Tam Tấc Ánh Nắng

Chương 76: Chúng con đã là vợ chồng




Lúc Mộc Cận nhận được điện thoại của Long Tại Nham thì cô đang ở trong phòng bếp nấu bữa tối, cho nên khi nghe được lời Long Tại Nham nói trong điện thoại thì cô sợ đến mức làm rơi cả cái xạn xào rau lên chân mình.

Long Tại Nham nói: “Mộc Cận, Mộc gia đã biết chuyện của em và Long Tại Nham, sẽ có người qua đó đón em ngay bây giờ, em nên về một chuyến.”

Mộc Cận nói lắp ba lắp bắp: “Vậy…Vậy Thiếu Thành đâu? Anh ấy đâu rồi?”

“Em về trước rồi nói sau.”

Cúp điện thoại, Mộc Cận nhanh chóng tháo tạp dề, vẫn chưa kịp thay quần áo thì có người đến gõ cửa, là đàn em của cha cô, cô đã từng gặp.

Trên đường đi Mộc Cận vẫn lo lắng không yên, tuy rằng biết đây cũng là chuyện sớm hay muộn nhưng mà vừa nghĩ đến tính tình của cha mình, da đầu cô đã tê rần, không phải cô sợ mình sẽ có gì, cô là sợ cha sẽ trút tất cả tức giận lên người Giang Thiếu Thành. Cô định gọi điện thoại báo trước cho Giang Thiếu Thành, nhưng lại nghĩ, Long Tại Nham chắc chắn là đã báo rồi, cho nên lại thôi. Lúc trở lại Mộc gia, Mộc cận mới biết được vì sao lúc nãy Long Tại Nham muốn cô quay về.

Cảnh tượng trong phòng khách khiến cho trước mắt Mộc cận như mờ đi, chuyện đêm đó ở Mị Thành giống như đang tái diễn, nhưng mà lần này người quỳ trên mặt đất bị vây đánh đổi lại là Giang Thiếu Thành. Mấy tên thủ hạ của Mộc Thường Phong đều là những tên có thủ đoạn độc ác, lúc này lại có lệnh của Mộc Thường Phong nên cũng không có chút nương tay với Giang Thiếu Thành. Mặc dù xương cốt Giang Thiếu Thành có cứng cáp nhưng cũng không chịu nổi những cú đánh đấm lão luyện thay nhau giáng xuống. Huống chi, anh vốn là không muốn đánh trả. Anh quỳ một gồi trên mặt đất, lưng khom xuống, Mộc Cận thấy dôi giày da cứng chắc của tên đàn ông từng cú từng cú đạp vào ngực, vào lưng, vào bụng Giang Thiếu Thành, cho đến khi tên đàn ông đó túm Giang Thiếu Thành từ dưới đất đứng lên, đấm một đấm thật mạnh vào mặt anh, Giang Thiếu Thành đột ngột phun ra một ngụm máu tươi, lúc này Mộc Cận mới thét lên một tiếng, trái tim vào đầu óc cô như nứt ra, bật khóc nhào đến ôm lấy Giang Thiếu Thành, tay vung vẩy ngan cản những kẻ đó tới gần, khóc thét lên: “Cút đi, cút đi! Tất cả đều cút đi hết cho tôi, không ai được động vào anh ấy… Thiếu Thành, anh có sao không, anh muốn chết hả, sao lại không đánh trả…”

Giang Thiếu Thành hít thở thật sâu mấy hơi, lấy tay chùi vết máu trên miệng: “Không sao, Mộc Cận, em tránh ra…”

Anh chống tay xuống sàn nhà ngồi dậy, lại vẫn quỳ một gối nói với Mộc Thường Phong: “Mộc gia, xin hãy tác thành cho chúng con!”

“Cha, sao cha lại đối xử với Thiếu Thành như vậy, là con không muốn đi Pháp, là con muốn ở bên Thiếu Thành, nếu cha muốn trừng phạt thì hãy phạt luôn cả con đi…”

Mộc Thường Phong đang ngồi ngay ngắn trước mặt chỉ giương mắt nhìn: “Kéo nó ra!”

