điện thoại xuống dưới, không bao lâu sau liền nghe được bảo vệ đang quát lên ở bên dưới. Trịnh Thế Bân ôm Hồ Loạn ngồi xuống, cho cậu xem thành quả suốt nửa ngày nay của mình.”Hơn nửa ngày nay anh đang nghĩ nên viết thế nào cho hay, chỉ sợ sẽ viết sai cái gì.” Giọng của anh có chút gian gian.
Hồ Loạn nhìn vào màn hình, đó là một đoạn viết rất ngắn, đúng theo phong cách của anh.
“Em muốn xem xem trên mạng người ta nói cái gì.”
Trịnh Thế Bân mở một trang ra, Hồ Loạn nhìn vào, xem ra tranh cãi rất gay gắt. Có vô số người chửi bậy.
[Ông đúng là mắt chó mới đi hâm mộ cái thằng bị bệnh xi-đa như mày!]
[Xem hai người cách nhau bao nhiêu tuổi kìa, ôm nhau lên giường không ngại bẩn hay sao? Hồ Lăng, danh tiếng của cậu hiện giờ còn chẳng bằng 1/10 danh tiếng của người ta. Đu bám người ta như vậy thật ghê tởm. Không được thì rút ra khỏi giới này đi, đúng là làm bẩn mắt của tôi quá đi!”
Có một tài khoản kiên trì phản hồi lại tất cả các comment của anti fan, Hồ Loạn nhìn tài khoản kia có chút quen mắt, hình như là fan trung thành của cậu từ hồi [Nhân sinh như mộng].
=>> [Người ta yêu thế nào thì kệ người ta. Ít ra thì người ta cũng chủ động công khai, còn hơn một số minh tinh khác, trong ngoài bất nhất.]
[Mày nghĩ mày là ai mà nói thế hả?]
Trịnh Thế Bân sầm mặt xuống, đóng trang web lại, chuyển đến phần bình luận dưới bài của Hồ Loạn, trả lời lại comment phỉ báng cậu,
=>> [Sao đi đâu cũng thấy cậu comment một câu giống nhau thế hả? Tôi cũng là diễn viên, từng được nhận giải thưởng bạch kim dành cho ảnh đế, nổi danh cả trong lẫn ngoài nước, thế này đã đủ có tư cách để lên tiếng chưa?!]
[Ngại quá, đại gia này, mấy giải thưởng anh kể tên tôi đều chưa từng nghe qua.]
Hồ Loạn thấy anh có ý định trả lời lại, liền nhanh chóng ngăn cản, “Anh đừng comment nữa.”
Trịnh Thế Bân bảo, “Đây chỉ là nick ảo thôi, nói cái gì chửi cái gì đều không sao cả mà, cũng không cần lo đến chuyện gánh vác hậu quả.”
Hồ Loạn “Ừm” một tiếng, cảm thấy anh nói cũng có lý, bèn buông tay lui lên ghế sofa ngồi. Ôm gối vào trong lòng, ngẩn ngơ nhìn vào màn hình máy tính.
Trịnh Thế Bân thấy mắt Hồ Loạn hơi ửng đỏ, anh lại gần hôn trán cậu một cái. Hồ Loạn ngẩng đầu tiếp nhận, tay vòng lên cổ anh.
Đồ ăn đến miệng, không lý nào lại không ăn.
Trịnh Thế Bân hôn sâu hơn, nuốt gọn mấy tiếng nỉ non không rõ ràng của Hồ Loạn. Tận đến khi hai người hôn đến mức không thở nổi, Trịnh Thế Bân mới dừng lại, một tay ôm cậu vào trong lòng, một bên mặt vẫn không đổi sắc mà đáp trả lại comment của anti fan.
Hồ Loạn rất hưởng thụ, cọ cọ lên người anh, bộ dạng rất giống thỏ con, “Đừng đáp trả lại nữa. Em không sao đâu, cùng lắm là đóng phần bình luận lại.”
Những người này cứ nói liên miên, cứ như thể họ nghĩ rằng làm loạn lên như thế này thì Trịnh thế Bân sẽ bỏ cậu, hai người sẽ chia tay vậy.
“Nếu người họ mắng chửi là người khác thì anh cũng mặc kệ, nhưng người này lại là em.” Trịnh Thế Bân lại hôn lên trán cậu, rõ ràng là muốn chiếm tiện nghi của cậu.
