Tam Thế

Quyển 1 - Chương 5: Chân tướng




Rơi từ tường thành cao trăm trượng xuống, tôi quả thực đã chết, hơn nữa, còn chết vô cùng thê thảm.

Sau khi chết, linh hồn tôi thoát khỏi thể xác, được Hắc Bạch Vô Thường đến đón về Minh Giới để tiếp tục vòng luân hồi, bắt đầu một kiếp mới, nhưng tôi lại cự tuyệt họ, nhất quyết đòi ở lại nhân gian. Trước thái độ kiên quyết của tôi, họ cũng đành chịu thua, cũng đành nhượng bộ, lủi thủi ra về, dáng vẻ trông rất tội nghiệp. Nhưng sự việc chưa dừng lại ở đó. Hắc Bạch Vô Thường rời đi chưa được bao lâu, lại có người Minh Giới đến tìm tôi. Người đó chính là Thiếu Quân của Minh Giới, người cai quản sự sinh tử của vạn vật trong thiên địa, chân thân là cửu vĩ xích hồ, con hồ ly lông đỏ duy nhất trong lục giới, tên gọi Phong My. Nàng vận xiêm áo trắng muốt, nơi cổ tay và vạt áo điểm những đóa bỉ ngạn hoa thêu bằng chỉ đỏ vô cùng lộng lẫy, vô cùng diễm lệ, trên tóc cài một chiếc trâm hoa mai bằng vàng trông rất bắt mắt, bên hông đeo một chiếc chuông vàng tinh xảo, mỗi bước đi đều phát ra tiếng tinh tang nghe thật vui tai. Dung mạo nàng khuynh quốc khuynh thành nhưng tính tình lạnh nhạt thờ ơ. Rèm mi rất dài, dài hơn người bình thường rất nhiều, nhưng dù dài đến đâu cũng không thể che giấu được đôi mắt vô hồn không chút hơi ấm kia. Nàng nhìn tôi một lượt, ánh mắt như nhìn thấu tâm can người khác, giọng lạnh nhạt vô cùng: “Chấp niệm quá nặng, chưa thể đầu thai”. Không để tôi kịp phản ứng, lại tiếp: “Cô còn luyến tiếc điều gì ư? Hay vẫn còn chuyện cần giải quyết?”.

Hướng mắt về phía kinh thành Tề quốc xa xa, tôi trả lời: “Tôi cần làm sáng tỏ một chuyện”.

Đúng. Chết khi chưa biết được chân tướng sự việc, tôi không cam tâm.

Tôi tin những lời Nghi Hàm nói không phải là giả, nhưng cũng tin đó chưa phải là toàn bộ sự thật. Tôi không tin chàng đối với tôi đơn thuần chỉ là lợi dụng, càng không tin tình cảm chàng dành cho tôi bấy lâu nay chỉ là giả dối, chỉ là diễn kịch. Tôi tin chuyện này vẫn còn uẩn khúc, và khi chưa rõ thực hư thế nào, tôi không cam lòng đầu thai chuyển kiếp.

Phong My thấy tôi quyết tâm như vậy, đành lưu lại trong quán trọ nổi tiếng bậc nhất kinh thành Tề quốc, đợi tôi hoàn thành tâm nguyện sẽ đích thân đưa tôi về Minh Giới.

Mùng bảy tháng mười một, Hạo Thiên trở về mang theo tin Tề quốc thắng lợi hoàn toàn, Yến quốc đại bại, nhưng cả thành không ai vui mừng, cũng chẳng ai hát vang khúc ca khải hoàn, bởi thê tử của người chỉ huy cuộc chiến này, thái tử phi của họ đã chết. Cả thành không khí nặng nề, phủ trắng màu khăn tang.

Nhưng đó không phải điều tôi quan tâm. Tôi còn hiện hữu trên thế gian này cốt yếu chỉ để tìm ra sự thật, mọi chuyện còn lại đối với tôi chỉ là hư vô. Bây giờ tôi chỉ là vong hồn, người bình thường không thể thấy được tôi, cũng có nghĩa là tôi có thể tự do ra vào cung, có thể đi tìm chàng mà không ai phát hiện ra.

Trong chính điện, Hạo Thiên ngồi trước quan tài đựng thân thể của tôi, trên người là chiếc áo bào màu tím trang nhã dính vài vết máu chưa kịp thay, gió thổi qua có thể ngửi thấy mùi máu tanh trên người chàng. Chàng mắt không rời quan tài, ánh mắt thập phần đau đớn, thần sắc trên gương mặt tuấn mỹ lại lạnh băng, không thèm nhìn người đứng sau lấy một lần: “Rốt cuộc tại sao nàng chết?”.

Nghi Hàm cắn môi, lát sau mới nói: “Nàng ta… biết được sự thật… cho nên đã nhảy từ tường thành xuống tự sát”.

Quả nhiên, nàng ta không chỉ tìm mọi cách hãm hại tôi mà còn nói dối chàng nguyên nhân cái chết của tôi, giấu chàng sự tồn tại của đứa bé. Tôi vốn nghĩ chàng thông minh như vậy, nhất định sẽ phát hiện ra nàng ta nói dối, sẽ không tin lời nàng ta. Thế nhưng, trái ngược với điều tôi mong đợi, chàng chỉ hơi nhếch môi, tựa như đang giễu cợt chính mình: “Vậy sao? Ta vẫn không thể giấu nàng sự thật, cuối cùng nàng cũng biết tất cả”.

