Tầm Thần Tuyệt Lộ

Chương 61: Thực Vi Thiên




Ngày Tất Niên và Tiết Nguyên Đán - theo quan niệm của phàm nhân sinh sống không chỉ ở mỗi Nam Cương, mà trên toàn bộ Thiên Diễn Tinh Cầu - nhất là đối với nông dân, thì đều mang ý nghĩ vô cùng quan trọng.

“Chúng con cầu phúc tân niên, mưa thuận gió hoà, gia đình an yên, vụ mùa khởi sắc...”

Đã thành tục lệ cổ truyền, cứ đến mười hai giờ đêm trong bảy ngày kế tiếp, mọi người đều hướng về bếp lửa, quỳ trên hai gối, cùng nhau cầu nguyện, đồng thời bỏ vào nồi Thực Vi Thiên thêm một món nguyên liệu, chính là sản vật đặc trưng tại khu vực đó. Lần lượt như thế cho đến lúc qua Giao Thời, tức sau bảy ngày nữa, nồi hầm lúc này sẽ có tổng cộng tám thứ, mà họ hay gọi ‘Bát Ương’, tượng trưng cho tám tai hoạ lớn của phàm nhân.

Quá trình nấu nướng cần cắt cử nhân lực trông coi cẩn thận, Bát Ương phải cho đúng thứ tự trước sau, củi nóng đỏ nhưng cấm có ngọn, quanh nồi được trét kín bằng mùn gỗ Sĩ Biệt trộn với đất bùn, chỉ để hở một lỗ van nho nhỏ đang phun khói nghi ngút phía trên. Mỗi lần chuẩn bị thêm nguyên liệu lại gỡ niêm phong ra rồi đắp lớp mới, nói chung cũng khá cầu kỳ.

“Phàm đệ, đệ biết phong tục này bắt nguồn từ đâu không?”

Lạc Nhiễm sau khi giải thích cẩn thận về Thực Vi Thiên và Bát Ương, liền quay sang hỏi, mắt ánh lên tự tin không chút giấu giếm. Thấy cả Lạc Kỷ và Lạc Phàm đều nhìn mình như chờ đợi câu trả lời, nó đằng hằng rồi tiếp tục.

“E hèm, bởi vì chúng có liên quan đến một cái dị bản dân gian ca thoại của Nam Cương, mang tên là Sơn Thuỷ Hữu Tình, Thất Độ Bát Ương...”

Truyền rằng, khi mà Nhân tộc còn ăn lông ở lỗ, coi săn bắn hái lượm là lẽ sống, trông ngọn lửa liền như thấy thần linh, đến Dã thú cũng không bằng. Phàm nhân khi đó vì quá đỗi cơ cực, ở bên ngoài lại trở thành thức ăn cho loài khác, bèn thử soạn tế vật khẩn cầu tứ phương, mong được bảo hộ. Tiếng ai oán như thấu tận trời cao, lay động cả lòng trắc ẩn của Thái Nhất Sơn, vốn là một vị Sơn Thần, bản thân sinh ra từ vùng đồi núi Nam Cương, khiến ông chấp nhận xuất thủ tương trợ, che chở cho họ ngàn vạn năm, thì từ đấy Nhân tộc mới có thể an cư lạc nghiệp.

Tuy vậy, chuyện cũng chưa dừng lại ở đó.

Thái Nhất Sơn đem lòng yêu công chúa Giản Thu Thuỷ, vốn là con gái út của thần biển cả. Ngày ‘Đại Hải Tề’ công cáo thiên hạ, tuyển hiền tế cho nhi tử mình, Thái Nhất Sơn dĩ nhiên mang thân đi ứng thí đầu tiên. Sau khi loại hàng loạt các đối thủ cạnh tranh, vòng sau chót chỉ còn lại ông, và một vị thần gió tới từ miền Đông Bắc - Hàn Lập Phong.

Thu Thuỷ công chúa cuối cùng chọn Nhất Sơn, tình nguyện theo ông về phía Nam, cùng nhau bảo hộ Nhân tộc ở đây. Lập Phong lại cho rằng mình bị chơi xấu, si tình sinh nộ ý, cừu hận bùng lên, hắn liên tục nổi gió Đông Bắc, kéo thiên tai đến nhân gian hoành hành vô kỵ, trực tiếp reo rắc tai kiếp lên đầu dân đen, ‘Đông Bắc Si Phong’ gây ra tám cái hoạ lớn đối với nhà nông - Bát Ương.

