Tan Băng Rồi Đó Anh

Chương 126: Địa ngục vẫn kề bên




Lời của Nhung như được tăng thêm mấy lần sức nặng bởi vì nó trùng với tiếng nói trái tim cô, mấy ngày nay tự ái của cô đã suy yếu dần, cùng với những giận hờn, tủi thân, bây giờ đã tan biến hết.

Cô không thể chờ đến ngày mai khi Phan ra viện thì mới đi gặp Phúc được. Ngày mai thì lâu lắm, cô muốn gặp Phúc ngay giờ.

Bỏ Phan lại một mình trong bệnh viện, cô về nhà chọn nhanh cho mình một bộ đầm.

Vuốt nhẹ làn vải mềm như tơ mơn man trên nước da trắng hồng quyến rũ, cô hồi hộp nhớ lại giây phút ấy, giây phút cô suýt nữa đã có nụ hôn đầu tiên…

Hôm ấy cô đã mặc chiếc váy này, chiếc váy do anh chọn, nó có màu hồng của cánh hoa đào, lại mềm như lụa, cổ hơi rộng… và trời ơi, chỉ vì nó mà cô đã phải chạy trốn nụ hôn tình yêu đầu tiên. Bởi vì ánh mắt anh lúc đó đã khao khát quá, rực cháy quá, làm cô sợ.

Nụ hôn tình yêu đầu tiên chắc phải nhẹ nhàng lãng mạn thôi chứ. Cô vẫn mơ tưởng như vậy và tự nhủ sẽ không bao giờ mặc cái váy này nữa.

Vậy mà hôm nay cô lại phải lấy nó ra, nhìn xuống suốt cơ thể mình trong chiếc váy, ừ thì cái cổ hơi rộng, ừ thì những đường cong… nhưng có lẽ… sẽ làm anh ấy mau mủi lòng nhất. Thảo đỏ lựng mặt… Phải đi xin lỗi người yêu, mà lại vụng về như cô... nên phải nhờ đến cả mãn nhãn thế này đây.

Thảo cầm điện thoại, tay cô run run, bây giờ là bước cuối cùng, gọi điện thoại cho anh ấy.

Chợt có cuộc gọi đến, là số lạ.

-Alo? – Thảo nghe máy.

-Alo, tôi nghe, ai thế ạ? – Thảo hỏi khi thấy trong điện thoại chỉ toàn âm thanh ngoài đường phố.

-Mày nghe đây – Bên kia bây giờ mới cất giọng – Gặp tao ngay, nếu không, tao cho thằng chó ấy chết.

Thảo lặng người, bóng ma của đời cô sau mấy ngày mất tăm mất tích lại trở về, mà cô thì hiểu rõ nó.

-Ông không được hại người ta, người ta không thù không oán ông gì hết cả, người ta chỉ cứu tôi.

-Tao không nói thằng chó đó, tao nói thằng chó CDI.

-Anh ấy… mà ông động đến… thì đời ông kể như xong. – Thảo cố cứng giọng.

-Thật thế không? Vậy tao thử!

-… - Thảo thở hổn hển vào máy.

-À quên, mày thích người yêu mày ăn bom đạn hay bom xăng?

-Không! - Thảo hét.

-Đến ngay, nghe cho kỹ địa điểm đây…

***

Quán cà phê nằm hẻo lánh đến nỗi mà chú taxi phải đi quanh co một hồi mới đưa cô đến đúng địa điểm lão đưa ra. Quan sát thì cô biết tại sao lão lại chọn quán này. Với cái quán hai mặt tiền và vài con ngõ vắt qua thì lúc nào lão cũng có thể thoát chạy.

Cuối cùng không phải là Phúc được mãn nhãn mà là lão Mạnh mãn nhãn. Trong cơn hoảng loạn cô không biết làm gì ngoài việc tuân theo ngay lệnh lão. Suốt từ nãy tới giờ, cô phải ngồi co rúm lại, không còn gì ân hận bằng.

-Phải theo anh, em phải theo anh - Lão nhìn cô chưa đủ nhưng vẫn phải cất giọng vì chắc thời gian không cho phép.- Anh đã chuẩn bị tất cả. 

-Chuẩn bị tất cả… ông còn bắt tôi đi đâu? – Thảo tròn mắt.

-Vượt biên. – Lão nói khẽ, mắt đáo đưa hai bên đề phòng.

