Tan Băng Rồi Đó Anh

Chương 114: Lộ tẩy




Cột đèn giao thông sáng lên đèn đỏ, các phương tiện dừng lại, một chiếc xe con sang trọng màu đen lẫn trong đó.

Phúc ngồi trong xe, bồn chồn nhìn từng con số nhảy trên đèn, anh muốn lao qua luôn và anh có thể lao được, nhưng từ nay anh sẽ không thế nữa. “Mình sẽ tuân thủ đầy đủ luật an toàn giao thông, mình phải sống thật nghiêm chỉnh, mình phải làm cho cô ấy yên tâm tuyệt đối” Phúc tự nhắc nhở và nghĩ tới chiến tích bị giữ xe của mình.

“Thảo không yên tâm về anh, cô ấy sợ bị ruồng rẫy, sợ sau này cuộc đời sẽ cô đơn giống mẹ, cô ấy yêu anh nhưng phải cố nén, chuyện giữa cô ấy và Phan chỉ là đóng kịch…”

Những lời của Thư vừa nói còn văng vẳng bên tai, anh đã như hóa dại sau khi nghe những lời nói đó. Ra khỏi cà phê Vy Vy, anh lập tức lao xe đến với Thảo. Đường Hà nội đông hơn mọi ngày và dài hơn mọi khi, anh đang muốn mọc cánh.

Trong quán cà phê Vy Vy, Thư đang thong thả bước ra, đứng trước cửa quán, cô thả mắt nhìn xa xăm ra phố “Thảo, cho dù có chia tay với anh ta, tôi cũng phải giúp cô một chuyện”

Sân khu tập thể nơi Thảo trọ có một chiếc xe đen vừa lao tới đỗ kịch, cửa xe mở bung, một thanh niên to cao vạm vỡ bước ra, vét đen lịch lãm, anh ta bước một bước bằng cả mấy bước của người khác.

Những bước chân của Phúc đã đi đến cầu thang, anh bước ba bậc một, chằng mấy đã vượt hết đám cầu thang đó. Tầng năm đã hiện ra trước mặt, ngực anh căng tràn cảm xúc.

Phòng Thảo mở cửa, giữa nhà, Thảo đang lúi húi ngồi viết bài bên một cái bàn con, bộ quần áo ở nhà đã bạc màu, mái tóc dài buộc gọn, Phúc nghẹn ngào đứng ngắm. Thảo vẫn say sưa.

Nhưng chỉ một chút thôi thì Thảo đã ngẩng mặt, cô nhận ra cái bóng ở cửa với vẻ mặt rất ngỡ ngàng. Bởi lẽ, trông anh xọm quá. Anh ốm chăng? Cô ngờ vực ngắm anh, trong lòng bắt đầu dậy sóng, cô đã nhớ anh rất nhiều…

Chợt cửa nhà vệ sinh mở ra, Phan xuất hiện và sững người khi thấy Phúc. Còn Phúc, dù đã biết sự có mặt của Phan nhưng vẫn nhìn Thảo da diết không thôi. Thảo quay lại nhìn Phan đầy lúng túng.

Phúc vào nhà luôn, Thảo cúi mặt không biết phải làm sao, lạy Trời lạy Phật, đừng có chuyện gì xảy ra! Hồi hộp và lo lắng, cô đứng lên, người so lại, Phúc thì đã đứng bên cô.

-Có việc gì không? – Thảo nhìn Phúc, mắt chứa đầy lo sợ về Phan.

-Có. Tất nhiên là có. – Phúc nhìn cô trìu mến.

Thảo lo lắng nhìn sang Phan.

-Từ nay trở đi chúng ta sẽ có rất nhiều việc cùng nhau đấy. – Giọng Phúc bí ẩn.

-Sao lại thế? – Thảo tròn mắt hoảng sợ.

-Bởi vì chúng ta… là của nhau. – Phúc nói rồi ôm Thảo luôn.

-Ơ… ơ… Thảo hoảng hồn đẩy ra, nhìn Phan cầu cứu.

-Làm cái gì đấy! – Phan sầm mặt xông đến, lừ mắt Phúc.

-Ông hãy kết thúc vở kịch đi, trả cô ấy lại cho tôi. – Phúc gườm lại Phan.

Trời đất ơi, lại sắp có chuyện rồi, Thảo hiểu ngay, nhưng mà… làm gì đây?

-Em xin anh… - Thảo đấm Phúc.

-Bỏ cô ấy ra! – Phan nghiến răng, tím mặt quát.

