Tan Băng Rồi Đó Anh

Chương 79: Ân hận




Ngay sau đó, Phan lập tức hỏi chuyện cô và Phúc. Đang cơn tức giận, cô tức tưởi kể ra tất cả, rằng cô đã gặp hắn thế nào, hắn đã o ép cô ra sao, những ngày cô phải chịu đựng hắn, và vì sao cô phải chịu đựng hắn… Kể xong, lại bị nghe Phan trách cô ngốc, cô không muốn Phan đánh nhau rồi cuối cùng vẫn xảy ra đấy thôi.

Tiếp đó là đến chuyện ông Mạnh, Phan nghe đến đâu, lắc đầu thở dài đến đấy. Rồi Phan yên lặng rít thuốc đến hàng giờ đồng hồ ở ngoài hiên.

Cô không dám hỏi gì vì biết Phan đang muốn tĩnh tâm suy nghĩ. Nhìn cái dáng trầm tư xen lẫn đau khổ của Phan cô thấy thương. Sao một lúc cô lại đem cho anh quá nhiều chuyện phức tạp thế.

Hôm đó Phan về rồi không thấy sang lại để hai đứa chuyện trò với nhau theo như cô nghĩ, mấy ngày xa nhau bình thường hai đứa thế nào cũng đi dạo hay là đi cà phê tới khuya. Nhất là hôm nay Nhung vẫn đang đi công tác, cô phải ở nhà một mình, và Phan biết là cô đang cần Phan như thế nào… Cô cứ ở nhà ngóng Phan, tâm trạng hoang mang dần.

Cô bắt đầu thấy lo, Phúc không dễ dàng chịu thua, bản thân anh ta đã vô lý ngang ngược từ trước tới nay rồi, liệu Phan có đủ là lý do cho anh ta lùi bước! Không đâu! Đã thế, hôm nay còn bị Phan đánh cho như thế, chắc anh ta sẽ trả thù. Trời ơi, hắn mà trả thù thì Phan chết chắc, cô ân hận lắm rồi, chỉ một phút tức nước vỡ bờ, cô đã làm Phan gây tội lớn.

Sáng hôm sau cô sang Phan sớm. Phan đã ra ngoài đi đâu rồi, trong phòng máy tính vẫn bật, giữa màn hình dòng chữ đơn xin thôi việc đập vào mắt cô. Cô lập tức đọc, lá đơn đang được đánh dở.

Kính gửi: Ông Nguyễn Hoàng Phúc – Trưởng phòng dự án CFD”

Tên tôi là: Đặng Ngọc Phan – Nhân viên dự án CFD

Tôi viết đơn này xin được thôi việc tại công ty. Tôi rất tiếc vì những gì đã xảy ra hôm qua đã khiến tôi không thể tiếp tục làm công việc này nữa. Dù công việc ở đây tôi rất hài lòng

Những dòng chữ dở dang này khiến cô vô cùng sửng sốt, cô đọc đi đọc lại. Nguyễn Hoàng Phúc ư? Trưởng phòng ư? Thôi việc ư… Vậy là đang có chuyện gì đây? Nguyễn Hoàng Phúc. Nguyễn Hoàng Phúc. Cô lẩm nhẩm, tên anh ta đấy, cô thuộc làu mà. Thảo bàng hoàng nhìn xung quanh, mấy tập tài liệu để bên cạnh càng chứng minh cho những gì cô đang ngờ ngợ. Ngay trên đó có một bản có chữ ký của Phúc. Có lần Phúc đã viết thư cho cô và chữ ký anh ta đã in vào đầu cô. Đó chính là chữ ký này. Thảo rụng rời, cô lật lật mấy tờ tài liệu, ở dưới có bản có nét chữ phê của anh ta trên đầu tài liệu, chính là những nét chữ này…

Cô run lẩy bẩy ngồi luôn xuống ghế tại đó, rồi bần thần người ra, cô không biết nghĩ sao, không biết tính sao với sự thật này.

Chỉ có một cảm giác rõ nhất là cảm giác mang trọng tội. Nhưng sao chuyện lại thế này? Sao sự việc lại thế này?

Phúc chính là sếp của Phan.

Có sự thật nào oái oăm như thế?

Cô nhìn thấy cái cốc uống nước đựng đầy ắp đầu mẩu thuốc lá trên bàn, Phan của cô bình thường rất hiếm khi hút thuốc, thậm chí trong nhà còn không có gạt tàn luôn, vậy mà cả đêm qua Phan đã hút thuốc, phòng vẫn còn sực mùi thuốc lá, những điếu thuốc dang dở bị dụi tắt, dấu vết còn rất mới. Nước mắt cô ứa ra, lần đầu tiên Phan như thế này đây.

Cậu ấy hẳn đã dằn vặt rất nhiều. Mắt cô nhòa lệ…

“Mình phải khất hẹn cậu hôm nay rồi. Sếp cần gấp quá nên mình phải cố. Giờ mình phải làm ngay nếu không sẽ không kịp. Cậu về ngủ sớm đi, đồ cậu làm, đêm mình sẽ ăn hết. Cứ yên tâm, đã bảo không ốm là sẽ không ốm đâu mà sợ.”

“Thảo ơi, thành công rổi. Sếp đã chú ý tới đề án của mình, sếp muốn mình triển khai tiếp. Cậu có biết như thế là thế nào không, đó là anh ta đã nhìn nhận được khả năng của mình. Mình đã thuyết phục được anh ta rồi.”