“Nếu bây giờ em mà cũng không lên tiếng thì chẳng phải là đang trốn sau lưng người yêu mình sao?”
Cậu đọc bình luận mới nhất của anti fan kia.
[Lớn tuổi rồi mà còn phải chạy theo một thằng gay mới vào nghề. Không lo mà đóng phim đi, đừng có ở đây ba hoa chích chòe nữa. Hai thằng đàn ông náo loạn đến mức này thật đúng là khiến người ta không nuốt nổi cơm.]
=>> [Tôi lúc nào mà chả tập trung đóng phim cho thật tốt. Người ta đâu có cấm cậu ăn cơm đâu. Cậu không ăn được đồ ăn bày tử tế trên bàn thì cũng đừng nên nhặt cơm thừa ở dưới đất lên mà ăn chứ!]
[Tên gay kia chắc cũng chẳng có ai thèm nói chuyện. Mấy trăm vạn fan này chắc cũng đều là dùng tiền để mua mất, thực tởm.]
=>> [Không biết nên xưng hô thế nào với cậu, nhưng có khi tôi cũng từng mua cậu rồi đấy.]
Trịnh Thế Bân không nhịn được cười. Tay xoa bóp eo Hồ Loạn. Chắc là lúc quay phim mấy ngày trước cậu đụng vào đâu đó nên mới da mới bị bầm. Được anh xoa bóp, Hồ Loạn thoải mái thở hắt một hơi. Cậu vừa tận hưởng xoa bóp, vừa mở một bộ phim ra xem.
“Dễ chịu quá!”
Trịnh Thế Bân bảo, “Đối với đám anti fan, chúng ta không cần nói mấy lời tục tĩu làm gì, trực tiếp tấn công người là được.”
“Như thế là phạm pháp đó!” Hồ Loạn ấp úng nói.
“Ngốc quá, chúng ta cứ nói qua nói lại với bọn họ như thế cũng chẳng làm được gì, muốn khiến bọn họ tức giận thì phải xông lên cắn họ mới được.”
Hồ Loạn cảm thấy mình với Trịnh Thế Bân đúng là không cùng cấp bậc, thật không hổ là người đàn ông mà cậu coi trọng.
Có lẽ là nhờ có anh nên tâm trạng Hồ Loạn tốt hẳn lên. Cậu cười nhẹ, đóng web lại.
Hôm sau weibo studio của Trịnh Thế Bân đăng một bài lên thẳng thắn nói rõ mọi chuyện. Những fan lâu năm của Trịnh Thế Bân bắt đầu kéo nhau sang weibo của Hồ Loạn phản kích lại comment của anti fan.
Lượng fan của Hồ Loạn lại có xu hướng tăng dần lên.
“Quá lợi hại. Anh Trịnh, em muốn bái anh làm sư phụ.”
Trịnh Thế Bân vò tóc cậu, “Không dạy.”
Hồ Loạn chớp mắt, “Chiêu này của anh không thể để bị thất truyền được.”
Trịnh Thế Bân cười, bóp mũi cậu một cái, kéo cậu vào nhà bếp làm đồ ăn sáng, “Đợi mấy ngày nữa, em tới gặp người nhà anh nhé.”
“Dạ?” Hồ Loạn run tay, làm đổ thức ăn xuống mặt đất.
“Mẹ em vẫn đang nằm viện, chuyện của chúng ta bà vẫn chưa biết.”
“Không vội, trước tiên em cứ qua gặp mặt người nhà anh trước đã.” Dù sao bố Trịnh cũng biết chuyện của hai người rồi.
Hồ Loạn méo mó mặt, úp mặt lên lưng anh. Thôi được rồi, mắng chửi thế nào cũng được, dù sao người mà sau này cậu muốn sống cùng cả đời cũng không phải là Trương Thục.
Nói gặp liền gặp. Trịnh Thế Bân nhanh chóng sắp xếp thời gian rồi chở Hồ Loạn về nhà. Trên đường đi, Hồ Loạn liếc mắt nhìn ảnh đế hỏi, “Bố anh có dữ không?”
Trịnh Thế Bân cười, “Lúc còn trẻ thì có, nhưng giờ thì hết rồi. Em yên tâm.”
