Tan Băng Rồi Đó Anh

Chương 92: Trở thành bạch mã




Trời đêm, bệnh viện khá im ắng, các lối đi đều vắng vẻ. Hai chữ cấp cứu trên tấm biển hộp sáng đèn treo cao nổi bật ngay lối vào. Phòng cấp cứu đóng cửa, bên ngoài vắng lặng với hai hàng ghế chờ chỉ có vài ba người ngồi. Phúc và Nam ngồi cạnh nhau giữa hàng ghế, Phúc hai tay ôm đầu, khuỷu tay chống đầu gối, Nam ngả người ra ghế, mặt mũi thất thần nhìn về phía cửa phòng đóng im lìm.

Chợt cửa mở, Phan và Thảo đi ra. Đầu Thảo băng trắng một vòng, một miếng bông to ụ gồ lên ở một bên. Chiếc áo dài trắng nhuốm máu từ một bên vai xuống dưới tà. Mái tóc dài được buộc tạm bằng một miếng vải, làn tóc mềm lòa xòa rủ xuống mặt, che bớt đi làn môi tái nhợt.

Phúc ngẩng mặt, nhìn Thảo mà lòng trào đau đớn. Nam cũng vậy, và anh nín thở nhìn cả ba người.

Thảo nép vào Phan khi sắp đi qua Phúc, Nam. Cô biết Phúc đang dành cho cô ánh mắt quan tâm lo lắng đến tột cùng. Không hiểu sao cô còn cảm giác được cả nhịp tim anh ta đập. Kệ anh ta, cô cố thể hiện là mình không thèm đoái hoài đến.

Anh ta đứng lên, có vẻ muốn nói với cô điều gì.

Cô cúi mặt tránh, kéo Phan cứ thế mà đi. Khi đi qua Phúc, Phan dừng lại một chút, anh đang muốn đối mặt với Phúc. Không ai nói ai điều gì, chỉ thấy sự căng thẳng, cô nhìn thấy bàn tay Phan co lại, một nắm đấm đang được chuẩn bị.

Cô ôm chặt cánh tay Phan hơn và níu Phan đi qua mặt Phúc. Đi qua Phúc một quãng rồi mà Phan vẫn còn gồng cứng cả tay. Cô biết, Phan đang phải kiềm chế hết mình vì không thể làm gì được hắn. Dù đó là kẻ đã phá hỏng sinh nhật của cô, sinh nhật tuổi 23, sinh nhật đầu tiên cô được tổ chức, mà tác giả của nó chính là Phan. Anh đã cố gắng đem đến cho cô một buổi lễ sinh nhật diệu kỳ.

Nhưng tất cả đã phải bỏ dang dở đấy để thần tốc chạy đến bệnh viện. Máu trên đầu chảy ướt áo cô và sang cả áo Phan, những cơn đau đầu liên tiếp, một vết khâu năm mũi, phải chụp Xquang và làm xét nghiệm, loanh quanh mãi tới khuya, bây giờ cô mới được ra về. Cô căm ghét hắn, đáng lẽ cô đã có một buổi tối sinh nhật thật tuyệt, chứ không phải là một buổi sinh nhật thảm họa thế này.

***

Chiếc Mercedes màu trắng sứ, kiểu dáng đáng yêu nằm lạc loài trong sân một khu tập thể bình dân cũ kỹ. Dưới đèn đường yếu ớt, nó nổi bật như một con thiên nga giữa khu rừng tăm tối.

Trong xe là một cô gái tóc vàng sóng sánh ngang lưng. Cô đang ngồi trước vô lăng, mắt nhìn nhẩn nha phía trước, tay nghịch lọn tóc xoăn bên cổ. Khuôn mặt trang điểm sành điệu, môi đỏ chót, mắt to, lông mi dài cong vút, từng đường nét trên gương mặt đều được trang điểm kỹ càng.

