Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

Chương 7: Bắt cóc




Đám bạch y nhân kia vừa đi, đại sảnh lập tức lại náo nhiệt, ba năm người xúm vào một bàn, nghị luận sôi nổi.

“Các ngươi nói thượng đại ma giáo giáo chủ vì sao lại mất tích?”

“Nói không chừng lại là luyện thứ ma công gì đó.”

“Ta không nghĩ vậy, chưa nói đến Cửu Hỏa không ai không biết sự lợi hại của nó, ma đầu kia lại là định sẵn trời sinh…”

Ta không khỏi thần tình hắc tuyến, cái gì gọi là trời sinh định sẵn luyện ma công?

Lạc Thành khi nào thì có nhiều người võ lâm như vậy, quăng cái bát trà suýt trúng một kẻ mang kiếm, hay lão nhân gia ta ngủ ba mươi năm lại thành nhân vật nổi trội trong võ lâm?

Lý Kiếm Thu đến trước mặt ta cùng Cách Ngạo Sinh, nâng tay đem ta giật ra khỏi lòng Cách Ngạo Sinh, ta đang mải suy nghĩ cũng không nghĩ nhiều liền theo bản năng cắn gã một ngụm “Cách Ngạo Sinh, đây thật là đệ đệ ngươi?”

Xem bộ dạng không thể tin được của gã, ta không khỏi nổi giận, chẳng lẽ ta còn không đủ tư cách làm đệ đệ một hậu bối?

Bất quá hiện tại ta hoàn toàn khiếp sợ bản thân cư nhiên lại làm hành động ngây thơ kinh người, không có thời gian cùng tên hậu bối này ồn ào, buồn rầu bứt tóc Cách Ngạo Sinh, đừng hỏi ta vì sao không bứt tóc mình, chẳng lẽ vóc dáng ta thu nhỏ ngay cả tâm trí cũng nhỏ theo sao? Thật không xong, ta tự nhiên rùng mình một cái, thật không thể tưởng tượng có một ngày ta lại cầm đống đồ chơi kia đùa đến bất diệc nhạc hồ.

“Lý huynh, Đông Phương huynh, Mộc huynh” Cách Ngạo Sinh đứng dậy cùng những người kia chào hỏi “Phó tiểu thư, Mộc tiểu thư.”

“Cách huynh sao lại đến nơi này?”

“Trên đường gặp chút sự cố nên nhỡ sinh thần Phó lão trang chủ, hôm nào Cách mỗ nhất định bồi tội.”

“Đừng nói chuyện đó nếu đã đến đây không bằng hiện tại liền tới”

Kết quả chúng ta trở thành khách của Phó Thanh Vân gia, Phó Thanh Vân ngoại hiệu là Tiêu Dao thư sinh, khi còn trẻ cũng là kẻ phong lưu phiêu diêu tự tại trên giang hồ, là đệ tử chân truyền một tay Thanh Phong kiếm của Kinh Vân Tử phái Võ Đang, sau đó thú Đông Phương Tiêu Tiêu mới tới Lạc Thành, bình thường thi họa an nhàn, lúc ta hành tẩu giang hồ cũng đã gặp qua Kinh Vân Tử, bộ dáng chẳng ra gì, kiếm thuật kém cỏi đến nỗi ta phải tự hỏi y có thật là đệ tử Võ Đang hay không, mà Phó Thanh Vân ta còn chưa từng nghe qua danh.

“Khi Phó trang chủ thành danh giang hồ ngươi còn chưa được sinh ra đâu, không biết cũng không kỳ quái.” Lý Kiếm Thu phe phẩy cây quạt trong tay, nói khích “Ta nói ngươi lớn như vậy còn muốn người ôm, có biết xấu hổ hay không a?”