Nghi Hàm đứng sau khẽ run: “Hạo ca…”.

Lại bị chàng lạnh lùng ngắt lời: “Ra ngoài đi. Ta muốn ở một mình. Không, ta muốn ở bên nàng ấy”.

Nàng ta dường như còn nhiều điều muốn nói, nhưng nhìn vẻ mặt lúc này của chàng, nàng ta không dám kháng lệnh, đành hậm hực bỏ đi, để lại chàng ở trong đại điện trống vắng cùng thân thể của tôi, cùng linh hồn của tôi.

Tôi đứng cạnh chàng suốt cả canh giờ. Trong khoảng thời gian đó, chàng chỉ chăm chú nhìn chiếc quan tài, ánh mắt không rời nó nửa khắc, những ngón tay mân mê từng tấc gỗ trên chiếc quan tài, thỉnh thoảng lại lên tiếng như tự trách bản thân, giọng lặng trầm đau đớn: “Nàng làm thế này… là vì hận ta sao?”. Tôi muốn nói với chàng không phải như vậy, tôi không tự sát, càng không hận chàng, và quan trọng nhất là chúng tôi đã có con, nhưng bây giờ tôi chỉ là vong hồn, còn chàng là người trần mắt thịt, lời tôi nói, chàng có thể nghe được sao?

Mấy ngày này, tôi đều ở bên chàng, không rời nửa bước, đây chính là điều mà khi còn sống tôi luôn muốn làm. Dù chàng không muốn rời xa tôi, chính xác hơn là thân xác tôi lúc này, nhưng tôi đã chết được mấy ngày, thi thể đã bắt đầu bốc mùi, không thể không chôn. Nhìn vẻ mặt đầy luyến tiếc day dứt của chàng khi thấy thân xác tôi được đưa vào vương lăng, tôi càng tin chàng thực sự có tình cảm với tôi, và tình cảm ấy cũng không thua kém tình cảm tôi dành cho chàng chút nào.

Sau khi tôi chết, chàng ngủ rất ít, hầu như đêm nào cũng thức đến tận sáng, không tựa đầu giường đọc sách thì ngồi gảy đàn dưới trăng, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn chiếc giường lớn đặt trong phòng, ngẩn người một lúc, chăm chú nhìn hồi lâu như thể có ai đang ngồi ở đó vậy, nhưng chỗ đó đã không còn hơi ấm của con người. Thái hậu thấy vậy thì vô cùng lo lắng cho sức khỏe của chàng, bèn kêu cung nữ đem một bình huân hương đặt trong phòng, cốt yếu là để giúp chàng cảm thấy thư thái, dễ chịu hơn sau cái chết của tôi. Bình huân hương đó quả nhiên có tác dụng an thần, tối hôm đó, mới đọc được hơn nửa quyển sách chàng đã gục đầu xuống bàn, nhanh chóng thiếp đi. Nhìn ngoài trời gió lạnh, tôi muốn đỡ chàng nằm xuống giường, muốn đắp cho chàng một chiếc chăn ấm, nhưng đó cũng chỉ là mong. Nhìn vẻ mặt khi ngủ vẫn còn cau mày của chàng, tôi muốn đưa tay vuốt ve mặt chàng, muốn xóa tan nỗi lo âu phiền muộn đọng trên cặp mày đẹp như nét vẽ của chàng, nhưng chỉ điều đó thôi cũng thật khó khăn.

Tôi nhìn dáng vẻ khi ngủ của chàng, lại tự hỏi bản thân, rốt cuộc điều tôi mong muốn bây giờ là gì? Là tìm ra chân tướng sự việc, hay là muốn được ở bên chàng, chăm sóc cho chàng? Tôi nói với Phong My rằng tâm nguyện cuối cùng của tôi là biết được toàn bộ sự thật, nhưng sau khi mọi chuyện được làm sáng tỏ, tôi có thật sự đồng ý đầu thai chuyển kiếp? Tôi không muốn bỏ chàng lại trên thế gian này, càng không muốn chàng ở bên nữ nhân khác. Còn nữa, bây giờ tôi không thể hỏi chàng, chàng cũng không nghe được lời tôi nói, vậy tôi phải làm thế nào để sáng tỏ chuyện này?

Đúng lúc tôi còn đang suy nghĩ miên man, trong phòng đột nhiên vang lên một âm thanh trong trẻo như tiếng chuông ngân, sau lưng như có một cơn gió lạnh thổi qua, hệt như âm khí. Tôi quay đầu lại, khi nhìn rõ dung mạo của thiếu nữ kia, tôi định hỏi: “Sao cô vào được đây?”. Lại chợt nhớ ra nàng vốn không phải người phàm, trong tay có biết bao phép thuật, muốn đi đâu mà chẳng được, người thường đâu thể ngăn cản nàng, vậy nên chỉ hỏi rằng: “Cô đến đây làm gì?”.