Chợt bên ngoài cửa sổ xe chỗ ghế bên, Phan ló đầu gõ kính. Cô gái lập tức cười rạng rỡ rồi mở chốt. Phan mở cửa ngồi vào trong xe, chỗ cạnh cô gái.

-Cám ơn nhé. Phiền Thư quá – Phan ngại ngần.

-Phiền gì mà phiền, em phải cám ơn anh mới đúng, không có anh hôm nay em đi một mình cũng buồn chết đi được. – Thư vui vẻ nói, chiếc xe lướt êm ra khỏi sân.

-Lần sau muộn thế này thì em nên ở lại, đi đường một mình nguy hiểm…

-Anh lo cho em sao? – Thư lúng liếng đôi mắt.

-Tất nhiên rồi, em là con gái mà lái xe ban đêm thế rất nguy hiểm.

-Không sao đâu, đường cũng dễ đi mà.

-Sao em không ở lại và xin nghỉ sáng mai?

-Ba em tính thế nào, anh biết rồi đấy.

-Nhưng với con gái mình, phải có ngoại lệ chứ.

-Chẳng có ngoại lệ nào hết, ba em trong công việc thì ai cũng như ai thôi.

-Kể cả sự an nguy của con gái mình sao.

-Không đến mức thế. Ba em biết em lái xe ổn mà.

-Hôm nay ba em có biết em đi thế này không?

-Có chứ, còn biết là đi với anh nữa.

Phan trầm ngâm, Thư liếc Phan tình tứ. Nụ cười nhẹ phớt trên môi cô. Chiếc xe lướt êm trên phố.

***

Thị trấn Tam Đảo lờ mờ trong sương sớm. Những mái nhà nhấp nhô tít xa. Mây quấn quýt bao quanh cùng với không khí mát lạnh, lại có cả mùi hương hoa cỏ tinh khôi ngan ngát. Không gian huyền ảo u tịch và cũng thanh thoát yên bình.

Thư buông tấm rèm cửa màu hồng khỏi tay, khung cảnh đất trời Tam đảo khép lại sau tấm rèm điệu đà. Cô đến trước bàn trang điểm, tự ngắm mình trong gương và cười mãn nguyện. Một ngày mới bắt đầu, cô phấn khởi cầm hộp kem trang điểm. Xung quanh cô, một bàn mỹ phẩm đắt tiền đang xếp từng tầng chờ đợi.

Một người phụ nữ trạc năm mươi tuổi dáng người hơi đậm, quần áo giản dị đi vào với vẻ ngạc nhiên.

-Sao cô dậy sớm vậy, ông chủ bảo cô hôm nay nghỉ mà?

-Cháu có cuộc họp quan trọng, không thể vắng mặt.

-Kỳ lạ, ông chủ vừa gọi điện dặn tôi hôm nay phải chăm sóc cô cẩn thận. Đêm qua cô về muộn, hôm nay phải nghỉ.

-Cháu không cần nghỉ. Cháu vẫn đi làm.

-Con à, một ngày không gặp cậu ta thì có sao, con nhìn con trong gương kìa, mắt có vết thâm rồi này. Nghỉ ngơi đi cho lấy lại phong độ, xong rồi hẵng gặp người ta có hơn không.

-Anh ấy không phải người chỉ quan tâm tới hình thức đâu bác à.

Thư vừa nói vừa tỉ mẩn thoa kem, mặc kệ sự nín nhịn và tiếng thở dài của bà giúp việc. Bà đến bên chiếc giường được trang trí rất yêu kiều của cô, lặng lẽ gập chăn.

***

Một văn phòng làm việc khá chật chội, từng chồng hồ sơ chất lên nhau, những chiếc bàn làm việc kê không cách xa nhau là mấy. Giấy tờ xếp cả trên bàn làm việc, gác bên cạnh máy tính. Không ai quan tâm đến sự chật chội của nó cả. Tất cả đều chúi mặt vào giấy tờ, bản vẽ và máy tính. Công việc đã choán hết tinh thần của mọi người.

