Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

Chương 31: Múa kiếm – 1




“Ngươi xác định?” Bạch Thưởng còn chưa hồi thần, nhìn ta một thân y bào ám hồng mặt chát phấn như tường thành, lại lưỡng lự hỏi.

Ta tính qua một lượt, vấn đề này từ hôm qua khi ta quyết định múa kiếm thì hắn đã hỏi đại khái bảy mươi mốt lần rồi, ta nhìn nhìn Lam Y đứng bên cạnh vẻ mặt lo lắng, chỉ có thể gật đầu, trong lòng có chút dở khóc dở cười, Hợp Hư ta từ bao giờ đã bị kẻ khác nghi ngờ quyết định của mình như vậy.

“Ngươi thật sự nghĩ kỹ?” Lam Y cũng nhịn không được hỏi lại một lần, không phải hắn cẩn thận quá mức, mà cái bộ dạng này, thật sự làm người ta không thể yên lòng a!

Ta vuốt ve kiếm vàng trong tay, nghĩ không biết kiếm này có phải làm bằng vàng ròng không, nếu thật không chừng có thể bán được ba trăm lượng, nghĩ vậy ta không khỏi sờ sờ mó mó, mà thân thể vướng víu liền dứt khoát dùng răng cắn thử.

Xem bộ dạng ta như vậy, Bạch Thưởng cùng Lam Y liếc mắt nhìn nhau lắc đầu.

Tử Minh quét mắt dưới đài một lượt, không thấy được thân ảnh muốn tìm, không khỏi nhăn mày, lập tức lại thoải mái, người nọ tư sắc tầm thường như vậy, làm sao có thể đứng hàng đầu, trừ mình ra còn có ai để mắt, hừ.

Lúc này Tằng Tuyền bước lên một bước ý xin được bắt đầu “Hữu sứ?”

Tử Minh tùy ý khoát tay, thân mình nghiêng về phía sau, lập tức lại giống nghĩ đến cái gì đó, cúi đầu bên tai Cung Tập nói gì đó, chỉ thấy Cung Tập vẻ mặt quái dị lĩnh mệnh rời đi.

“Tằng Đường chủ” Tằng Tuyền vừa thấy Cung Tập tới, nhanh chóng xoay người hành lễ, tính ra, Cung Tập so với y còn hơn hai cấp “Cung hộ pháp có gì phân phó?”

Cung Tập thân là một trong thập vị hộ pháp, bình thường rất ít xuất hiện, luôn luôn đi theo bên người Tử Minh, Tằng Tuyền có thể biết tên họ của y hẳn là do Nhan Chương thông tri trước, trong giáo Tả Hữu hộ pháp không hợp là chuyện mọi người đều biết, Cung Tập thân là Hữu vị hộ pháp cùng Tả vị hộ pháp Nhan Chương thật ra tiếp xúc không ít.

“Để người này lên đài đầu tiên” Ngón tay Cung Tập dừng lại ở một cái tên thuộc hàng cuối cùng của danh sách, đáng thương Lam Y đã tìm mọi cách an bài ta ở phía sau, cái này xem như toi công.

Tằng Tuyền liếc nhìn tên kia một cái, trong lòng không khỏi chấn động, nhớ tới bộ dạng Lưu Ly kia, chẳng lẽ Hữu sứ là vì Lưu Ly mà đến sao? Chỉ vì dung mạo? Vẫn còn chuyện gì nữa mà người của hắn không biết?

Hắn xoa xoa mồ hôi trên trán, cẩn thận thử hỏi “Không biết Lưu Ly này là người ra sao?”

Cung Tập nhìn Từ Châu Đường chủ nghe nói là tuổi trẻ tài cao, nhìn lướt qua danh sách trong tay, kỳ thật y cũng rất kỳ quái Lưu Ly này rốt cuộc là ai, Hữu sứ vì sao lại vì người này trì hoãn hành trình?

“Từng Đường chủ vẫn là không cần hỏi.” Tuy rằng không biết Lưu Ly kia đến tột cùng có gì đặc biệt, nhưng nếu là Hữu sứ để ý, tự nhiên không phải người bình thường.

Tằng Tuyền sợ hãi ứng hai câu vâng, lúc này mới cáo lui sai người sửa thứ tự lên đài, chiêng đồng gõ lên “Lưu Ly tiến lên” Một tiếng hô theo đó vang lên.

Nghe trên đài kêu, ta không khỏi sửng sốt, nhìn về phía Lam Y Bạch Thưởng cũng một bộ kinh ngạc không hiểu, vậy không phải ta thính lực suy yếu.

“Đây là chuyện gì?” Bạch Thưởng ngạc nhiên thốt ra, Lam Y vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, lúc này trên đài lại vang lên: “Lưu Ly ở chỗ nào?”

Ta đang định đứng dậy, lại bị Lam Y bên cạnh ấn chặt, đang định mở miệng hỏi hắn vì sao ngăn ta, lại bị Lam Y không dấu vết điểm thuỵ huyệt, ta cả kinh, đơn giản nhắm mắt lại xem hắn muốn gì.

Hắn điểm huyệt đạo thập phần tinh chuẩn, nhưng ở trên người ta thì khỏi bàn, thân thể ta chịu Cửu Hỏa, gân cốt đều qua tẩy luyện, hắn lấy huyệt vị thông thường chế ngụ ta tự nhiên không có nửa điểm tác dụng.

