Tàn Bạo Vương Gia, Vương Phi Lại Chạy Rồi

Chương 8: Đức Không Xứng vị




"Hoàng hậu làm gì mà hùng hổ dọa người vậy?" Đoạn Hành trong nháy mắt đứng dậy, nhìn về phía hoàng hậu ánh mắt bỗng nhiên băng lãnh thấu xương.

"Choa, không nghĩ tới, Tần Vương của chúng ta vẫn là người thương hương tiếc ngọc nhất. Nhưng Cố Phán Phán là cung phi, bản cung quản giáo nàng, vương gia có liên can gì trong chuyện này vậy? Vương gia ngươi nhìn lại đi, nàng ta người nào a?" Hoàng hậu cười nhạo một tiếng, phối hợp khuấy động cả đại điện.

Lời này vừa nói ra, lại một mảnh xôn xao.

Nghe đồn Tần Vương Đoạn Hành và Cố Phán Phán lưỡng tình tương duyệt, hôn ước đã định ra, không ngờ địch quốc xâm phạm, Tần Vương lãnh binh xuất chinh, đợi lúc Tần Vương chiến thắng trở về, tân hoàng đã đăng cơ, Cố Phán Phán kia sớm đã vào cung đình, trở thành tân sủng của Hoàng đế.

Nghe nói Tần Vương đối quý phi này tình sâu như biển, Tần Vương lúc này lại bảo vệ nàng ta như thế, chỉ sợ những lời kia không phải là giả......

Đoạn Hành không có đáp lại, trầm mặc không nói.

Cố Hiểu Hiểu tâm có chút đau, nhưng cũng đi theo lên trước, sợ hắn nói lung tung cái gì đó.

Nhưng nếu như hắn ở đây kéo ra quan hệ trước đó của hai người, chỉ sợ cả hai đều không có chuyện gì tốt lành.

"Ai da, thiếp nhớ kỹ, quý phi nương nương cùng Tần Vương điện hạ, từng có hôn ước mà đúng không ta? Người chưa từng mở miệng nói câu nào như Thục phi bỗng nhiên che môi anh đào, khoa trương kêu to.

"Có đúng không, vậy quý phi nương nương của chúng ta thật đúng là mị lực vô hạn, câu được hai nam nhân tâm thân phận tôn quý nhất thiên hạ, hai người đều ở trên người nàng......" Hoàng hậu không biết là bị cái gì kích thích, ngay từ đầu yến hội, nói chuyện liền không hề cố kỵ.

Đoạn hành lành lạnh mở miệng: "Hoàng hậu nói cẩn thận. Là mẫu nghi cao quý nhất thiên hạ, hoàng hậu phải làm hoà thuận thục lương tài đức. Xử sự như thế, sợ sẽ có người nói hoàng hậu đức không xứng vị!"

Nói là nàng ta không xứng làm hoàng hậu? Hoàng hậu tức giận đến mặt đều tái xanh:"Bản cung như thế nào, tự có Hoàng Thượng bình phán, còn không đến lượt Tần Vương ngươi giáo huấn!"

Trong mắt thiên hạ, đế hậu vốn là một thể, Đoạn Hành nói lời này, đến hoàng đế cũng giận tái mặt.

"A Hành thế nhưng lại đối với việc trẫm kế vị không có cam lòng? Trẫm kế vị là do chính phụ hoàng thân truyền, ngươi thế nhưng là nghĩ chống lại ý chỉ của tiên đế sao?"

Đoạn Hành cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Đoạn Trạch: "Phụ hoàng đột nhiên băng hà, khi đó trong cung chỉ có mình người, chân tướng như thế nào, bản vương khi chưa biết, sẽ không cuồng vọng mà phán đoán."

"Tần Vương thật lớn mật, ngươi là muốn nói trẫm kế vị bất chính? Như thế làm loạn lòng người, ngươi ý muốn như thế nào!" Hoàng đế Đoạn Trạch giận dữ, đem chén rượu ném xuống đất, tay chỉ vào Đoạn Hành run rẩy.

Cố Hiểu Hiểu kinh hãi, vội vàng kéo váy áo đứng dậy, nhanh chóng chạy đến giữa điện quỳ xuống đất thỉnh tội: "Hoàng Thượng bớt giận! Vương gia cũng không ý này, chàng chỉ là uống say, tưởng niệm phụ hoàng, mới nhất thời thất lễ......"

"Là như thế phải không, A Hành?" Đoạn Trạch đã bình phục cảm xúc, ngữ khí bình thản không gợn sóng, nghe không ra vui buồn bên trong.

Đoạn Hành đứng ở một bên trầm mặc không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm Cố Hiểu Hiểu.