Phong My chầm chậm bước lại gần tôi, mỗi bước đi đều phát ra tiếng tinh tang vui tai: “Ta đến giúp cô hoàn thành tâm nguyện”.

Tôi nhíu mày ngạc nhiên: “Giúp? Cô định truyền đạt lại lời tôi nói cho Hạo Thiên sao?”.

Nàng lắc đầu: “Không. Làm vậy rất mất công, cứ để cô trực tiếp hỏi chàng là được”.

Tôi nhìn nàng rồi quay sang nhìn Hạo Thiên: “Tôi cũng muốn vậy, nhưng bây giờ chàng thậm chí còn không cảm nhận được sự hiện diện của tôi, không nhìn thấy tôi, chứ đừng nói đến chuyện nghe được lời tôi nói”.

Nàng nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng nhàn nhạt: “Ở ngoài thế giới hiện thực thì không thể, nhưng trong giấc mộng của chàng thì có”.

Tôi ngẩn người: “Sao?”.

Trước sự ngạc nhiên của tôi, nàng ngồi xuống ghế, tự rót cho mình một cốc trà đã nguội, sắc mặt vẫn điềm nhiên như không: “Ta có thể đưa cô vào giấc mộng của Hạo Thiên, ở trong đó, chàng có thể nhìn thấy cô, nghe được lời cô nói”.

Tôi hệt như một kẻ sắp chết đuối vớ được cọc gỗ, tia hy vọng mong manh hiện ra trước mắt, tôi cứ ngỡ mình đang mơ, ngập ngừng hỏi lại: “Nhưng làm thế nào để tôi vào được giấc mộng của chàng?”.

Nàng nhấp một ngụm trà, rèm mi đẹp như cánh bướm khẽ rung: “Ta tự có cách của ta”.

Trái ngược với dáng vẻ nôn nóng của tôi, nàng vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Uống hết gần nửa ấm trà, nàng phất áo đứng dậy, trên tay là chiếc chuông vàng tinh xảo. Nàng vừa khẽ lắc chiếc chuông vừa lầm bầm gì đó, xung quanh chỗ Hạo Thiên đang ngồi bỗng hiện ra một quầng sáng màu trắng vô cùng thanh khiết. Tiếng chuông càng ngân, quầng sáng càng lớn. Phong My nói đó là lối vào giấc mộng của chàng. Tôi gật đầu tỏ ý đã biết, không ngần ngại mà bước vào trong quầng sáng đó. Đi hết một đoạn khá dài, phía sau quầng sáng chính là cảnh vật trong mơ. Nơi tôi đang đứng chính là trên tường thành, tuyết không ngừng rơi như lông ngỗng bay lả tả khắp trời. Tôi bây giờ không còn trong suốt như ngoài thế giới hiện thực nhưng ánh sáng vẫn có thể xuyên qua. Nhìn cả kinh thành Tề quốc phủ trắng màu khăn tang, tôi biết đây là thời điểm sau khi tôi chết, ngày Hạo Thiên chiến thắng trở về.

Tôi lẻn vào trong cung, cố gắng không để ai phát hiện, nếu hiện giờ người khác nhìn thấy tôi, nhìn bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ này, nhất định họ sẽ bị tôi dọa cho chết khiếp.

Lúc này chàng đang ở trong chính điện, ngồi trước quan tài đựng thi thể của tôi, đứng sau là Ánh Dương quận chúa Nghi Hàm, cảnh tượng trong mộng chính là thời điểm nửa tháng trước ở thế giới hiện thực. Mọi chuyện xảy ra như đã biết, Hạo Thiên hỏi Nghi Hàm tại sao tôi chết, sau đó nàng ta nói dối chàng, cuối cùng bị chàng đuổi ra ngoài. Chờ bóng dáng nàng ta khuất hẳn trong tầm mắt, tôi từ chỗ nấp bước ra, đi vào chính điện mà không phát ra bất kỳ âm thanh gì, cho dù là nhỏ nhất. Chàng vẫn không cảm nhận được sự hiện diện của tôi, ánh mắt dán lên chiếc quan tài bằng gỗ, thỉnh thoảng lại lên tiếng như tự hỏi chính mình: “Nàng làm thế này… là vì hận ta sao?”.

Tôi bước lại gần chàng, không kìm được mà mở miệng, giọng nói như gió thoảng mây bay, nhỏ đến nỗi nếu không để ý kỹ sẽ không nghe thấy được: “Thiếp không hận chàng”.

Bóng lưng chàng đột nhiên cứng đờ, chàng từ từ quay đầu lại, ánh mắt chàng chạm phải ánh mắt tôi, trong đôi mắt sâu thẳm kia là sự ngạc nhiên không hề che giấu. Cả đại điện nhất thời im ắng lạ lùng, thời gian như ngưng đọng. Nhìn nhau một hồi lâu, chàng mới lên tiếng, dường như không tin vào những gì mắt mình thấy: “… Thất Thất?”.

Tôi dừng lại trước mặt chàng, nghẹn ngào trả lời: “Là thiếp đây, Hạo Thiên”.

Vừa mới dứt lời, chàng đã ôm chầm lấy tôi, nhưng tay đưa ra không chạm vào người tôi mà lại như xuyên qua không khí. Chàng sững người: “Thất Thất…”.

