Tam Tấc Ánh Nắng

Chương 8: Cuối cùng đã có ngày để cho cô chờ đợi




Rất nhanh đã thấy Giang Thiếu Thành bưng một bát mì đặt lên bàn, hơi nóng bốc lên mang theo hương vị của bát mì lan tỏa trong không khí, Mộc Cận thử gắp một đũa mì cho vào miệng, mùi vị cũng không tệ lắm.

Thế nhưng, vẫn chỉ có một mình cô đang ăn!. Trong lúc cô ăn mì thì Giang Thiếu Thành đứng trước cửa sổ, quay lưng về phía cô, dáng đứng thẳng tắp có nét ưu thương, giống như thân cây lẻ loi đơn độc trong bóng đêm. Mộc Cận không nhìn thấy vẻ mặt của anh, chỉ thấy anh thỉnh thoảng nhả ra một vòng khói trắng.

Mộc Cận cũng không nuốt nổi bát mì trước mắt, anh đứng đó nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, còn cô chỉ ngẩn người ngồi nhìn bóng dáng của anh.

Lúc Giang Thiếu Thành xoay người thấy cô ngồi im cũng không động đũa, anh hỏi: “Ăn không nổi nữa?”

Mộc Cận lắc đầu: “Không phải, em ăn chậm.”

Nghe anh hỏi ngay lập tức Mộc Cận vùi đầu ăn ngấu nghiến. Đôi đũa đảo quanh, cuốn lấy những sợi mì mảnh dài thành một gắp lớn cho vào trong miệng của mình, cô ăn vội quá nên bị nghẹn.

Giang Thiếu Thành đứng lên rót một ly nước đưa vào trong tay cô và nói: “Không cần gấp.”

Mộc Cận mắc cỡ cắn cắn môi, ở trước mặt anh, cô lúc nào trông cũng giống như một kẻ ngốc.

Lần này, anh không đi, mà cũng ngồi lại xuống bàn ăn.

Mộc Cận nói: “Sau này, ở bên ngoài em coi như là không quen anh, nhưng em có thể tới đây không?”

“Tới đây làm gì?”

“Em không có chỗ để đi.”

Anh nói: “Tôi cũng không thường xuyên ở chỗ này.”

“Nhưng... Em chỉ muốn lúc đến anh sẽ ở đây, hơn nữa chỗ này cũng an toàn hơn bên ngoài…”

Có lẽ anh cảm thấy phiền, nên cuối cùng tùy tiện trả lời: “Tùy cô.”

Đạt được mục đích, Mộc Cận cong khóe miệng, không giấu được nụ cười vui mừng của mình. Vui vẻ ngồi ăn hết bát mì.

Chẳng mấy chốc, bát mì chỉ còn thấy đáy, ngay cả nước cũng húp hết không thừa một giọt. Mộc Cận cảm thấy hơi hối hận, ăng xong mì, sẽ không có lý do để ở lại nữa.

Quả nhiên, cô vừa buông đũa, anh liền đứng dậy nói: “Tôi đưa cô ra ngoài, lái xe đang ở bên ngoài chờ cô.”

Anh lái xe đưa cô đến hẻm Khẩu Bắc, lúc xuống xe, Mộc Cận nói: “Anh Thiếu Thành, sinh nhật anh là ngày nào, em sẽ tặng quà cho anh.”

“Không cần, tôi không mừng sinh nhật.” Anh nhìn nhìn ra bên ngoài, có hai chiếc xe màu đen đã xuất hiện ở đầu ngõ, anh nói: “Xuống xe đi, bọn họ đến rồi.”

Cô vẫn bướng bỉnh hỏi: “Nói cho em biết đi, cho dù anh không mừng sinh nhật em cũng muốn tặng quà.”

Cô kéo mạnh tay áo của anh: “Rốt cục là ngày nào?”

Giang Thiếu Thành nhìn cô, rất lâu sau mới mở miệng: “Hai mươi bốn tháng một.”

Mộc Cận hưng phấn nói: “Chỉ sau sinh nhật của em một tháng.”

Giang Thiếu Thành cũng không bổ sung, rằng cô còn kém anh mấy tuổi, nếu tính kĩ sẽ chênh nhau tận mấy nghìn ngày.

Về đến nhà, Mộc Cận vô cùng sung sướng, mọi buồn bã và lo lắng đã bị cuốn đi sạch sẽ, ngân nga suốt đến lúc lên lầu. Trong suốt mấy ngày qua, hôm nay là ngày vui nhất của cô.

Ngày hai mươi bốn tháng một! Cuối cùng cũng có một ngày nữa để cho cô có thể chờ đợi.

Ngày hôm sau, cô nhận được điện thoại của Lục Thừa, nói rằng anh ta đã thiếu ba tháng tiền thuê nhà, chủ nhà muốn đem căn phòng dọn sạch sẽ để cho người khác thuê. Còn nói, nếu còn không xuất hiện, thì sẽ đem mấy bức tranh được chất đống trong phòng vứt hết ra ngoài.

Những bức tranh này không chỉ là tâm huyết của Lục Thừa, mà đó là chút kiêu ngạo cuối cùng còn sót lại của anh ta.

Mộc Cận dựa theo địa chỉ mà Lục Thừa đưa cho, tìm được một căn nhà nhỏ nằm chen chúc trong một con hẻm của thành phố này.

