Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

Chương 103: Vi lão bất tôn – 1




Đổi y phục nữ tử, ta đứng trước cửa sổ phòng Cách Ngạo Sinh, tâm tư bất chừng.

Không phải không thể kéo Cách Ngạo Sinh về bên người, nhưng nếu ta ép buộc hắn, hắn dù trong lòng nguyện ý, cũng sẽ sinh ra ngăn cách, đến lúc đó cấm cũng không phải, thả cũng không xong, chỉ càng làm cho quan hệ của hai người thêm hỏng bét.

Nhưng nếu ta lãnh đạm hắn, để tùy ý sống ở đây, bản thân ở U Minh giáo, hai người cũng không thể đoạn tình, cũng chỉ có thể xa cách chân trời, cuối cùng miễn cưỡng xem là cá quay về nước, quên chuyện trên bờ.

Cười khổ một tiếng, ta cũng không phải không tôn trọng ý kiến Cách Ngạo Sinh, nhưng việc này khiến ta phi thường phiền não, nếu đến hỏi Cách Ngạo Sinh, để hắn lựa chọn, không biết sẽ bức hắn đến hoàn cảnh nào, ta làm sao nỡ làm vậy.

Lúc này ánh trăng sáng tỏ, mà phòng Cách Ngạo Sinh đã sớm tối đèn, ta do dự một chút, nhưng vẫn nhịn không được, đánh gãy then cửa lần mò đi vào, trong mơ hồ có thể thấy một người vận tiểu y nằm trên giường, u ám thổi qua, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu vào, phủ trên khuôn mặt kia, khiến tâm ta không khỏi rung động, lập tức nhớ lại đủ chuyện hôm nay, sờ sờ cái mũi ít nhiều có chút chột dạ.

Kỳ thật Cách Ngạo Sinh nếu không lãnh đạm với ta như thế, ta cũng không nói dối trắng trợn như vậy, huống chi ta đường đường giáo chủ tôn sư làm sao thực nguyện ý làm nữ tử xuất giá.

Thấy người trên giường không hề có động tĩnh gì, ta liền cởi y phục, cũng leo lên nằm, cơ thể Cách Ngạo Sinh thon dài tuấn mỹ, cho dù còn y phục bao vây, nhưng tiểu y khinh bạc, sao che hết đường nét mê người kia, ta hít sâu một hơi, hơi thở cũng có chút vẩn đục, nửa đêm đánh lén, quả nhiên thương thân.

Cảm thấy hơi thở nóng rực phía sau, Cách Ngạo Sinh cứng đờ, lập tức thả lỏng, nhưng động tác như thế sao giấu nổi mắt ta, đưa tay ngăn lưng áo mềm dẻo, nhẹ nhàng phác họa, lúc ta tới vốn không tính che dấu hành tung, võ công Cách Ngạo Sinh không kém, phát giác cũng không có gì kỳ quái, nghĩ ta vừa rồi ở ngoài bồi hồi, hắn bên trong cũng không thể hảo hảo ngủ, nghĩ vậy không khỏi thở dài một tiếng, kéo thân lên, đem tai Cách Ngạo Sinh ngậm trong miệng, tinh tế trêu đùa, nghĩ hai ta ít nhiều cũng coi như nhân vật không tầm thường, nhưng hôm nay vì một việc nho nhỏ lại làm tâm không yên, thật sự có chút dở khóc dở cười.

Chỉ trách, ta là giáo chủ ma giáo, hắn lại là anh kiệt chính đạo, chỉ trách hai ta đều là nam tử, thế sự bất dung.

Nhưng lúc này chỉ có ta cùng hắn, Cách Ngạo Sinh cũng không có phản kháng quá mức, ta biết trong lòng hắn cũng quyến luyến, nhưng cũng có nhiều thứ không thể vứt bỏ, sợ là chỉ có thể bên nhau một khắc liền quý một khắc.

Đưa tay cởi tiểu y của hắn, nút thắt còn chưa rời hẳn đã bị người giữ lại.