Tôi cười khổ giải thích: “Thiếp đã chết rồi, bây giờ thiếp chỉ là vong hồn, chàng chỉ nhìn thấy thiếp trong mơ. Đây là giấc mơ của chàng, chàng tin thiếp tồn tại thì thiếp sẽ tồn tại, chàng không tin thì thiếp sẽ biến mất, chàng sẽ không nhìn thấy thiếp, càng không thể chạm vào thiếp”.

Nói xong những lời này, tôi thấy cặp mày hơi cau của chàng giãn ra, tia ngờ vực trong mắt chàng dần dần biến mất, linh hồn tôi cũng dần dần hiện rõ trước mắt chàng, hệt như một thực thể, ánh sáng không thể xuyên qua. Chàng ôm chặt tôi, tôi cũng ôm lại chàng. Giọng chàng vang bên tai tôi, nói như than: “Thất Thất, ta rất nhớ nàng”.

Nghe giọng nói lộ rõ vẻ đau khổ chua xót của chàng, cổ họng tôi nghẹn ứ. Rõ ràng người trước mặt tôi là kẻ khiến Yến quốc diệt vong, là người lừa dối tôi suốt thời gian qua, nhưng tôi không hận chàng, một chút cũng không. Tôi vùi đầu vào ngực chàng, khẽ nói: “Thiếp cũng nhớ chàng”. Chưa nói hết câu giọng đã nghẹn ngào, tôi hít một hơi sâu, cố kiềm chế để nước mắt không chảy ra: “Thiếp xuất hiện ở đây… là để gặp chàng lần cuối, cũng để hỏi chàng sự thật”.

Vai chàng hơi rung, chàng khẽ kéo tôi ra khỏi ngực mình, để tôi nhìn thẳng vào mắt chàng, ánh mắt hiện rõ sự thống khổ: “Sự thật ư? Chẳng phải nàng đã biết rõ mọi chuyện rồi sao? Vì vậy… nàng mới quyết định rời bỏ ta”.

Lòng đột nhiên đau nhói, tôi lắc đầu: “Thiếp không tự sát, càng không hận chàng. Thiếp chỉ muốn biết chàng… chàng có thật lòng với thiếp hay không?”.

Chàng không chần chừ mà lập tức trả lời, giọng vô cùng chân thành: “Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là thật lòng. Nàng là người đầu tiên ta yêu, cũng là người đầu tiên ta muốn chung sống cả đời”.

Tôi khó nhọc mở miệng: “Vậy tại sao… tại sao chàng còn đưa quân san bằng Yến quốc, khiến Yến quốc diệt vong?”.

Chàng hình như cứng người, lát sau lại ôm tôi vào lòng, hỏi: “Nàng thực sự muốn biết? Những người mà nàng yêu thương, những người mà nàng hết mực tin tưởng, họ đều lừa dối nàng suốt thời gian qua. Tình cảm và niềm tin trong bao năm phút chốc sụp đổ, như vậy, nàng còn muốn biết không?”.

Tôi cười nhạt: “Thiếp muốn. Dù sao thiếp cũng nếm trải cảm giác này một lần rồi, cùng lắm là kinh ngạc một lúc thôi”. Dù sao cũng từng bị tổn thương rồi, bị tổn thương thêm một hay nhiều lần nữa cũng có khác gì nhau? Thà bị tổn thương, còn hơn là làm một kẻ ngốc, bị người ta lừa gạt.

Vòng tay ôm tôi lặng lẽ siết chặt: “Đừng tự làm đau bản thân như vậy, nàng thế này cũng khiến ta cảm thấy đau lòng”. Ngừng một lát, lại tiếp: “Nàng từng nói, nàng thay Ngọc Thất gả cho ta là để tỷ tỷ của nàng ở bên người tỷ ta yêu?”.

Tôi khẽ gật đầu.

Chàng bật cười thành tiếng, tiếng cười lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm không tan vang bên tai tôi: “Đó… chỉ là cái cớ để khiến nàng thay tỷ ta gả đến Tề quốc. Thật ra tỷ ta không hề có tình cảm với trưởng tử của Kim tể tướng, y cũng không có tình cảm với tỷ ta”.

Tôi cảm thấy bản thân như lạc trong sương mù: “Sao cơ?”.

Không biết sắc mặt chàng lúc này thế nào, nhưng tôi có thể đoán được chàng đang rất tức giận, hơn nữa, còn là tức giận vì tôi: “Nàng cũng biết rồi, mục đích thật sự của cuộc hôn nhân này chính là giữ vị công chúa có tầm ảnh hưởng lớn nhất đối với Yến quốc làm con tin, khiến Yến quốc không thể phản kháng, buộc phải đầu hàng. Nhưng đó không phải mưu kế của ta mà là của phụ vương và hoàng thúc của ta đặt ra, ta đã ngăn cản nhưng không thể. Suy cho cùng ta vẫn chỉ là một thái tử, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị phế truất, dù rằng ta rất coi thường hạ sách này, dù người ta muốn cưới chỉ có Thất Thất của ta. Ngọc Thất là người thông minh, tỷ ta vừa nghe tin đã biết đó là mưu kế của phụ vương ta, vậy nên đã đóng kịch khiến nàng trở thành kẻ thế thân, cốt yếu là để bảo toàn tính mạng cho chính mình. Hiền dịu thiện lương gì chứ, hại cả muội muội song sinh của mình, tỷ ta đúng là con rắn độc!”.