Người chủ nhà mở cửa, dẫn cô vào bên trong, căn phòng chỉ chưa tới mười mét vuông vừa là phòng ngủ vừa dùng làm nơi làm việc, nơi vẽ tranh và phòng bếp. Mộc Cận chưa bao giờ biết cuộc sống của Trương Dĩnh và Lục Thừa lại túng quẫn đến bước này. Nếu không phải xảy ra chuyện gấp, thì người coi trọng sĩ diện như Trương Dĩnh và Lục Thừa tuyệt đối sẽ không gọi điện thoại cho cô.

Mộc Cận ngồi xổm xuống, đem những tác phẩm của Lục Thừa cẩn thận xếp lại.

Chủ nhà dứng một bên nói: “Thực ra căn phòng này cũng không ở được quá vài năm nữa đâu. Cô xem, đã hư hỏng thành như thế này…” Bà chủ nhà với thân hình mập mạp, khom hẳn lưng xuống chỉ vào màu những vết màu trên tường cho Mộc Cận xem, oán giận nói: “Chỗ nào cũng có, tôi còn phải trát tường lại lần nữa.”

Mộc Cận im lặng không lên tiếng, mang theo những bức trang rời đi, theo yêu cầu của chủ nhà đã thanh toán ba tháng tiền thuê và tiền tu sửa lại căn nhà.

Rất ít những nhà nghệ thuật trước khi nổi tiếng mà không phải trải qua sự nghèo khổ và tuyệt vọng. Áp lực từ cuộc sống, sự mưu sinh với một ngày ba bữa cơm. Nếu như có thể đem tiền của cô giúp cho Lục Thừa có thể nhanh chóng phát triển mơ ước của mình, cô cũng sẽ không từ chối. Bởi Lục Thừa cũng là bạn của cô.

Khi đến bện viện thăn Lục Thừa, Mộc Cận nói mình có thể tài trợ cho anh mở triển lãm tranh. Ánh mắt Lục Thừa lóe lên một tia sáng hy vọng nhưng cũng rất nhanh lại biến mất, giống như có một tầng sương phủ, trở nên ảm đạm, anh ta nói: “Mộc Cận, sau này mình phải lấy cái gì trả nợ cho bạn. Nếu mình không có năng lực để được người trong giới công nhận, những bức tranh ấy một xu cũng không đáng.”

Từ lúc nằm viện cho tới nay, bệnh viện cũng không có lần nào giục viện phí, Lục Thừa biết tất đều do Mộc Cân chi trả. Còn nhớ một đêm đó ở Mị Thành, cô không để ý đến an nguy của bản thân dũng cảm đứng ra giúp đỡ hai người họ.

Thiếu chút nữa là rơi vào hang hùm miệng cọp, tất cả những điều này làm cho Lục Thừa nhớ tới những lời Trương Dĩnh đã từng nói với mình, chẵng lẽ, Mộc Cận thật sự có tình cảm đối với hắn.

Mộc Cận đương nhiên không biết, sự giúp đỡ của cô bị Lục Thừa hiểu lầm rằng cô đang “thừa nước đục thả câu.”

Mộc Cận chỉ suy nghĩ đơn giản rằng có lẽ Lục Thừa vì lòng tự trọng của mình, sẽ không chủ động cầu xin sự giúp đỡ của người khác, bởi vậy cô nói rất chân thành: “Mình tin tưởng cậu sẽ nỗ với những gì mình đã bỏ ra.” Cái cô nói chính là tiền.

Những lời này của cô làm cho Lục Thừa cảm thấy rung động. Thật ra, thời gian anh ta quen biết với Mộc Cận còn sớm hơn cả lúc quen với trương Dĩnh. Lục Thừa cũng đã cân nhắc việc đến với Mộc Cận trước khi tiến tới với Trương Dĩnh. Nhưng nếu đem so Mộc Cận với Trương Dĩnh, thì Trương Dĩnh có khả năng thõa mãn một người đàn ông có lòng hư vinh như Lục Thừa.

Lục Thừa đột nhiên cảm thấy có chút hổ thẹn với người con gái trước mặt, thì ra cô gái đáng thương này vài năm nay vẫn âm thầm yêu mến mình. Có lẽ vì Trương Dĩnh, nên cô mới đau khổ mà che giấu tâm tư của mình.

Cho đến khi gặp chuyện không may, cô mới…

Lục Thứa vươn tay ra phủ lấy bàn tay của Mộc Cận, nói: “Cám ơn em, Mộc Cận. Tin tưởng anh, anh sẽ không nghèo khổ suốt đời.”

Mộc Cận nhìn Lục Thừa đang nắm chặt lấy tay mình, hốc mắt có chút phiếm hồng, cũng không hiểu vì sao anh ta lại xúc động như thế này.

Mộc Cận gật đầu: “Mình tin cậu, chuyện triển lãm tranh mình sẽ giúp cậu liện hệ. Cậu yên tâm mà dưỡng bệnh, mau chóng xuất viện rồi trở lại làm việc.”

Mộc Cận mang những bức tranh của Lục Thừa về, chọn một bức tranh thiếu nữ mang đến chỗ ở của Giang Thiếu Thành. Đối với những việc này, cô có thể bảo những người khác làm, chỉ cần cô nói một câu sẽ có người lên kế hoạch cho việc triển lãm tranh một cách hoàn hảo.

Tuy nhiên, rất khó cô mới lại có lý do để đi tìm Giang Thiếu Thành, cho nên không thể lãng phí.

Vào đến khu nhà, cô liền bảo những vệ sĩ tạm tránh đi, Giang Thiếu Thành không có ở nhà, nên cô tự mở của đi vào. Từ lần trước sau khi rời đi, cô đã đem mật mã căn hộ của Giang Thiếu Thành khắc sâu vào trí nhớ của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.