Phan cũng trong số ấy. Anh đang dõi mắt trên bản vẽ công trình trải rộng trước mặt.

Chợt có hai vị khá trẻ tuổi đi vào, đầu đội mũ công trường, trên người bộ quần áo công sở đều lấm lem đất cát. Vừa mới vào họ đã tháo mũ lộ ra khuôn mặt đỏ gay, đẫm mồ hôi.

-Xong rồi hả anh? - Phan ngẩng mặt hỏi nhã nhặn.

-Ừ, sao vẫn còn ở đây thế? Không chuyển phòng à? – Một vị vừa rót nước vừa hỏi, trong kia vị kia đang nốc ừng ực một cốc nước lớn.

-Dạ chốc nữa em chuyển, em nốt cái này đã.

-Thôi chú mang về chỗ chú mà nốt. Ở đây giải phóng được cái gì tốt cái ấy. Mà này, bên đó rộng, điều hòa lại xịn, trưa cho anh sang ngủ ké nhé.

-Vâng, em thì có vấn đề gì đâu.

-Đúng rồi, hê hê, nếu ai hỏi sao dám sang đó ngủ thì tụi này cứ nói tên cậu ra đấy nhé.

-Ôi anh nói thế thì em không dám rồi. Em chỉ là nhân viên mới thôi.

-Gớm, chú cứ kín đáo thế chứ ai dám động vào chú. Nhân viên nhưng lại là bạch mã của tiểu thư nhà xếp thì bố thằng tổ trưởng nào dám lên mặt.

-Trời ơi, bạch mã cơ à, bái phục các anh, có gì đâu mà tưởng tượng giỏi thế. – Phan cười xòa.

-Này chú phải hiểu tất cả nhất cử nhất động của cô bé đó đều vào mắt các anh em ở đây nhé. Chả phải ý đồ gì nhưng đó là tí mưa rào trên cánh đồng mùa hạ. Ai cũng mong. Cô bé đó chấm chú trăm phần trăm rồi. Chú giả vờ ngu hay ngu thật mà cứ lừng chừng ra thế?

-Chuyện này đâu thể vội được anh? – Phan cười bí hiểm.

-À, hóa ra là ngu giả vờ. Mà chú cũng bản lĩnh vãi. Phải anh thì anh đã chốt luôn rồi.

-Hơ, thế thì mới khác người, mới trở thành kim cương giữa một bầy sỏi đá. Anh em mình học đi nhé, cứ vồ vồ vập vập bảo sao gái cứ chạy hết. – Một cậu ló mặt khỏi màn hình tham gia câu chuyện.

Chợt Thư xuất hiện, tóc vàng uốn lượn, váy ren vàng khuê các, giày gót nhọn trắng, dáng dấp thong thả của một cô tiểu thư. Mấy anh chàng trong phòng không ai bảo ai rời mắt khỏi công việc hết, những ánh mắt nhìn cô đầy háo hức và ngưỡng mộ.

-Chào các anh – Thư cười tươi tắn.

-Chào em. – Mọi người vui sướng đáp ngay. Mấy cậu đứng lên kéo ghế cho cô ngồi

-Em ơi, em ngồi đây này.

-Không, em ngồi đây này, ghế của nó bẩn đấy.

-Hi hi… - Thư bụm miệng cười, đến thẳng chỗ Phan. Mùi nước hoa quyến rũ từ cô tỏa ra khiến cánh mũi các chàng phập phồng. – Anh Phan, em sẽ giúp anh chuyển phòng.

-Ơ… ơ… không cần đâu em… mình anh làm được rồi – Phan ngơ ngác.

-Em bưng hộ anh cái này – Thư ôm luôn hộp văn phòng phẩm trên bàn Phan rồi đi ra. Ai cũng thấy trên môi cô có nụ cười e ấp.

Phan đứng ngẩn ra trước sự chiếu tướng của mọi người.

***


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.