Trước mắt tôi là một mảnh trắng xóa, hình ảnh trong quá khứ hiện về trong tâm trí tôi, vô cùng hỗn loạn, chẳng phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.

Còn nhớ năm bảy tuổi, có lần tôi bị phạt buổi tối không được ăn cơm, Ngọc Thất đã lén mang đồ ăn đến cho tôi, dịu dàng trách cứ: “Nhìn muội kìa, đã đói đến mức này rồi. Về sau đừng làm trái lời phụ vương nữa, nghe chưa?”.

Còn nhớ năm xưa, có lần chúng tôi cãi nhau, giận nhau suốt một tháng trời, cuối cùng vẫn là tỷ ấy xuống nước làm hòa trước: “Được rồi, là lỗi của ta. Xem này, đây là quà tạ tội của ta, chính là món bánh mà muội thích nhất. Đừng giận ta nữa, được không?”.

Còn nhớ trong buổi tiệc chúc thọ thái hậu, phụ vương đã không ngớt lời khen điệu múa của tứ tỷ, còn chê tôi vô dụng trước toàn thể văn võ bá quan. Đó cũng chính là lý do mà tôi cảm thấy tự ti trong một thời gian dài, cảm thấy ganh tị với tỷ tỷ song sinh của mình, và Ngọc Thất cũng chính là người đã an ủi tôi, ôm tôi vào lòng mà nói rằng: “Đừng quá để tâm đến lời người khác nói. Người ta nghĩ muội kém cỏi thì sao, chỉ cần muội không nghĩ vậy là được. Nếu ngay cả muội cũng xem thường chính mình thì ai có thể coi trọng muội đây?”.

Thất thần hồi lâu, lát sau tôi nghe thấy tiếng mình lạc giọng: “Tỷ tỷ… sao có thể…”. Người duy nhất quan tâm tôi trong chốn cung đình đầy rẫy những mưu mô toan tính này, người yêu thương tôi còn hơn cả phụ mẫu, tỷ ấy… thì ra chỉ là muốn lợi dụng tôi thôi sao?

Chàng ôm chặt tôi hơn, cười dằn từng tiếng: “Không chỉ riêng Ngọc Thất, mà cả phụ vương của nàng, mẫu hậu của nàng, họ đều biết chuyện đó. Họ biết, nhưng vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra, còn thông đồng với nhau dựng lên một vở kịch hoàn hảo, đẩy nàng vào chỗ chết”.

Từng câu từng chữ chàng nói như rút cạn toàn bộ sức lực của tôi, nếu không phải chàng đang ôm tôi, tôi nhất định sẽ gục ngã. Từ khóe mắt chảy ra thứ gì đó âm ấm, đôi môi nhếch lên nhưng chẳng thể tạo thành nụ cười: “Vậy là ngay từ đầu… ngay từ đầu họ đã lừa dối thiếp?”. Thảo nào trước lúc đồng ý hôn sự này, phụ vương lại giam lỏng tôi, ép tôi học cầm kỳ thi họa, thì ra là để giúp tôi giả mạo Ngọc Thất cho thật giống. Thảo nào mà lúc nhờ tôi thay tỷ ấy gả cho Hạo Thiên, tứ tỷ lại cảm thấy áy náy, nói những câu rất lạ. Thì ra trong suốt thời gian qua, họ đều lừa dối tôi.

Chàng áp trán vào trán tôi, lau đi vệt nước còn đọng trên khóe mắt tôi, động tác rất đỗi dịu dàng, ánh mắt lại lạnh đến cực điểm: “Vậy nên, khi nhận được nhiệm vụ thôn tính Yến quốc từ phụ vương, ta đã không ngần ngại thực hiện nhiệm vụ đó. Ta muốn bọn họ, từng người từng người một phải trả giá!”.

Thì ra chàng làm vậy… là vì tôi.

Tôi ngước mắt nhìn chàng, giọng rất thanh rất nhạt, không thể nhận ra cảm xúc: “Cho dù là vậy, thiếp cũng không muốn chỉ vì thiếp mà liên lụy đến dân chúng Yến quốc, không muốn chiến tranh xảy ra”.

Cặp mày rậm của chàng nhíu lại vẻ ngạc nhiên: “Nàng không hận họ?”.