Phu thê Thu Thuỷ Nhất Sơn không đành lòng nhìn những xác thây phơi đầy đồng, những dòng sông tanh nồng máu đỏ, nên ôm lấy nhau, hy sinh bản thể, hoà làm một với vùng này.

Thái Nhất Sơn dâng đất lên cao, quây kín tạo đỉnh lư khổng lồ, Giản Thu Thuỷ hoá nước ngọt lành, đong đầy trong lòng núi, trở thành Dẫn Luyện Dược, bảy ngày bảy đêm liên tiếp tự đem thân mình nung dưới ngọn lửa Cầu Sinh, thành công tịnh hoá được Thất Ương.

Nhân tộc rơi vào lầm than, dãy dụa càng mãnh liệt, ngoài công sức duy trì ngọn lửa Cầu Sinh luôn rực cháy, còn chung tay hỗ trợ phu thê Sơn Thuỷ, bằng cách hiến tế cho họ cả ngàn thứ sản vật tích góp được, tinh luyện cùng với Thất Ương, thanh trừ tai ác, nấu ra món canh Thực Vi Thiên đủ cho toàn bộ nhân loại lúc bấy giờ, nạn đói theo đó bị xoá sạch, đồng thời cũng tiêu diệt nốt ‘Ngạ Kỳ’ (#1) - một trong Bát Ương.

“Nhằm ghi tạc công ơn của đôi phu thê vì Nam Cương mà ngã xuống, phàm nhân ngưỡng vọng gọi họ Sơn Thượng Thánh - Thuỷ Thượng Thánh, dân gian dần lập nên tập tục, giành riêng bảy ngày cuối năm tưởng nhớ, nấu một nồi Thực Vi Thiên thật ngon, để ‘cảm tạ’ họ đã luôn phù hộ cho nông vụ suôn sẻ và bội thu. Sự tích Sơn Thuỷ Hữu Tình, Thất Độ Bát Ương cũng từ đó mà ra cả...”

Lạc Nhiễm tự hào kết thúc câu chuyện, như ông cụ non chắp tay sau mông, mặt hướng trời cao.

Lạc Kỷ tròn xoe mắt ngạc nhiên, nàng thường ngày chỉ thích chơi búp bê vải, nên truyện thần thoại ít có hứng thú với nàng. Nay mới được nghe về phong tục tập quán Giang Thành, qua lời kể của Thập sư đệ trước mặt thì lại vô cùng hấp dẫn, khiến nàng không khỏi hiếu kỳ.

Lạc Thạch trầm trồ hưởng ứng, thái độ chẳng biết có phải do đã cảm nhiễm nhân tình mà mềm mỏng hiếm thấy, càng góp phần xua bớt đi Si Phong rét mướt cuối mùa, vẫn đang thấp thỏm tràn về.

Bên trong Quang Hoàn, Lạc Thạch ngồi đối diện Tá Hồn Nặc lão, nhân ngày cuối năm toàn Trai tụ họp nên không thể trốn đi duy trì tập luyện, mà gián đoạn đôi chút, đành cùng nhau luận bàn thế thái, và đương nhiên cũng thập phần sôi nổi.

Đêm đã về khuya, đám trẻ nằm ngủ nghiêng ngả mỗi đứa một góc, sân nhỏ liền trở lại yên tĩnh, chỉ còn âm thanh lửa cháy lép bép, và thi thoảng là tiếng “u u” của van hơi, bèn khiến Sấu Thỉ phải dựng Cẩu Vận dậy bớt củi, làm cho tên kia có chút khó chịu, ngái ngủ lèm bèm mấy câu, xong vẫn thực hiện nhiệm vụ hết sức nghiêm túc và chuẩn xác. Cẩu Vận phải rất cẩn thận, bởi nếu hỏng nồi này, thì mệnh hắn lập tức sẽ đúng như tên, thực sự biến thành Cẩu Ương, thậm chí, còn bị người ta ném vào nồi hầm thay thế chưa biết chừng.

“Tiền bối, vãn bối hình như thấy thiếu thiếu cái gì đó”, gã đưa mắt nhìn qua, thấy Nặc lão im lìm không nói, bèn tiếp tục “Lần này chưa thấy lão kể về thần thoại Tu Chân giới nhỉ?”

Tá hồn Nặc lão vuốt râu ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi cũng chậm rãi trả lời.