Ngược lại là hoàng hậu, bỗng nhiên liền nở nụ cười: "Tần Vương phi thật đúng là...... Hiểu rõ đại nghĩa, phu quân ngươi trong lòng nhớ thương đến những nữ nhân khác, ngươi vậy mà lại che chở hắn, ngược lại để bản cung nhìn với con mắt khác, đáng tiếc hai người các ngươi lại gả hai nơi, không phải đáng tiếc sao, tỷ muội hai người nếu như hầu chung một chồng cũng coi như một đoạn giai thoại, bệ hạ nói có đúng không?"

Hoàng đế mặt hơi biến sắc, im lặng không nói.

Cố Hiểu Hiểu bắt đầu lo lắng, vùi đầu xuống thấp hơn.

Cố Thanh sắc mặt càng khó xử, cũng không dám nói gì.

Lời này của hoàng hậu tự nhiên không ai dám tiếp, hai tỷ muội bây giờ đều có phu quân, nếu nói hầu chung một chồng, có thể là Cố Phán Phán và Cố Hiểu Hiểu cùng hầu Tần Vương, cũng có thể là, Cố Hiểu Hiểu vào cung cùng Cố Phán Phán bầu bạn hầu đế vương.

Chúng thần tử đã sợ mất mật, chỉ dám lén nhìn nhau, mịt mờ mà lắc đầu, nếu không phải phụ thân hoàng hậu có năng lực quyền thế, lời này vừa nói khỏi miêng, chỉ sợ một giây sau sẽ bị kéo ra ngoài chặt đầu.

Không ít phi tần từng bị hoàng hậu ức hiếp mừng thầm, cười không ngừng nghĩ thần hoàng hậu không có đầu óc, loại lời này có thể ngay trước mặt Hoàng Thượng và Tần Vương nói lên, chỉ sợ hoàng hậu mấy ngày sau sẽ không tốt như bây giờ.

Trong điện im ắng, bầu không khí đóng băng, hoàng hậu có ngu đi nữa cũng cảm giác mình nói sai, lập tức mím chặt môi, không dám nói nữa.

Đoạn Hành ngồi đối diện là một nhà vương hầu An Bình, Dư Diêu quận chúa cầm lấy tay An Bình khẽ lắc, ghé vào trên vai hắn nhỏ giọng nũng nịu: "Phụ thân, người giúp hắn một chút đi mà......"

An Bình hầu cau mày, không đành lòng cự tuyệt thỉnh cầu của ái nữ, nhưng lúc này thực sự ra mặt là không tốt. Tuy nói hắn là cựu thần của tiên đế, thanh danh cực thịnh, nhưng cũng không muốn bị tân hoàng để mắt tới.

Dư Diêu quệt miệng quay đầu đi chỗ khác, nước mắt sắp muốn vỡ đê mà ra.

An Bình hầu rốt cục thua trận: "Được Được, phụ thân giúp hắn không phải là được sao? Đừng khóc đừng khóc."

An Bình hầu đối diện Đoạn Hành nhìn hắn một chút, đứng dậy hướng Hoàng đế cúi người làm lễ: "Hoàng Thượng, thần thấy là, Tần Vương phi nói rất có lý, Tần Vương điện hạ nhất thời thất ngôn, xin Hoàng Thượng bớt giận. Về phần quý phi nương nương, hậu cung sự tình vốn là nên do hoàng hậu xử trí, thần không dám nói bừa."

Đoạn Hành và hoàng đế đều kinh ngạc một chút, cùng nhau nhìn về phía An Bình hầu.

"Ai cũng nghĩ không được, An Bình hầu sẽ nhảy ra vì giải vây cho Đoạn Hành, nhưng mà đây cũng là cho Hoàng đế một cái thang để hạ bậc.

Hắn tạm thời không phạt được hoàng hậu, biết chắc lúc này không nên trách phạt Đoạn Hành. Hắn hừ lạnh một tiếng, đứng dậy liền đi ra khỏi điện: "Hôm nay đến đây là ngừng đi, trẫm mệt rồi."

Hoàng hậu cùng một đám phi tần theo sát phía sau, đến Cố Phán Phán cũng bị cung nữ dìu đi.

Các thần tử sao còn dám lưu lại, từng người cuống quít rời tiệc, có lẽ là nghĩ mau mau hồi phủ mới an toàn.

Khó khăn đợi đám người này rời đi, Cố Hiểu Hiểu lặng yên thở phào một cái.

Đoạn Hành quay đầu liền nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Cố Hiểu Hiểu, trên trán thấm ra một tầng dày đặc mồ hôi. Hắn nghĩ đến nữ nhân này vì hắn ráng chống đỡ để vào cung, trong lòng liền trào ra một loại cảm giác khác thường.

Hắn cất bước đi tới, khó khi tốt tính như vậy đỡ Cố Hiểu Hiểu dậy, đôi mắt xinh đẹp có chút co rúm lại, ánh mắt rơi trên khuôn mặt tuấn mỹ, hắn hỏi: "Không cử động được?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.