Tôi lắc đầu: “Thiếp giận, nhưng không hề hận”. Đưa tay lau giọt nước mắt vừa chảy ra, tôi cố gắng kiềm chế những tiếng sụt sùi nức nở phát ra từ cổ họng, nhưng giọng vẫn nghẹn ngào: “Từ khi còn nhỏ, thiếp đã không dám hy vọng được phụ vương và mẫu hậu thương yêu rồi. Thiếp biết trong mắt họ, thiếp chỉ là kẻ thừa thãi, chỉ là một vết nhơ của hoàng tộc vương thất. Có đôi lúc thiếp không hiểu, tại sao họ chỉ thương mình Ngọc Thất? Chẳng lẽ kém cỏi, vô dụng là lỗi của thiếp sao? Thiếp cũng đâu muốn bản thân như thế… Tuy không được mọi người coi trọng, nhưng thiếp nghĩ, chỉ cần có Ngọc Thất quan tâm đến thiếp, thương yêu thiếp là thiếp đã mãn nguyện rồi. Có lẽ tỷ ấy không biết, thiếp coi trọng tỷ ấy còn hơn cả bản thân mình, chỉ cần tỷ ấy muốn, thiếp sẽ làm theo… Vậy tại sao… tại sao ngay cả tỷ ấy cũng lừa dối thiếp? Chẳng lẽ tỷ ấy cũng như bao người khác, cũng coi thường thiếp sao?”.

Chàng ôm tôi như để trấn an, giọng dịu dàng: “Thất Thất…”.

Tôi hít một hơi sâu, cố gắng để nước mắt không chảy ra, gượng cười: “Sinh ra trong hoàng tộc, mang thân phận công chúa, thiếp cũng có trách nhiệm cần gánh vác. Cứ coi như đây là trách nhiệm của thiếp đi, làm xong chuyện này, thiếp không còn nợ gì họ nữa”. Tôi gục đầu vào hõm vai chàng, nói ra suy nghĩ của bản thân: “Thiếp biết Yến quốc sớm muộn cũng bị diệt vong, bởi Yến quốc chỉ coi trọng văn nhân, không quan tâm đến việc tổ chức quân đội. Diệt vong trong tay chàng, kể ra cũng là chuyện tốt. Thiếp chỉ mong chàng sẽ cai trị Yến quốc thật tốt, dân chúng sẽ không phải sống một cuộc sống đói khổ lầm than”.

Chàng đưa tay vuốt nhẹ tóc tôi, giọng đã dịu lại, lửa giận trong mắt vơi đi không ít: “Được. Ta hứa với nàng”.

Bây giờ tôi đã hiểu rõ mọi chuyện, nhưng chàng vẫn chưa hề hay biết chuyện gì đã xảy ra khi chàng không có ở đây, vậy nên tôi muốn nói cho chàng nghe tất cả, nói rằng tôi không tự sát, là Nghi Hàm thông đồng với thái hậu hãm hại tôi, hại tôi sảy thai, đẩy tôi vào chỗ chết. Nhưng tôi còn chưa kịp mở miệng, một giọng nói lanh lảnh đã vang lên, như vọng lại từ một chân trời xa xôi nào đó: “Hạo ca, muội đem tin vui đến cho huynh đây!”.

Ngay lập tức, mộng cảnh tan vỡ, tôi trở về thế giới hiện thực, linh hồn lại trở nên trong suốt như ban đầu. Trời đã hửng sáng, những tia nắng ban mai đậu trên cửa sổ, hắt vào trong phòng. Hạo Thiên chống tay ngồi dậy, đảo mắt nhìn quanh, hoảng hốt kiếm tìm, miệng không ngừng gọi tên tôi: “Thất Thất! Thất Thất!”. Hiển nhiên là chàng không thấy tôi đứng bên cạnh.

Nghi Hàm dường như không quan tâm đến vẻ mặt lúc này của chàng, vẫn đứng trước mặt chàng hớn hở cười nói: “Hạo ca, thái hậu đã đồng ý để muội trở thành thê tử của huynh rồi! Mùa xuân năm sau sẽ cử hành hôn lễ đó!”.

Rõ ràng bây giờ tôi không còn là con người, chỉ là hồn ma, vậy mà khi nghe nàng ta nói vậy tôi vẫn cảm thấy lòng đau nhói. Tôi chưa chết được bao lâu, vậy mà nàng ta đã thế chỗ tôi, trở thành thê tử của chàng.

Chàng ngẩng đầu nhìn cô gái áo vàng trước mặt, ánh mắt từ đau đớn chuyển sang giận dữ, lửa giận trong mắt như được bao bọc bởi lớp lớp băng lạnh. Cả người chàng tỏa ra hàn khí, khiến người đối diện không rét mà run. Chàng đứng dậy, ép Nghi Hàm vào sát tường, tay phải chống bên, tay trái siết cổ nàng ta, giọng lạnh đến cực điểm: “Không có sự cho phép của ta, sao ngươi dám tự ý vào đây?”.

Sắc mặt nàng ta trong phút chốc trở nên trắng bệch: “Đừng… Hạo ca… muội không cố ý… Chỉ là muội mới biết tin… nên… nên muốn nói cho huynh biết thôi…”.

Tay trái của chàng dụng lực nhiều hơn, sắc mặt hệt như tử thần đòi mạng: “Đừng cho rằng ngươi là quận chúa thì có thể thao túng tất cả. Thê tử của ta chỉ có một, và người đó không phải là ngươi!”. Nhìn gương mặt nàng ta đã trắng đến cực điểm, chàng trở tay khiến nàng ta ngã xuống đất, mắt vằn những tơ máu đỏ, trầm giọng ra lệnh: “Cút!”.