“Các người dám!” Mộc Cận dùng cả người che chắn cho Giang Thiếu Thành, dùng ánh mắt căm phẫn ngăn cản bọn người đó bước qua, bày ra tư thề liều mạng với bọn họ, dù sao đây cũng là con gái của Mộc Thường Phong, nhất thời bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, tất cả đợi Mộc Thường Phong lên tiếng.

Cô vừa khóc nức nở cầu xin: “Cha, trước đây mọi chuyện con đều nghe cha, bây giờ cha đồ ý với con đi, con thật sự rất yêu rất yêu Thiếu Thành, con không thể không có anh ấy, con xin cha, cha hãy tác thành cho chúng con được không, con…con với Thiếu Thành đã là vợ chồng rồi…”

Cơn tức giận của Mộc Thường Phong càng bị mấy câu nói của cô chọc giận thêm nữa, ông cầm tách trà sứ trong tay dùng hết sức ném mạnh xuống mặt sàn, ông giận dữ đứng lên khỏi chỗ ngồi, đi mấy bước tới trước mặt Mộc cận, một tay nhấc cô ném cho mấy tên thủ hạ bên cạnh: “Đưa nó đi cho tối”

Mộc Thường Phong săn tay áo, tiện tay cầm một cây gậy sắt to bên cạnh!

Mộc Cận kinh hoàng gọi to: “Cha, cha muốn làm gì!”

Cây gậy sắt trong tay Mộc Thường Phong giáng xuống Giang Thiếu Thành không chút nương tay: “Cậu cũng dám động tới nó! Ăn mật báo sao, ngay cả con gái của tôi cậu cũng dám động tới, còn cái gì mà cậu không dám không! Tôi cho cậu chạm tới nó! Tôi cho cậu hủy hoại nó, cậu xứng không…”

Mộc Thường Phong càng nói càng giận, vừa nói vừa đánh rất mạnh tay, nhưng Giang Thiếu Thành chỉ chịu trận mà không rên một tiếng. Lúc đầu anh còn có thể nửa quỳ dưới đất, dần dần, theo số lần vung gậy ngày càng tăng của Mộc Thường Phong anh cũng không chịu đựng nổi, máu trong miệng òng ọc trào ra ngoài, co quăp trên mặt đất cũng không động đậy nữa, rên lên đau đớn. Từ nãy đến giờ Mộc Cận đã khóc như đứt ruột đứt gan, cô bị vài người giữ lại chỉ có thể mở căng hai mắt trừng trừng nhìn Giang Thiếu Thành chịu đòn, cô cảm thấy còn đau đớn hơn cả bị đánh, cô khóc muốn không thở nổi nữa, lặp đi lặp lại cầu xin Mộc Thường Phong: “Đừng đánh anh ấy, đừng đánh anh ấy…Cha, con xin cha, cha muốn thấy con chết sao…Anh Tại Nham, anh cứu anh ấy đi, các người cứu anh ấy đi, anh ấy chết rồi, tôi cũng không sống nữa…”

Lúc này Long Tại Nham mới bước qua, giử lại cây gậy của Mộc Thường Phong, nói: “Mộc gia, xin nương tay!”

Mộc Thường Phong một đạp đá Long Tại Nham ra: “Cậu cũng không thoát khỏi liên quan đâu! Làm phản hết rồi phải không!”

Nhưng có lẽ Mộc Thường Phong đánh đã mệt, lại trông thấy Mộc Cận đau lòng như chết ngất đi, nên cũng không đánh tiếp nữa, ném cây gậy trong tay ra. Hai tên đàn em đang kiềm giữ Mộc Cận thấy Mộc Thường Phong đã dừng tay nên cũng buông Mộc Cận ra. Hai chân Mộc Cận như sụm xuống, cô bò đến bên cạnh Giang Thiếu Thành, ôm lấy đầu của anh, tay run run lau đi máu dính trên mặt Giang Thiếu Thành: “Thiếu Thành, anh sao rồi, Thiếu Thành, anh đừng làm em sợ…”

Nhìn Giang Thiếu Thành bị thương nặng như vậy, Mộc Cận ngẩng đầu lên khóc lóc, lên án cha cô: “Cha, sao cha có thể dùng cách độc ác như vậy, anh ấy là Thiếu Thành mà, nhiều năm nay anh ấy ra ngoài bán mạng cho cha, nhưng mà cha lại muốn ra tay khiến anh ấy chết, anh ấy và con yêu nhau thì có gì sai…”

“Đủ rồi, ít khóc lóc thôi, không chết được đâu!” Nếu như muốn cho cậu ta chết, thì vừa rồi đã một phát bắn chết cậu ta rồi, còn dùng gậy gộc cái gì!