-Thảo, từ nay anh sẽ không bao giờ buông em ra nữa – Phúc giữ chặt Thảo hơn, không thèm đếm xỉa đến Phan.

-Anh… sao thế này? – Thảo nhìn Phúc khổ sở.

Phan nắm tay Thảo lôi ra.

-Mày không có quyền, cô ấy yêu tao, thì cô ấy là của tao! - Phúc chặn tay Phan lại, trừng mắt lên.

-Mày nhầm! Người ta chưa bao giờ yêu mày hết! – Phan quát, trừng mắt lại.

-Vậy thì hỏi Thảo đi! – Phúc tự tin.

-Đúng thế, ta hãy hỏi cô ấy – Phan cười khẩy, rồi nhìn Thảo với đôi mắt sắc lém khiến Thảo hiểu ngay ngầm ý – Thảo, em yêu ai, nói cho hắn biết đi.

-Em… em… - Thảo mấp máy môi, mắt nhìn Phan không chớp.

-Hãy nói em yêu ai, nói cho hắn nghe thêm lần nữa.- Phan nghiêm giọng.

-Em… em yêu anh… em yêu anh Phan.

Phan cười nhếch mép, Phúc sững sờ, lắc người Thảo cho quay mặt vào mình.

-Có thật không. Hãy nhìn vào mắt anh mà nói.

-Em đã nói rồi, em yêu anh Phan, thả em ra – Thảo rên rỉ, né mặt Phúc.

-Em thề chứ?

-Vâng. – Thảo gật.

Phúc buông tay, anh thấy mình tựa đang rơi vào chín tầng địa ngục. Phan đã vội kéo Thảo vào lòng hắn, mặt ngạo nghễ.

-Giờ mày nghe rồi đấy, mày thấy rồi đấy, không còn gì để thắc mắc nữa đâu, ra khỏi đây đi.

Rồi Phan kéo luôn tay Thảo để cũng ôm ngang bụng mình, Thảo được “nhắc nhở” nên tác hợp ngay. Phúc trố mắt nhìn hai người. Trái tim như vỡ ra.

-Anh đi đi – Tiếng Thảo cất lên trong khi cô quay mặt vào ngực Phan.

Phúc hẫng hụt bước ra cửa, ra đến cầu thang, vừa đặt chân xuống một bậc, anh bỗng vụt quay trở lại.

-Thư, cô đến đây! – Phúc rống lên trên điện thoại ngay trước cửa phòng Thảo – Cô đến ngay lập tức! Đến để lộ ngay thân phận của cô đi! Nếu họ yêu nhau, thì cô là ai!

Cả Phan và Thảo đều trố mắt trước Phúc, rồi lại quay nhìn nhau. Chuyện gì đây? Còn Thư là sao?

Phúc thì đang phát rồ. Mắt Phúc đỏ sọng, mặt tím tái, những khối thần kinh trên mặt đang giật giật, Phúc cất điện thoại, nhìn thẳng vào mắt Thảo.

-Em dám nói dối anh. Vậy thì ngay bây giờ anh sẽ cho em thấy. Chốc nữa Thư sẽ tới đây, em hết đường chối cãi! Thư đã nói cho anh tất cả!

Thảo há miệng bàng hoàng, cứ đơ ra nhìn Phúc, rồi lại nhìn Phan. Mặt Phan cũng đang tái đi, cả hai cùng hiểu là chuyện đã lộ rồi.

-Anh biết là quá khứ anh sai, anh có thể quỳ xuống để xin em bỏ qua điều đó – Phúc đau khổ - Chỉ cần em thừa nhận một sự thật, sự thật là em đã yêu anh.

-Anh…! – Thảo nghẹn lời.

-Xin em, tuy rằng quá khứ của anh đã không được như em mong muốn, nhưng mà anh đã thay đổi rồi, kể từ lúc gặp em, đã lâu rồi anh không sống như trước nữa. Hãy tin tưởng anh! – Phúc thống thiết.

Thảo bụm miệng để đè nén cảm xúc. Phan nắm khuỷu tay cô bóp lại.

-Nếu như em vẫn còn không tin tưởng anh, thì ngay ngày mai, bố mẹ anh sẽ đến nhà em hỏi cưới. Anh sẽ lấy em! – Phúc quyết tâm.

-Hơ! – Thảo tròn mắt.

-Thằng điên kia, mày có cút khỏi đây không, lảm nhảm cái gì thế! – Phan không chịu nổi nữa, rít lên.

-Anh nói thật đấy, Thảo ơi, từ lâu anh đã muốn cưới em! – Phúc càng xúc động, lao vào Thảo.