Nghi Hàm hốt hoảng chạy ra khỏi điện, hiển nhiên là đã bị chàng dọa cho sợ hãi. Kỳ thực, không chỉ có mình nàng ta mà ngay cả tôi cũng cảm thấy run sợ, bộ dạng lúc này của chàng đúng thật là dọa người.

Hạo Thiên ngồi trên chiếc ghế gỗ khắc hoa tinh xảo, tay nắm chặt tờ giấy đỏ ghi ước nguyện của tôi, nước mắt lăn dài trên má, khàn giọng gọi tên tôi trong sự bất lực và vô vọng: “Thất Thất…”.

Tôi nghẹn ngào trả lời: “Thiếp đang ở đây, Hạo Thiên”. Nhưng chàng không nghe thấy.

Nhìn cảnh chàng rơi nước mắt, lòng tôi quặn đau. Hơn nửa tháng trước, chúng tôi còn ở bên nhau, hứa hẹn với nhau bao điều tốt đẹp, vậy mà bây giờ lại phải chia xa, kẻ chết, người sống, thật tang thương.

Đến tận bây giờ tôi mới nhận ra một điều, khoảng cách lớn nhất trên thế gian này chính là hai đầu sinh tử, không có gì tàn khốc hơn thế.

Buổi chiều, tôi trở về quán trọ với tâm trạng nặng trĩu, Phong My đang ăn điểm tâm đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi: “Hoàn thành tâm nguyện rồi chứ?”.

Tôi gật đầu, nhìn nàng một lúc, tôi nói: “Cô có thể… để chúng tôi gặp nhau trong mộng một lần nữa không?”.

Ăn hết nửa đĩa điểm tâm, nàng dường như hơi khát, nên cầm ấm trà tự rót cho mình một cốc, thản nhiên trả lời: “Đương nhiên là có. Nhưng làm như vậy không tốt cho phu quân của cô, sẽ ảnh hưởng rất xấu đến sức khỏe của chàng, nếu làm nhiều lần sẽ nguy hiểm đến tính mạng”. Nhấp một ngụm trà, lại tiếp: “Hơn nữa, chàng yêu cô như vậy, lưu luyến cô như vậy, nếu cô xuất hiện trong giấc mộng của chàng, chàng sẽ không muốn tỉnh lại, chìm đắm trong ảo mộng, cuối cùng đánh đổi bằng cả mạng sống”.

Tôi kinh ngạc trong chốc lát, một hồi lâu sau mới ngập ngừng hỏi: “Vậy… tôi có thể không nhập luân hồi không?”.

Tay cầm cốc trà của cô khựng lại: “Cô muốn phá vỡ giao ước?”.

Tôi gật đầu: “Trước kia tôi cho rằng chàng lừa dối tôi, phản bội tôi, đến giờ mới biết thì ra đó chỉ là hiểu lầm. Nhìn chàng đau khổ như vậy, tôi không nỡ rời xa chàng, tôi muốn ngày ngày ở bên chàng, ngày ngày nhìn thấy chàng, chờ đến khi chàng rời xa nhân thế… chúng tôi sẽ cùng nhau qua cầu Nại Hà, bắt đầu một kiếp mới”.

Mắt nàng như có tia sáng lóe lên, nhưng lập tức trở về vẻ lạnh nhạt ban đầu: “Tùy cô”. Đặt cốc trà xuống bàn, ánh mắt nàng lướt qua tôi: “Nhưng cô cũng đừng ở quá gần chàng. Bây giờ cô đã là vong hồn, nói đúng hơn thì chính là cô hồn dã quỷ, âm khí trên người cô sẽ tổn hại đến chàng. Chỉ được đứng từ xa nhìn chàng, cô cũng cam lòng sao?”.

Tôi mỉm cười nhìn nàng: “Chỉ như vậy thôi cũng khiến tôi mãn nguyện rồi”. Với tình cảnh hiện giờ, nếu không bằng lòng, tôi còn có thể làm gì đây?

Tuy bề ngoài nàng làm như thể không hề quan tâm đến tôi, nhưng sau khi trở về Minh Giới, nàng đã chủ động nói giúp tôi trước mặt Minh Quân [1]. Nàng là Thiếu Quân của Minh Giới, địa vị chỉ sau Minh Quân, Thiên Đế còn phải nể nàng vài phần, lời nói đương nhiên rất có trọng lượng, vậy nên thỉnh cầu của tôi nhanh chóng được chấp thuận. Hằng ngày, tôi ở bên bờ Vong Xuyên phụ Mạnh Bà nấu canh, rồi đưa bát canh đó cho các vong hồn uống, để họ quên đi quá khứ của mình, quên đi mọi chuyện xảy ra ở cuộc đời trước, để họ tiếp tục vòng luân hồi. Đôi khi nhìn bát canh Mạnh Bà cầm trên tay, tôi lại tự hỏi bản thân, bao giờ tôi mới uống bát canh này để đầu thai chuyển kiếp? Ngẫm nghĩ một hồi, khóe môi cong lên tạo thành nụ cười nửa miệng vừa ngọt ngào vừa chua xót, khi Hạo Thiên rời xa nhân thế, chúng tôi sẽ cùng uống canh Mạnh Bà, cùng nhau vượt dòng Vong Xuyên, bắt đầu một đoạn trần duyên mới.