“Hàn Lập Phong, đích thực có tồn tại trong vài đoạn truyền kỳ, vốn là một cơn gió đen đủi ở phía Đông Bắc Phàm Nhân Lục Địa, vô tình sống sót qua khoảng thời gian hỗn loạn cực dài từ sau thời Hậu Thái Cổ, qua cả Viễn Cổ, mãi tận Thượng Cổ thì mới muộn màng hoá Yêu...”

Nó có đặc tính vô cùng quái lạ, đi đến đâu liền cuốn đi toàn bộ vượng khí của vùng đó, gián tiếp đưa lại xui xẻo, thậm chí ôn dịch cùng chết chóc. Tới khi ngưng tụ được Tinh Hồn, thành công Nhân Hoá, chọn lấy cái tên Hàn Lập Phong, tự xưng Mạt Vận Yêu Vương.

‘May mắn’ sỡ hữu một cái tiên thiên thần thông thuộc loại vô cùng hiếm, đồng thời có tác dụng quỷ dị bậc nhất trong thiên địa, giúp cho hắn cướp đi ‘tài vận’ của đối phương, nên Lập Phong tu luyện cực nhanh. Nổi lên với vị thế yêu nghiệt, thêm cả khả năng kia khiến hắn bị chính nội tộc xa lánh, ngoại tộc thì lại càng hắt hủi. Mặc kệ việc đó, vận ai nấy hưởng, hắn cũng chẳng thèm quan tâm, điềm nhiên gây thù chuốc oán khắp nơi.

Thời điểm tên này làm loạn, cũng trùng hợp vào lúc Thiên Diễn Tinh Cầu bắt đầu một chu kỳ mới, cường giả đời trước phần nhiều đã vẫn lạc, số ít chống chọi, cố gắng tìm cách vượt qua thọ tận thì bế quan, hoàn toàn không màng thế sự, chuyện đời sau cứ để đời sau tự giải quyết. Lập Phong lại càng được thể, coi trời bằng vung, dựa vào thần thông ‘Tài Khấu’ (#2) tu thẳng một đường, mà hắn càng bá đạo thì sức mạnh càng đề thăng chóng mặt, trong vòng mười vạn năm ngắn ngủi, cảnh giới liền tiến lên đứng ngang hàng với những Tu Yêu giả khủng bố thời cổ đại.

Hàn Lập Phong cứ tự tin như thế, muốn gì có nấy, mãi cho đến khi gặp phải định mệnh đời mình, Giản Thu Thuỷ - con gái duy nhất của Đại Hải Tề, cai quản toàn bộ Linh tộc sống trong biển cả - khiến khí vận bản thân bay sạch.

Nghe tin Giản Vô Lượng đăng đàn kén rể, hắn nắm chắc mười thành cướp nàng về tay, và không như ca thoại dị bản, tranh đoạt công chúa tưởng chừng gian nan, thực ra lại chỉ có hai người. Một phần nhỏ vì Giản Vô Lượng ẩm ương khó tính, làm rể nhà ông ta chắc chắn sẽ rất phiền, còn phần lớn là do cái tên ôn thần Mạt Vận Yêu Vương kia cũng tham gia, khiến cho những kẻ khác mới nghe hung danh liền chán nản mà bỏ cuộc.

Nói về đối thủ của hắn - Địa Linh Sơn Thánh Thái Nhất Sơn, vị thần bảo hộ trong quan niệm phàm nhân Giang Thành - thực ra là Tu Nguyên giả Nhân tộc, xuất thân gia đình bần nông tại chính mảnh đất phía Nam này, lai lịch tầm thường, bất quá, tư chất lại sắc bén hơn người.

Cơ duyên dẫn ông tiến nhập Tu Chân giới, tuy rằng vô môn vô phái, nhưng bẩm sinh thông tuệ nhiều thứ, thêm vào đó, Nhất Sơn ngày trẻ được trải nghiệm nhân sinh từ tầng lớp gần như dưới đáy nhất, nên đã lựa chọn Công pháp ‘Khổ Hạnh Tán Tu’, một thể loại truy luyện ít ai dám theo đuổi.