“Lưu Ly?” Lam Y làm bộ như kinh ngạc đỡ lấy thân thể xụi lơ của ta, hắn cách ta gần nhất, hết thảy đều thuận lý thành chương.

“Làm sao vậy?” Tiếp theo truyền đến chính là thanh âm bối rối của Bạch Thưởng.

“Ngất mất rồi.”

“Vậy làm sao bây giờ?” Lúc này trên đài đã muốn kêu lên tiếng thứ ba.

“Mau cứu tỉnh hắn” Bạch Thưởng mắt thấy không thể tiếp tục kéo dài, trực tiếp túm cổ áo ta bắt đầu lắc như lắc súc sắc, Lam Y ra tay rất nặng, đủ để một quân nhân mê man ba canh giờ, xem ra không đến sáng mai, vô luận ta tỉnh lại lúc nào đều không hợp lý.

“Ta đi” Lam Y cắn răng nói ra hai chữ, ta ghé vào bàn tiệc, nghĩ đến đây mới là mục đích cuối cùng của Lam Y, thay ta lên sao? Thế nhưng với hắn mà nói có ưu đãi gì? Hôm qua đám Đường chủ đã gặp qua ta, Lam Y, Bạch Thưởng tựa hồ cùng những người đó có chút quen biết, muốn thay thế ta thật sự không thể thực hiện được.

Chỉ nghe Lam Y còn nói thêm: “Lưu Ly vốn là tên của ta, ta đi cũng có cách nói.” Nói xong cũng không đợi người khác trả lời, trực tiếp đứng dậy.

Bạch Thưởng nhìn thoáng qua bóng lưng Lam Y, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cấu véo ta một phen, xem lực tay ấy, ta đoán cánh tay mình đã tím bầm.

Bất quá càng làm ta lưu tâm chính là, Lam Y vì sao lại lấy kiếm của ta mà không phải cầm của hắn? Chẳng lẽ hắn cũng muốn biểu diễn múa kiếm? Hắn đoán trước được tình cảnh này nên học trước sử dụng kiếm sao?

Tiếp theo ta lại chú ý tới, trên mặt Lam Y thế nhưng lại mang một cái mặt nạ, y bào trên người thùng thình uốn lượn, hắn so với ta có hơi nhỏ hơn, nhưng dáng người lại thập phần tương tự, ta không khỏi bắt đầu hoài nghi đây là kế hoạch mưu tính đã lâu.

Dù sao lấy thái độ của hắn hiện tại đối với ta só với ban đầu khác biệt rất nhiều, ngay đến ta cũng phải cảm động trước tấm lòng hảo tâm của hắn.

Tử Minh nhìn người phía dưới, nhíu mi, người này —— tuy rằng thân hình tương tự, nhưng tuyệt đối không phải là người kia ——

Chẳng lẽ người nọ tự biết tài nghệ tầm thường muốn tìm người tráo đổi? Tử Minh trăm tư khó giải, nhưng cũng không nói ra. Nhan Chương ở một bên cũng nhăn mày, bất quá hắn bất mãn chính là cái mặt nạ.

Hết thảy tiến hành tựa hồ cũng rất thuận lợi, thế nhưng không ai phát hiện, người ngồi quanh chúng ta cũng chỉ cho là người lên chính là Lưu Ly, có lẽ ta không nên để Bạch Thưởng tùy ý đắp phấn lên mặt ta như thế, hay là Bạch Thưởng cũng tham dự trong đó?

Hắn là người mượn hoàng kim kiếm cho ta, là Lam Y hay là chính hắn mượn tới đây?

“Tiểu nhân Lưu Ly tham kiến các vị đại nhân” Ta giật mình, thanh âm này không phải của ta, nhưng so với thanh âm của ta thật giống như đúc, Lam Y thật học không ít trò.

Bạch Thưởng nắm chặt ngọc tiêu trong tay, vẻ mặt bối rối, cắn răng đứng dậy chạy vội tới dưới đài “Tiểu nhân Bạch Thưởng, Lưu Ly múa kiếm từ trước đến nay đều do tiểu nhân lấy trường tiêu nhạc đệm, xin đại nhân ân chuẩn.”

“Vậy sao? Vậy để ngươi nhạc đệm đi.” Nhan Chương mắt nhìn người phía sau màn lụa, thấy bên trong không có động tĩnh gì, liền mở miệng cho phép.

Bạch Thưởng đứng dậy, không khỏi nắm chắc bạch ngọc tiêu trong tay, chậm rãi đi đến phía sau Lam Y.

Ta he hé mắt, cẩn thận ngồi dậy, bởi vì vị trí ở cạnh cây cột, lại là góc chết, người xung quanh lại không phát hiện di hoa tiếp mộc (y nói tráo người), chú ý đến nơi đây không đúng, lại nghe thanh âm của ta từ phía trước truyền đến liền bỏ qua toàn bộ nghi ngờ, hơn nữa, ta nhìn người chung quanh, ta thế nhưng không biết từ khi nào thứ tự chỗ ngồi đã thay đổi, mấy kẻ hôm qua mỉa mai ta lại không ở bên cạnh, mà chạy tới phía trước, Lam Y quả nhiên hảo thủ đoạn.

.

.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.