Ta muốn người ôm thì liên quan gì đến hắn, người này quả nhiên là bắt chó đi cày xen vào việc của người khác, nghĩ tới lúc ta quát mắng tên Phong Vân đó hắn còn không biết đang nằm trong đũng quần nào đó ngây ngốc ấy, hừ!

Cách Ngạo Sinh sờ sờ đầu ta, ôm ta từ bên trái chuyển qua phải “Kiếm pháp Phó trang chủ Thanh Phong tuyệt diệu phi thường, thỉnh người chỉ điểm ngươi mấy chiêu cũng tốt.”

Ta bĩu môi, ‘Võ Đang Lưỡng Nghi Kiếm’ ta cũng chưa để vào mắt, hiếm lạ gì Phong Thanh kiếm vớ vẩn đó chứ? Bất quá ——

Ta lại nhìn Cách Ngạo Sinh một cái, nói: “Ngươi thích kiếm pháp Võ Đang, ta cũng có thể dạy ngươi.” Ta là nói thật, ‘Thanh Phong kiếm’ kia ta không biết, nhưng ‘Lưỡng Nghi Kiếm’ ta đã gặp qua, nếu Cách Ngạo Sinh thật sự muốn học, ta cũng không phải không thể dạy hắn.

“Ha ha ha ha, Ngạo Sinh, tiểu hài này rốt cuộc từ đâu đến? Đừng nói là đệ đệ của ngươi, ta cho tới bây giờ chưa từng nghe Cách lão Minh chủ có thêm nhi tử.”

Ta hung hăng trừng mắt nhìn cái tên Lý Kiếm Thu kia, kỳ quái, trên đời tại sao lại có kẻ không biết xấu hổ như vậy tồn tại?

“Trừng ta làm cái gì, ta không có hứng thú ôm ngươi đâu” nói xong lại lấy cây quạt gõ ta, may mắn Cách Ngạo Sinh nhanh tay lẹ mắt ngăn cản.

“Tiểu hài này rốt cuộc là ai a?”

“Phụ mẫu hắn đều mất, hiện tại do ta chiếu cố.”

“Nga, nguyên lai là con nuôi ngươi a!” Nói xong gật gù mấy cái “Thì ra là thế, ra là thế.”

Cuối cùng ta thật nhịn không được, đoạt lấy cây quạt của hắn, xé ——

Đình đài lầu các, tiểu kiền xuân ba, như nếu không phải người trước mắt rất sát phong cảnh, thật thực là một nơi tuyệt hảo, phẫn hận đá hòn đá bên chân xuống nước, nhìn trên hồ đối diện hai người vừa nói vừa cười, ta nghiến răng nghiến lợi, đã là người của ta, Cách Ngạo Sinh kia vạch tam đáp tư không nói, lại dám làm trò hồng hạnh xuất tường trước mắt ta, sĩ có thể nhẫn không thể nhịn, ta oán hận dậm chân một cái, hướng hoa viên chạy tới.

“Cách đại ca, ngươi nếm thử hạt thông cao này xem.”

Cách Ngạo Sinh tiếp nhận điểm tâm Phó Hồng Hương đưa tới, nhìn thân ảnh nho nhỏ dần khuất trên bờ, cuối cùng vẫn không đuổi theo, đứa bé kia đã quá mức ỷ lại hắn.

“Cách đại ca, nghe nói trên đường tới đây ngươi gặp phải phiền toái, có sao không?”

Cách Ngạo Sinh lắc đầu “Đúng rồi Hồng Hương, tại sao không thấy bọn Đông Phương huynh?”

“Nga, cha ta kêu biểu huynh đi xem bức hoạ ‘Minh Phóng Sơn Nhân’, đám Lý công tử cũng đi theo, biểu ca nói ngươi đi đường mệt mỏi cần nghỉ ngơi nên không quấy rầy ngươi.”

Cách Ngạo Sinh nhất thời trên mặt nóng lên, nhớ tới chuyện sáng nay, bây giờ lòng còn sợ hãi.