Hoàn toàn chẳng cần xa rời trần thế, Công pháp kia có điểm kỳ lạ, cầu bi thống nhằm củng cố nhục thân, nhận tang thương hòng chứng nghiệm đạo hạnh, giữa đám phàm nhân cơ cực, cố tình hấp thu hết ai oán của họ để mạnh lên. Bởi xuất xứ mà Nhất Sơn đặc biệt chiếu cố dân đen vùng phía Nam Lục Địa, càng khó khăn, ông càng không quản ngại gian lao, dùng sức mình đẩy lùi thiên tai, lấy tâm mình tịnh hoá khổ đau, chủ động truyền dạy kiến thức canh tác nông nghiệp, săn bắt hái lượm, lịch duyệt chống chọi hạn hán, lũ lụt v.v... cho cả vạn người, phổ độ chúng sinh, tạo phúc vô số. Phàm nhân ở Giang Thành vì thế coi Nhất Sơn như ông tổ nghề nông, qua nhiều dị bản truyền miệng thành ra vị thần bảo hộ Nam Cương, nên càng được kính ngưỡng, dân gian kiêng nể, sợ phạm huý chỉ dám gọi ba tiếng Sơn Thượng Thánh.

“Khổ hạnh chiến Tài vận. Một bên sở hữu thần thông cưỡng đoạt may mắn, mang đến xui rủi nạn tai, còn một bên chuyên tu hành xác thích nếm tự ngược, cứ gặp khó khăn liền biến mạnh. Thú vị, hết sức thú vị...”

Lạc Thạch nghe vậy lập tức vỗ đùi trầm trồ, Tài Khấu đúng là thứ khả năng bá đạo, nghe thôi đã thấy không muốn đối đầu, vậy mà đẻ ra cái công pháp tán tu tên Khổ Hạnh kia, lại vừa khéo khắc chế được nó.

Sự đời đúng thật một bất mười ngờ, Hàn Lập Phong đích thân ứng chiến thì chưa từng thất bại, Thái Nhất Sơn khi đó mới chỉ là loại vô danh tiểu tốt, khiến hắn nảy sinh tâm lý khinh địch tối kỵ. Ban đầu ở cửa trên hoàn toàn, cố ý chơi đùa liên tục nhiều ngày đêm, Yêu Vương lâm vào triền đấu lúc nào không hay. Vị Sơn Thánh kia biết địch biết ta, nhẫn nhịn dùng khổ nhục kế, kéo dài trận chiến, giống như lợi dụng việc rơi xuống hạ phong để bí mật tiến giai.

Kết quả đã rõ, Lập Phong thua cuộc, xong tâm bất phục và khẩu cũng bất phục, cho rằng Đại Hải Tề vốn thuộc Linh tộc, vì thù hằn từ xa xưa với Yêu tộc mà bài xích hắn, bày mưu hợp kế cùng Tu Nguyên giả Nhân tộc giúp tên kia càng đánh càng mạnh, ngăn cản hắn đem Thu Thuỷ công chúa đi.

Dĩ nhiên Mạt Vận Yêu Vương vẫn đủ tỉnh táo, không ngu ngốc va chạm chính diện với Đại Hải Tề, nhưng tình si đã nở, khiến hận ý đan tâm, ân oán bậc này bắt buộc phải trả. Hắn ngự trên ngọn Si Phong, từ miền Đông Bắc kéo xuống phương Nam reo rắc kinh hoàng, có đảm lượng mặc kệ Thiên Đạo khiển trách, trực tiếp nhắm vào phàm nhân, vốn được Thái Nhất Sơn hết lòng bảo trợ.

Trận cừu chiến lần này khác với cuộc tỉ võ chiêu phu khi trước, Hàn Lập Phong rút bài học đắt giá, điên cuồng dùng mưu mô ám muội, sát chiêu tung ra trùng trùng chằng hề nương tay.

Đối mặt sinh tử quan đầu, tồn vong của con dân đều đặt cả sau lưng Địa Linh Sơn Thánh, đương nhiên ông không chút khoan nhượng, trổ hết tài năng, cùng Thu Thuỷ công chúa liên thủ kháng địch.

“Diễn biến ra sao cũng không thể nắm rõ. Nhưng đại khái cũng đúng như những gì mà phàm nhân kể lại, Thất Độ Bát Ương, trong bảy ngày bảy đêm trời long đất lở, phóng hết tầm mắt chỉ thấy xương trắng bọc da, máu nhuộm đỏ trời, cuối cùng họ mới đồng tâm hiệp lực đánh đuổi được Yêu Vương ra khỏi bờ cõi, chính thức kết thúc thời kỳ đen tối, đem đến yên ổn lâu dài cho Nam Cương.”

Nặc lão chầm chậm kết thúc câu chuyện, lời nói có pha chút chút hoài niệm mơ hồ, đoạn từ từ đứng lên, khẽ thở dài.

(#1): thời kỳ đói khát.

(#2): cướp tài lộc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.