Long Tại Nham nghe được câu này, thì đại để cũng đã hiểu được ý của Mộc Thường Phong, nói ra thì Mộc Thường Phong cũng là một người cha, ông ấy tức điên lên như vậy tất cả cũng là vì yêu thương con gái, bây giờ Mộc Cận quyết tâm muốn đi theo Giang Thiếu Thành, sao ông ấy có thể quá cô chấp được! Long Tại Nham nâng Giang Thiếu Thành dậy nói: “Đi thôi, đi gặp bác sĩ trước.”

Mộc Cận nhìn sang Mộc Thường Phong, Mộc Thường Phong phất phất tay, ý cho bọn họ rời đi cả, con gái lớn không nghe cha nữa rồi! Mộc Cận lau nước mắt cùng giúp Long Tại Nham đở Giang Thiếu Thành đi ra ngoài, Long Tại Nham lái xe, nghe thấy cô ngồi ở ghế sao mà vẫn còn khóc thút thít nghèn nghẹn, bèn nói: “Được rồi, lau nước mắt đi, bị thương một chút chỉ là gãi ngứa cho cậu ta mà thôi, cũng không chết nổi!”

Mộc Cận tức giận bẻ lại: “Anh chỉ biết nói mát, anh không thấy Thiếu Thành bị thương đến mức như vậy rồi sao, lúc ãy cũng hông thấy anh ngăn cản, cha cũng nên cho anh mấy gậy, thử xem anh đau hay không đau!”

Long Tại Nham chắc lưỡi hai tiếng, lắc đầu nói: “Chẳng trách người ta nói sinh con gái vô dụng, em còn chưa gả mà đã như bát nước hắt đi rồi, nếu không để Mộc gia đánh một lần, thì Mộc gia có hết tức giận không? Bây giờ em không thấy sau cơn mưa trời lại sáng sao!”

“Ý anh là cuối cùng cha cũng cho phép rồi hả?”

“Không lẽ em còn muốn Mộc gia khua chiên gõ trống thông báo với mọi người Giang Thiếu Thành là ocn rể của ông ấy hay sao!”

Long Tại Nham đã báo với bác sĩ chờ sẵn ở bên kia, tuy rằng Mộc Thường Phong không cần mạng của Giang Thiếu Thành nhưng mà ra tay cũng không nhẹ, Giang Thiếu Thành bị gãy xương mấy chỗ, chắc là phải nằm trên giường dưỡng thương một thời gian, bác sĩ băng bó vết thương cho Giang Thiếu Thành xong xuôi thì đi ra nói với Long Tại Nham: “Gần đây bệnh nhân ở chỗ anh đúng là không ít.”

Long Tại Nham cười cười, chỉ chỉ vào gian phòng có Chu Lạc khiết, hỏi: “Vết thương của cô ấy hồi phục như thế nào?”

Bác sĩ Mặc nói: “Vừa xem cho cô ấy xong, mấy ngày này chú ý một chút thì sẽ không có chuyện gì lớn.”

Long Tại Nham gật đầu, lúc tiễn bác sĩ xuống lầu xong trở về thì thấy Mộc Cận từ trong phòng đi ra chắn đường anh, nói: “Hôm qua em nghe Thiếu Thành nói anh đưa người phụ nữ của DIệp thiên về đây, có thật không?”

Long Tại Nham sầm mặt dạy dỗ cô: “Nói năng sao vậy, cái gì là người phụ nữ của Diệp Thiên, sau này cô ấy là chị dâu của em.”

“Há!” Mộc cận rất tò mò về chuyện giữa anh và Chu Lạc Khiết, trước đây chưa từng nghe nóí, hôm qua lúc Giang Thiếu Thành nói với cô chuyện này, cô còn bị hù cho nhảy dựng. Mộc Cận nói: “Em đi thăm chị ấy, nghe nói chị ấy bị thương!”

Long Tại Nham vặn mở cửa, dặn dò: “Nói nhỏ một chút, đừng làm ồn đến cô ấy.”