“Mấy hôm nay mình bận tối mặt tối mũi Thảo ơi. Cậu biết là bận cái gì không. Bận làm sếp đấy. Được sếp tin tưởng cũng khổ. Mấy ngày nay sếp đi chơi và ủy quyền cho mình hết. Muốn nghỉ một buổi về quê giải cứu cậu mà xin không được Thảo ơi.”

Giọng nói thanh minh pha lẫn niềm tự hào của Phan khi nhận được điện thoại Thảo báo cô đã ở quê ra, cô vẫn còn nhớ. Cô cũng còn nhớ như in nét hân hoan vui sướng của Phan mỗi lần ghi thêm điểm trong mắt sếp. Vậy mà bây giờ…

Cô ngồi chết lặng đau khổ. Cô đã hại Phan thê thảm rồi.

Cửa phòng mở, Phan bước vào, trên tay cầm bao thuốc, thấy Thảo đã ngồi ở chỗ máy tính, nước mắt lưng tròng từ bao giờ, Phan luống cuống.

-Sao thế? Cậu sao thế?

Thảo đụng con chuột cho màn hình sáng lên, Phan nhìn vào bối rối.

-Có gì đâu nào, đâu có chuyện gì đâu nào.

Chỉ có thế là Thảo đứng lên ôm chầm lấy Phan, không hiểu sao lúc này cô có thể nép vào ngực Phan, gục đầu vào vai Phan ngon lành đến thế, điều mà trước đây cô vốn chỉ luôn chờ đợi… Phan ôm cô, xoa vai vỗ về.

-Cậu không được thôi việc, mình không cho cậu thôi việc thế này… - Thảo thút thít.

-À… mình… chán cái chỗ này lắm rồi, mình muốn làm chỗ khác.

-Tại sao lúc ấy cậu không nói ngay ra sự thật, mà lại lao vào đánh hắn? Cậu nghe lời mình làm gì vậy, để đến bây giờ… mình hại chết cậu rồi.

-À… à… Không sao, đã bảo là không sao… - Phan hơi khựng lại rồi tiếp tục vỗ về - Cậu không hại gì mình hết. Mình không có chuyện gì hết.

-Cậu… mất việc đến nơi mà còn bảo là không có chuyện gì à, còn bảo là mình không hại cậu sao. Thế cậu đánh hắn là vì ai? Ai mới có thể khiến cậu đánh luôn cả sếp của mình thế?

-Không phải, không phải đâu Thảo, hắn không phải sếp của mình…

-Không phải thì cái tên Phúc trong đơn là ai kia? – Thảo ấm ức đẩy Phan ra.

-Trùng tên thôi mà. Đã bảo mình chán chỗ này rồi, cậu không liên quan gì hết. – Phan nghiêng mặt, tránh cái nhìn trực diện của Thảo.

-Phan, cậu còn muốn giấu mình đến lúc nào nữa đây? Cậu định sẽ chịu đựng một mình để cho mình được hả hê sung sướng? Nhưng mình biết hết cả rồi. Hắn chính là sếp của cậu. Họ tên hắn mình biết, nét chữ hắn mình biết, và cả chữ ký của hắn nữa – Cô chỉ tay vào chữ ký của Phúc trên trang A4 – Có một lần hắn đã viết thư cho mình…

-Hắn không phải là sếp của mình! Hắn không là cái gì của mình! – Phan nổi nóng.

-Sao vậy Phan ơi, hắn chỉ trêu ghẹo mình thôi. Những người như hắn, con gái có thiếu gì. Cũng chả mấy mà hắn chạy theo những đứa khác. Cậu đừng vì chuyện này mà làm mất đi một công việc tốt.

Phan chống hai tay lên mép bàn, môi mím chặt, hai xương quai hàm nổi lên, chắc chắn anh đang tức giận. Thảo đặt bàn tay mềm mại lên cánh tay cơ bắp đang căng cứng của Phan.

-Cậu đã từng nói với mình đây là một công ty rất lớn, là một trong những công ty hùng mạnh hàng đầu, và đó cũng là khát khao của cậu. Cậu thôi việc chỗ này thì làm sao có thể tìm được chỗ nào hơn… Mình xin cậu! Công việc cậu sẽ gắn cả đời với nó. Còn chuyện mình với hắn chỉ là chuyện ngày một ngày hai. Cậu đừng vì mình mà bỏ đi cả một cơ hội tốt. Nếu cậu thôi việc thì mình sẽ không thể nào tha thứ cho mình được đâu.

Phan đau khổ ôm Thảo vào lòng, kéo đầu cô ấp lên bờ vai gầy guộc của anh.

-Cậu nhất định phải vượt qua được chuyện này. – Thảo vẫn xúc động – Hắn tuy xấu xa với mình, nhưng trong công việc thì vẫn là người tốt. Chẳng phải cậu đã từng một lần thắng được hắn sao. Hắn đã phải công nhận cậu đấy thôi. Thời gian qua hắn đã tín nhiệm cậu nhất. Điều đó chứng tỏ hắn cũng công tư phân minh. Mà chuyện này rồi cũng sẽ qua. Cậu hãy nhẫn nại lần nữa đi…

-Mình biết rồi, thôi mình biết rồi. – Phan xoa vai Thảo.

***


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.