Buổi chiều thì tôi phụ Mạnh Bà nấu canh, buổi sáng thì lên nhân gian gặp chàng. Nói là gặp, thực chất chỉ là đứng từ xa nhìn chàng mà thôi. Có một lần lên nhân gian, tôi nghe được một tin truyền từ vương cung, nói là thái tử vừa mất ái thê, lòng đau buồn vô hạn, không thiết ăn không thiết uống. Thái hậu thấy vậy thì vô cùng lo lắng, bèn ban cho chàng một người nâng khăn sửa túi, một người giúp chàng vơi đi nỗi đau mất vợ. Khỏi bàn cũng biết, người đó chính là Nghi Hàm. Nói là ban hôn, thực chất lại là ép hôn. Thái hậu nói nếu chàng muốn có vương vị, muốn trở thành quân vương thì bắt buộc phải cưới Nghi Hàm làm thê. Chàng không còn cách nào khác, đành phải làm theo lời thái hậu.

Lúc mới biết chuyện, Phong My có hỏi tôi một câu: “Có hối hận không?”.

Nhìn bóng áo vàng thấp thoáng trong cung điện phía xa, tôi đáp: “Có. Rất hối hận, hối hận vì đã để cho nàng ta có cơ hội tước đoạt mọi thứ của tôi”.

Thái hậu định ngày thành hôn của họ là ngày mùng chín tháng ba.

Nhìn cả đất trời tràn ngập sắc đào, tôi đau lòng nghĩ, mùa xuân năm trước, tôi trở thành thê tử của chàng, mùa xuân năm nay, lại có người thế chỗ tôi.

Ngày chàng thành thân với Nghi Hàm cũng là ngày chàng đăng cơ kế vị, lập nàng ta làm hậu, là ngày đại hỉ của Tề quốc, vậy mà sáng hôm đó tân nương lại bị giam vào đại lao, tân lang không rõ tung tích. Mọi chuyện đột nhiên chuyển hướng như vậy khiến tôi vô cùng kinh ngạc, nhưng bây giờ tôi không còn là người, vạn sự vô thường đâu liên quan đến tôi, tôi chỉ để tâm đến chàng. Cung nhân tìm chàng khắp nơi nhưng không thấy. Tôi cũng lo lắng tìm kiếm, nhưng kết quả cũng chẳng khá hơn là bao. Tìm khắp nhân gian mà không thấy bóng dáng chàng, một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi, không lẽ chàng đã rời xa nhân thế, đến Minh Giới tìm tôi? Giả thiết đó xem chừng cũng hợp lý, vậy là tôi vội vàng trở về Minh Giới, hỏi Phong My về tung tích của chàng.

Vừa đặt chân lên bờ Vong Xuyên, Phong My đang chăm chú xem sổ Sinh Tử đột nhiên ngẩng đầu nói với tôi: “Nãy giờ cô đang ở đâu?”.

Tôi không trả lời câu hỏi của nàng mà đáp lại bằng một câu hỏi khác: “Chuyện đó bây giờ không quan trọng. Cô có biết Hạo Thiên đang ở đâu không?”.

Nàng lật sang trang khác, thong thả đáp lời: “Biết. Chàng vừa qua cầu Nại Hà”.

Tôi kinh ngạc trong chốc lát, lại hỏi: “Cô có nói với chàng rằng tôi vẫn luôn đợi chàng không?”.

Nàng gật đầu: “Ta có nói, nhưng chàng vẫn bước lên cầu”.

Tôi ngạc nhiên hỏi lại: “Tại sao?”. Tại sao chàng nghe Phong My nói vậy mà vẫn không đợi tôi để cùng luân hồi?

Nàng gấp quyển sổ lại, nói: “Lúc ta nói với chàng rằng cô vẫn luôn đợi chàng, luôn muốn cùng chàng nối lại tiền duyên, chàng đã mỉm cười. Chàng nói rằng chàng phải đi trước để thu xếp mọi chuyện thật ổn thỏa, để kiếp sau hai người lại có thể bên nhau, thực hiện nguyện ước của hai người”.

Nhớ lại ước nguyện ghi trên giấy đỏ, lòng tôi lại rưng rưng ngọt ngào, vậy là chàng vẫn nhớ ước hẹn của chúng tôi. Đúng lúc tôi đang định nói lời tạm biệt nàng, định uống bát canh Mạnh Bà để luân hồi chuyển kiếp thì nàng lại lên tiếng: “Phu quân của cô đúng thật là một nam nhân tốt. Cô nhất định phải trân trọng”.

Tôi gật đầu: “Nhất định”.

Gương mặt tuyệt mỹ của nàng hiện ra nụ cười: “Bảo trọng”.

Tôi mỉm cười đáp lại: “Cô cũng vậy”.

Nói xong, tôi lại nhìn về phía cầu Nại Hà. Người mà tôi yêu, chàng đang đợi tôi ở phía trước. Nhất định chúng tôi sẽ tái ngộ, vào một ngày không xa.

[1] Minh Quân: Minh (Minh Giới), Quân (quân vương). Ở đây ám chỉ người đứng đầu Minh Giới, tương tự như Thiên Đế, Ma Tôn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.