“Biết rồi.” Mộc Cận nghĩ anh đã làm quá lên rồi, đàn ông một khi rơi vào lưới tình thì còn đánh mất lí trí hơn cả phụ nữ. Nhưng mà Mộc Cận rất vui mừng cho anh, cuối cùng sau này cũng đã có một người phụ nữ ở bên cạnh chăm sóc anh rồi.

Mộc Cận đứng ở bên giường Chu Lạc Khiết nhìn cô ấy: “Chị ấy bị thương rất nặng à?”

“Rất nặng!” Có lẽ là cả thể xác và cả tinh thần đều bị tổn thương.

“Bao giờ thì chị ấy có thể khỏe lại.”

“Mau thôi, bác sĩ Mặc dã nói là không có gì đáng lo.”

“Anh, sau này chúng ta đều sẽ sống một cuộc sống vui vẻ thoải mái có đúng không!”

Long Tại Nham xoa xoa đầu cô, lại nhìn Chu Lạc Khiết còn đang say ngủ trên giường, trả lời: “Ừ!”

Bọn họ cũng chỉ là con người, cho nên trên đời này con người có thể có hạnh phúc thì bọn họ cũng sẽ có hạnh phúc của chính mình mà thôi.

Mộc Cận đứng một lúc rồi đi sang phòng kế bên chăm sóc Giang Thiếu Thành, khi đó bọn họ đều nghĩ rằng hạnh phúc đã lặng lẽ đến với họ, sau này khi Mộc cận nhớ tới thời gian này, cô thừa nhận mình quả thật đã rất hạnh phúc, chỉ là tại sao lại ngắn ngủi như vậy!

Long Tại Nham ngồi ở mép giường nhìn Chu Lạc Khiết, anh dùng tăm bông thấm nước làm ươt đôi môi khô nẻ của cô, thật ra mấy ngày nay Chu Lạc Khiết cũng có lúc tỉnh lại, nhưng mỗi lần cũng không lâu lắm, mí mắt vừa nâng lên thì lại mỏi mệt nhắm mắt lại. Lúc ý thức không rõ ràng, cô cảm giác thấy có người vẫn luôn chăm sóc cho cô, có lúc sẽ cho cô uống nước, uống thuốc, có đôi khi chỉ nắm lấy tay cô, giọng nói của anh rất quen thuộc, rất trầm ấm, giọng nói đầy cuốn hút rì rầm khe khẽ bên tai cô, tuy rằng cô vẫn không nghe rõ anh nói cái gì, nhưng giọng nói của anh khiến cho cô cảm thấy rất an toàn. Thỉnh thoảng khi mở mắt ra, tầm mắt cô lờ mờ nhìn thấy vóc người cao to của anh, nhưng mỗi lần cô cố gắng muốn nhìn rõ thì vẫn lực bất tòng tâm. Đợi dđến khi Chu Lạc Khiết thật sự tỉnh táo trở lại thì đã là chuyện ba ngày sau khi cô nằm trên giường, cô mở đôi mắt khô khốc đau nhức ra, đôi mắt vẫn chưa thích ứng được với ánh sáng xung quanh, nhưng đã có thể nhìn thấy rõ ràng bóng lưng đang đứng bên cửa sổ kia.

Long Tại Nham nghe thấy tiếng động thì bước nhanh lại: “Tỉnh rồi.”

Con ngươi Chu Lạc Khiết đảo vòng, đây không phải trong bệnh viện, Long Tại Nham nhìn thấy sự nghi hoặc trong lòng cô: “Đây là chỗ ở của tôi.”

Chu Lạc Khiết cũng không hỏi tại sao mình lại ở chỗ này mà lại hỏi anh: “Tôi nằm ở đây bao lâu rồi?”

“Không lâu, ba ngày!”

“Ba ngày!” Chu Lạc Khiết khẽ lẩm bẩm, bỗng nhiên giông như nghĩ tới cái gì đó nên vùng vẫy muốn từ trên giường đứng lên.

“Đừng lộn xộn, nếu không lại động tới vết thương.”

“Không được.” Cô lắc đầu một cách yếu ớt: “Tôi còn có chuyện phải làm!”

“Tôi biết rồi, bốn ngày sau sẽ chôn cất, đến lúc đó tôi đi cùng cô.” Đây là tin tức phía Diệp Thiên tung ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.