“Ngươi hôm nay làm thực là hảo sự” Thân thể Cách Ngạo Sinh mềm xuống, bị ta hôn mặt đỏ tai hồng, nhưng lúc động tình, lại vẫn không quên tính toán rành mạch nợ cũ.

Ta xấu hổ cười, rời tay khỏi vạt áo hắn, trên mặc cứ mặc, phía dưới mới quan trọng, đương nhiên ý tưởng xấu xa này không cần nói cho Cách Ngạo Sinh biết.

“Ngươi làm cái gì?” Cách Ngạo Sinh cả kinh nhanh chóng giữ phía dưới, hé ra khuôn mặt tuấn tú hồng tới mức nấu chín trứng tôm, hai tay ta cầm khố tử của Cách Ngạo Sinh tiến lui đều không được, nhìn kiều đồn lộ ra một nửa, nuốt khẩu nước miếng, cảm thấy tiếc hận vô hạn, nếu ta động thủ nhanh một chút, lúc này đã không thành lực bất tòng tâm.

Có lẽ ta háo sắc quá mức lộ liễu, mặt Cách Ngạo Sinh đã muốn thành màu đỏ tía, cũng không biết do xấu hổ hay tức giận.

Trong khi ta tiếc hận chán nản vô hạn, Cách Ngạo Sinh chặt chẽ cầm khố tử của mình hung hăng trợn mắt nhìn ta, gầm nhẹ:

“Buông tay”

Đương nhiên ta làm sao chịu ta, lắc lắc đầu thập phần kiên định.

Cách Ngạo Sinh tức giận cực hạn, ngẫm lại thân phận người này, lại dở khóc dở cười, lập tức lại nghĩ tới sự tình trước kia, không khỏi bi ai, nếu lúc ấy biết sẽ như thế này, hắn nguyện chết trong sơn động kia, cũng tốt hơn hiện tại đau khổ đứt ruột đứt gan.