Tay trái ta ngắt một đóa mẫu đơn, tay phải xả xuống một nhánh đinh hương, chân trái đá một chậu hoa, chân phải giẫm nát một gốc tử tiêu, ta lúc sáng sớm không phải chỉ sờ loạn hắn hai ba cái thôi sao? Ta cũng không trách hắn sáng sớm đem ta dục hỏa phần thân như vậy, hắn lại nếu kêu nếu ta không ngủ thì lăn đi, đừng làm hắn khó chịu, hừ!

Nếu không phải chỗ đó của hắn vẫn chưa khỏi hẳn, ta còn nhẫn thời gian dài như vậy sao? Có trời mới biết mỗi khi trời tối ngủ bên cạnh hắn ta có nhiều vất vả, nhẫn nhịn đến muốn nội thương, ta chỉ sờ soạng hai cái, hắn lại muốn đuổi ta đi.

Lúc trước là ai nói muốn chiếu cố ta? Hiện tại hối hận? Cách Ngạo Sinh, ta không đi ngươi có thể làm gì ta, “Ba” một tiếng một gốc cây nhỏ trong tay lại bị ta bẻ gẫy, ta sửng sốt, nhanh chóng vận khí xuống đan điền, vui sướng phát hiện có một dòng khí nhỏ ở đang chuyển động, bất chấp trịch khí với Cách Ngạo Sinh, ta nhanh chóng ngồi xuống khoanh chân vận dòng khí lên, dòng khí kia quả nhiên mạnh lên gấp đôi, mấy ngày nay ta luôn thử điều động Cửu Hỏa, nhưng một điểm động tĩnh cũng không có, không ngờ hôm nay sinh khí Cách Ngạo Sinh như vậy, mà lại có phản ứng, thật sự là trời giúp ta, Cách Ngạo Sinh ngươi chờ, chờ ta khôi phục võ công xem ngươi còn có thể ném ta ra cửa sổ nữa không.

“Đừng nhúc nhích” Ngay khi ta nghiến răng nghiến lợi thề thốt, một thanh chủy thủ băng lãnh từ đâu đặt lên cổ ta, ta cười lạnh một tiếng, ngươi nếu đến sớm nửa khắc ta còn không làm gì được ngươi, bất quá hiện tại đừng mơ, vận khí xuống ngón trỏ, ta nhằm phía vai hắn điểm huyệt, tuy rằng khôi phục không đến một khắc, nhưng Cửu Hỏa nào phải thứ vô dụng?

Không ngờ một chưởng kia của ta còn chưa phóng ra một nửa, nội công ta vất vả moi ra được thế mà lại biến mất vô ảnh vô tung, nhanh như vậy, thật là chọc ta học máu mà. Chả nói cũng biết, một chưởng kia đánh vào vai người ta, so với vỗ đất chả khác là bao.

“Tiểu hài tử ngươi làm cái gì?” Thanh âm âm lãnh của hắc y nhân thổi vào lỗ tai ta so với chủy thủ trên cổ còn lạnh hơn mấy phân.

“Ha ha chỗ đó của ngươi bẩn ta vỗ vỗ cho ngươi.” Ta sờ sờ cái mũi, hảo hán so thiệt trước mắt, mạng nhỏ quan trọng hơn “Vỗ vỗ.”

Nhìn chung quanh một chút, hoá ra không biết khi nào thì trời đã tối rồi, ta bĩu môi, đã trễ thế này Cách Ngạo Sinh cũng không tới tìm ta, thật sự là nửa điểm vợ chồng tình thâm cũng không nghĩ, xem ra hắn thật sự muốn ném ta đi, nghĩ đến đây không hiểu sao so với vừa rồi mất đi Cửu Hoả ta càng thấy uể oải hơn.

“Không cho phép lên tiếng.”

Ta hữu khí vô lực gật đầu, dù sao đi nữa hắn cũng không quan tâm ta.

.

.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.