-!!! – Thảo tự lấy tay bịt cái miệng mình đang há ra.

-Em không được chối, vì em chỉ có một sự lựa chọn đó thôi. Nếu em muốn anh không động đến nó.

Thảo thở hổn hển, cô bấu chặt hai tay vào thành ghế.

-Chúng ta đi ngay giờ luôn, em không cần phải mang theo gì hết. Anh đã lo đủ.

-Không! – Người Thảo run bần bật.

-Anh hứa sẽ không động vào nó nữa, không động vào một thằng nào của em nữa, chỉ cần em theo anh.

-Không!

-Cô muốn tôi giết nó có phải không? Có phải cô muốn như thế không? – Lão hằn học trợn mắt.

-Ôi! – Thảo cảm thấy ngột ngạt không thở nổi.

-Đừng có làm người ta chú ý đến nữa. Đứng lên theo tao đi ra đằng kia. 

-Hãy giết tôi đi, ông hãy giết tôi đi thì hơn.

-Mày sẽ được toại nguyện, nhưng sau khi tao giết nó.

Thảo gục xuống bàn.

-Thảo, anh dìu em đi – Lão lay vai cô lôi dậy.

-Cứu tôi, có người muốn bắt cóc tôi! – Thảo cố gào lên, nhưng tiếng kêu của cô tắc nghẹn trong cơn đau khổ.

-Im mồm – Lão sin sít qua kẽ răng.

-Tôi sẽ không yêu anh ấy nữa, tôi không yêu anh ấy nữa là được chứ gì – Thảo thều thào, người vẫn ngả gục xuống bàn.

-Mày phải theo tao.

-Tôi không thể, tôi còn mẹ tôi mà.

-Bà ấy rồi tao cũng sẽ lo. Đi.

-Hu hu, tha cho tôi… - Thảo bật khóc, tiếng khóc của cô làm mọi người chú ý.

-Câm miệng.

-Tôi không đi đâu đâu, tôi xin ông đấy, hu hu…

-Tao cấm mày yêu nó – Lão nói nhỏ qua kẽ răng rồi lủi ngay khỏi quán.

***

Thảo cố che giấu vẻ mặt vừa mới khóc trước khi bước chân vào phòng bệnh của Phan. Nhưng vừa mới bước vào, Phan đã nhổm dậy nhìn cô.

-Sao? Chuyện gì nữa thế này? – Phan sửng sốt.

-Không – Thảo cố quay mặt đi, rồi lại bật ra tiếng sụt sịt.

-Nó đã nói gì em? Mà nó là loại người gì thế! – Phan vung tay nổi cáu – Bạn gái đến làm lành cũng không được nữa à!

Thảo xua tay lắc đầu. 

-Thế hai người có chuyện gì? Nói anh nghe xem nào? – Phan đến bên Thảo, nhìn quây mặt cô.

Thảo nghẹn ngào quay đi.

-Được rồi! Thằng kiêu kỳ! Thằng dị hợm! Để mai anh hỏi tội nó!

-Không phải… em đã bảo không phải… - Thảo quay lại, như chực khóc.

-Chúc mừng! Chúc mừng! – Chưa thấy người đã thấy tiếng, cả hai nhận ra tiếng Nam ở bên ngoài hành lang, và kế tiếp là một bó hoa to lù lù ngay ở cửa. Nam tay cầm hoa, miệng cười toét.

Thảo quay ra, theo phản xạ, cô vẫn ngóng tìm người đi theo sau như mọi lần. Nam vào, rồi Đại vào, hôm nay có thêm cả Sơn, sau cùng… đến Phúc.

Tim cô muốn vỡ òa sau những ngày mong nhớ. Cuối cùng Phúc cũng đến.

-Chúc ông bình phục mạnh giỏi nha! – Tiếng Đại sang sảng.

Đám con trai lần lượt bắt tay Phan, đến lượt Phúc, cả hai cùng khựng lại, chỉ có thấy tay hai người giơ ra…

Bởi lẽ, Phan thì nhìn thái độ Phúc, còn Phúc thì đang nhìn đôi mắt đỏ hoe của Thảo đầy lo lắng.

“Không được” Thảo lẩm nhẩm, trong lòng có một quyết tâm, cô đi tới trước mặt Phúc, mặt mũi hầm hầm.

-Anh đi về đi! Em không muốn nhìn thấy mặt anh!

Cả năm chàng trố mắt nhìn cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.