“Vi lão bất tôn” (già mất nết >”<) Ta sửng sốt, biết là đang mắng ta, cảm thấy có chút ủy khuất, trước kia hắn mắng ta nhân tiểu quỷ đại, giờ lại nói ta vi lão bất tôn, tình cảnh nào cũng bị chê bai. “Mấy ngày nay ta nhớ ngươi muốn chết, mau cởi đi.” Cách Ngạo Sinh nghe nửa câu đầu, trong lòng ấm áp, nhưng đến nửa câu sau sắc mặt lập tức xanh mét. Ta lại không có phát giác, ánh mắt di chuyển trên cơ thể Cách Ngạo Sinh, ngược lại xem nhẹ diễn cảm, cho nên khi Cách Ngạo Sinh từ trên giường nhảy xuống đất ta nửa điểm chuẩn bị cũng không có. ‘Xuy’ thanh âm vải bị xé rách, ta vô tội nhìn hai miếng vải vụn trong tay, lại nhìn sắc mặt Cách Ngạo Sinh, trong lòng lộp bộp, kỳ thật nếu không phải hắn đứng dậy quá nhanh, ta cũng không theo bản năng giữ chặt lấy khố tử của hắn, cuối cùng cũng không trở thành —— xé hỏng… Ánh mắt không tự chủ được liếc qua hạ thân Cách Ngạo Sinh, tiểu y đã rách nát không ra hình dáng, mà thượng sam lại quá mức vừa người, muốn che cũng che không được nhiều lắm. “Ngươi xuống đất làm cái gì?” Để tránh quở trách, lão nhân gia ta lựa chọn đánh đòn phủ đầu. Cách Ngạo Sinh chân trần đứng dưới sàn nhà, hai mắt tức giận, nếu không phải người này háo sắc như thế, hắn sao lại chật vật thế này, người này lại còn không biết xấu hổ mở miệng hỏi. Thấy thần sắc hắn như vậy, ta vội vàng xuống giường, đưa tay phải ôm thắt lưng hắn “Chúng ta vất vả lắm mới gặp lại, ta còn chưa trách ngươi bất cáo nhi biệt, mà ngươi ngược lại tính toán chi li như vậy. Hôm nay là ta không đúng, nhưng nếu ta không nói như vậy, ngươi không phải sẽ cùng Đông Phương Mẫn kia định thân, ta vì ngươi ngàn dặm bôn ba, tâm niệm đều là ngươi, ngươi lại muốn thú nữ nhân, ngươi bảo ta phải làm thế nào.” Cách Ngạo Sinh liên tục cười khổ, nhớ tới đám người Hà Lân Sinh, lại nghĩ tới cung chủ Thiên Huyền cung Hán Nghiêu Sinh hôm nay, tự ti rất nhiều cũng oán hận kẻ trước mắt trêu chọc gây nhiều nghiệt nợ như vậy, nhưng bản thân lại dứt bỏ không được, nói cái gì không muốn gặp lại, cái gì hai bên cùng quên đi, kết quả còn không phải là một lời nói suông, tâm ma khó trừ, hắn cả đời cũng đừng nghĩ trốn khỏi võng tình. Nghĩ đến đây lại chán nản, dứt khoát tùy vào người này đi. Thấy hắn buông lỏng, ta hoan hỉ trong lòng, tự nhiên là đả xà tùy côn, hổ đói bắt dê. Cách Ngạo Sinh bị đánh ngã xuống giường, cột giường kẽo kẹt vang lên, thoáng chốc đã bị lột y phục, toàn thân cũng bị sờ soạng không còn một mảnh. Lúc này Cách Ngạo Sinh có tức giận cũng chẳng đủ sức, tính ra, kỳ thật ta cùng Cách Ngạo Sinh cũng chỉ có một hồi trong sơn động kia mà thôi, những ngày ở chung, ta không phải không nổi tâm tư, nhưng bị hạn chế trong thân thể nhỏ bé, dù có tâm cũng bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn, thèm thuồng lại không thể làm gì, hôm nay ta khôi phục hình thể, sao không kích động. Cách Ngạo Sinh giận nghiến răng, lại chỉ đành tùy ý người muốn làm gì thì làm, bất đồng với ta chính là, Cách Ngạo Sinh lần đó thân trúng mỵ độc, thần trí ít có nhiều chút không rõ, tuy rằng trong trí nhớ là có việc như vậy, lại mơ mơ hồ hồ, bằng không hắn cũng không thật cho rằng hắn làm chuyện đó với một hài tử mười tuổi. Kỳ thật còn tính ra, Cách Ngạo Sinh tài trí không phải bình thường, thế nào lại không chút hoài nghi, dù sao nếu thực làm với một hài đồng, làm sao có thể tổn thương chỗ đó của hắn, huống chi dịch trọc kia cũng không phải một đứa bé có thể có, chẳng qua là Cách Ngạo Sinh lừa mình dối người thôi. Bản thân bị làm nhục, sợ Cách Ngạo Sinh thật sự mong đối phương chỉ là một oa nhi cái gì cũng không biết, như vậy ít nhất hắn sẽ không cảm thấy quá mức khuất nhục, nếu quả thật là một tên khất cái hoặc tên vô lại, e hắn lúc ấy liền điên mất. “Chạm vào ta” “Hảo hảo hảo” Ta nắm lấy cánh mông Cách Ngạo Sinh sảng khoái đáp ứng, đầu lại tìm chu quả trước ngực hắn cắn xuống. Cách Ngạo Sinh hít một hơi, cắn răng, trận trận rên rỉ lại nhịn không được từ miệng phát ra, ta không khỏi dục hỏa càng thịnh, tách hai chân hắn gác lên vai, hỏa thiêu nhét vào giữa kiều đồn. Giường thanh sắc như sóng nước, lần này ngay cả ván giường đều kẽo kẹt vang lên —— Thời khắc tốt đẹp luôn trôi qua rất nhanh, với ta tự nhiên cũng chẳng khác chút nào, ta từ trong thân thể Cách Ngạo Sinh rút ra, đang thích ý vô cùng tính làm một giấc, lại bị người đá văng cửa phòng, lúc này sắc trời chỉ mới tờ mờ sáng mà thôi. Cách Khâu nhìn y phục tán loạn trên mặt đất, trong đó sam y nữ tử lại càng chói mắt “Nghịch tử, ngươi thực làm được hảo sự.”...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.