-Cút đi! – Phan đạp Phúc ra.

Hự, Phúc ngã, Phan thì mặt đỏ như con gà chọi, hai bàn tay đã nắm vào, Thảo hoảng hồn lao xuống ôm lấy Phúc.

-Đừng có đánh anh ấy, xin đừng có đánh anh ấy! Tha cho anh ấy đi! – Thảo cuống quýt – Đừng có đánh anh ấy nữa! Phan!

Thảo sợ hãi nhìn Phan, cơ thể cô đã choàng cả lên người Phúc. Phan bắt buộc phải ghì hai nắm đấm lại, cơ thể gày gò của anh rung lên vì tức, mắt anh vằn những tia máu. Thảo cố ôm chặt lấy Phúc, như thể vẫn sợ Phan xuống tay, cô không biết rằng khuôn mặt Phúc bây giờ đang cực kỳ mãn nguyện. “Thư, tôi nghĩ cô không cần phải tới đây nữa”, Phúc nghĩ và vòng tay ôm Thảo.

Phan đứng như trời trồng.

Từ ngoài hành lang có tiếng giày gót nhọn chạy tới, Thư xuất hiện ở cửa, mái tóc còn bồng lên vì vừa bay trong gió, cô đã tất tả chạy tới đây ngay khi nhận điện thoại của Phúc. Đứng cửa nhìn vào cảnh tượng Phúc và Thảo đang ngồi dưới nền nhà ôm lấy nhau, Thư rất thắc mắc, dù rất vui mừng, còn Phan thì đứng đó nhìn cô như thù địch.

-Chúc mừng hai người – Thư lờ Phan đi, mặt đầy kiêu hãnh.

-Thư, rất cảm ơn cô – Phúc nhìn Thư cảm kích.

-Vâng. – Thư cố cười tươi tắn với Phúc – Đã được vậy rồi, anh còn gọi tôi tới làm gì.

-Hừ - Phan hừ giọng quay đi, chống tay ngang hông vẻ bực tức, chỉ có thế thôi mà đã làm Thư tay chân luống cuống, nét sợ sệt xâm lấn khuôn mặt kiêu hãnh của cô.

-Xin lỗi, tham gia chuyện của ông một chút – Phúc đã đứng dậy, đến bên Phan gãi gãi đầu – Người ta đâu có lỗi gì…

-Hừ… - Phan quay lại hừ mắt với Thư lần nữa, rất căm phẫn, Thư chỉ biết cúi đầu nhận lỗi. Chưa hả, Phan lạnh lùng bước qua Thư, và đi ra cửa luôn.

-Phan! Phan ơi! – Thảo chạy theo – Tha lỗi cho Thư đi! – Thảo tóm luôn tay Phan kéo lại khẩn thiết – Cô ấy yêu cậu, hãy bỏ qua cho cô ấy, đừng vì mình mà giận Thư như thế.

-Thảo, anh và Thư không còn cái gì hết cả.

-Gì cơ? Hai người đang hạnh phúc với nhau…

-Không phải đâu, anh yêu em. Thảo ạ. – Phan nhìn sâu vào mắt Thảo.

-Hở?

-Anh vẫn yêu em, chưa bao giờ anh thôi yêu em cả, còn với Thư, đó là sai lầm của anh.

-Trời ơi, Phan! – Thảo thẫn ra.

-Hãy để anh đi, lúc này… anh không muốn nhìn thấy cô ta! – Phan gạt tay Thảo.

-Anh thật quá đáng! – Giọng Thư cất lên, giận run, Thảo quay lại, Thư đã tới từ lúc nào- Anh không muốn nhìn thấy tôi, cũng được thôi. Nhưng trước khi chia tay, anh hãy trả lời tôi một câu. Đó là… tôi làm thế là đúng hay sai? Đúng hay sai? Anh nói đi!

-Hừ, đúng với sai à! – Phan gằn giọng – Tôi nói cho cô biết, tôi ghét nhất là bị bán đứng! Cô tự kiểm điểm lại mình đi! – Nói rồi Phan lao xuống cầu thang.

Hai người con gái thẫn thờ đứng đó, cùng nhìn vào những bậc thang, nơi Phan vừa mới đi qua.

“Sao lại thế này…”, ánh mắt Thảo vẫn còn ngơ ngẩn.

“Em bán đứng anh, nhưng mà vì sao…”, đôi mắt Thư đầy uất ức, nước mắt lăn ra.

“Làm sao bây giờ?”, Phúc vò đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.