Hồ Loạn có chút căng thẳng. Sau chuyện come out này, quan hệ của cậu và Trịnh Thế Bân lại càng thêm gần gũi hơn, nhưng chỉ sợ khi biết mình là ai, người nhà anh sẽ…
“Lo lắng à?” Trịnh Thế Bân nắm tay cậu.
Hồ Loạn rút tay lại, “Tâm lý bình thường mà, con dâu xấu xí cuối cùng cũng tới ra mắt nhà chồng.”
“Ai nói em xấu, anh sẽ đánh người đó.” Anh xoa mặt Hồ Loạn, lại tiện tay mò lên người cậu.
Đang ở ngoài đường, anh làm vậy khiến Hồ Loạn rất xấu hổ. Cậu giữ bàn tay đang làm loạn của anh, trong lúc cấp bách buột miệng nói một câu, “Ban ngày tuyên ***, không phải là chuyện quân tử nên làm!”
Đúng lúc gặp đèn đỏ, Trịnh Thế Bân tháo dây an toàn, áp người qua, ghé vào tai cậu, “Em cảm thấy ai mới là quân tử hả?”
“Đương nhiên là em rồi.” Hồ Loạn bĩu môi liền bị anh hôn một cái.
Hài lòng trở lại chỗ ngồi, Trịnh Thế Bân sờ cằm, nghĩ đến hai từ “quân tử”. Anh tưởng tượng đến cảnh tượng Hồ Loạn mặc nho sam thời xưa, sau đó bị anh đè lên bàn học, bị anh hung hăng ‘làm’ đến mức mất đi ý thức, không còn biết trời đất là gì.
Nghĩ đến đây, Trịnh Thế Bân nuốt nước miếng xuống, yết hầu lên xuống.
Anh nhìn Hồ Loạn đang rụt người trốn ở ghế, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống cậu ngay lập tức.
——
Trịnh Thế Bân đột ngột đưa Hồ Loạn về, bố Trịnh cùng Trịnh Nghiên có hơi bất ngờ. Lúc ra ngoài đón người thì thấy Trịnh Thế Bân cùng Hồ Loạn đang mặc áo cộc tay, vừa nhìn liền biết đây là áo đôi.
Hồ Loạn ngại ngùng nhìn bố Trịnh, bố Trịnh mở lời trước, “Tôi từng gặp cháu trong hôn lễ của Hoắc gia.”
“Vâng, hôm đấy cháu cũng nhìn thấy bác.” Hồ Loạn cúi người chào. Trí nhớ của ông quả là tốt.
Trịnh Nghiên cũng đi lên bắt tay Hồ Loạn, động tác cực kỳ máy móc.
Buổi chiều lúc vẫn chưa tới giờ cơm tối, bố Trịnh bảo Trịnh Nghiêm đưa Trịnh Thế Bân ra ngoài, “Bố muốn nói chuyện riêng với Hồ Lăng.”
Trịnh Thế Bân nhíu mày, đi theo sau Trịnh Nghiên, hỏi, “Bố muốn làm gì thế?”
Trịnh Nghiên đưa cho anh cốc cafe, “Nói chuyện thôi mà. Mà sao hôm nay lại chịu đành lòng đưa người về nhà thế này?”
“Giấu cũng không được nữa.” Trịnh Thế Bân không ngừng nhìn lên thư phòng.
“Cậu ta xuất hiện ở bên cạnh em, em chưa từng hoài nghi điều gì sao?” Cô không có ý kiến gì về Hồ Lăng, nhưng còn bà mẹ của cậu thì cô không yên tâm cho nổi.
Trịnh Thế Bân ngẩng đầu, “Chị nói thẳng ra xem nào.”
“Nếu chị nói cho em biết, cậu ta là cố tình xuất hiện bên cạnh em, em có tin không?” Trịnh Nghiên lôi ra một phong kiện. Trịnh Thế Bân đoán được chị cậu đã biết mọi chuyện rồi.
“Xin lỗi vì đã điều tra cậu ta. Nhưng bố muốn con trai tương lai nhà chúng ta phải là người sạch sẽ. Em cũng biết bố không hề phản đối chuyện em tìm người yêu. 4 năm trước, cậu ta thường xuyên gửi tiền tới một tài khoản chuyên môn bán tư liệu của các nghệ sĩ. Chỉ cần có tiền thì đừng nói là hành tung của nghệ sĩ, cho dù có là chứng minh thư nhân dân hay điện thoại gì đó cũng đều có thể bán được hết.”