Tam Tấc Ánh Nắng

Chương 34: Cô tốt nhất đừng nên diễn kịch với tôi




Dù sao, Lâm Hiểu Quân chỉ là cô gái 20 tuổi, để đối phó với một người như Chu Nhất Minh, cô vẫn còn rất non tay. Nhìn xe của Chu Nhất Minh vẫn đỗ phía dưới không đi, nỗi bất an cùng sợ hãi tựa như cái lạnh xuyên thẳng vào cơ thể cô.

Cô nghĩ đi nghĩ lại, đi qua đánh thức mẹ mình, nói: “Mẹ, trường con có chút việc, đêm nay con không ở lại được.”

Mẹ Lâm ngồi xuống, đưa tay quấn tóc: “Con cứ đi đi, ngày mai mẹ tự trở về, trên đường đi xe cẩn thận một chút.”

Lâm Hiểu Quân vâng một tiếng, rồi vội vàng mặc áo khoác đi xuống nhà, Chu Nhất Minh mở cửa xe giúp cô. Hắn đi tới phòng khám, hất hàm nói: “Nếu không, đưa mẹ cô đưa trở về trước?”

“Không cần. Không cần thiết, bệnh của mẹ tôi không quá nặng.” Cô không dám tưởng tượng nếu để cho mẹ biết mình đi làm bồi rượu cho người ta, còn gặp phải một người như này, không biết bà sẽ như nào, e rằng sẽ sợ đến bệnh không dậy nổi.

Chu Nhất Minh nhìn ra cái tâm tư của cô, cũng không nói thêm, chỉ im lặng lái xe, nói: “Đi ăn một chút gì đã, cô muốn ăn gì?”

Lâm Hiểu Quân không dám trái ý hắn, trầm mặc gật đầu, hắn cũng không nói là đưa cô đi chỗ nào. Đi tớ quán nướng vỉa hè, gọi mấy chai bia, Lâm Hiểu Quân không dám lên tiếng từ chối hắn, may là tửu lượng của cô cũng không tệ lắm, mấy chai bia này không thể khiến cô say được.

Lâm Hiểu Quân phát hiện Chu Nhất Minh ngồi đối diện mình vẫn đang im lặng nhìn cô, ánh mắt si mê, nhưng là bằng trực giác của một người phụ nữ, cô cảm thấy không giống như đơn thuần là ái mộ cô, kia trong đó còn kèm theo một chút gì đó không rõ cảm xúc, tựa hồ là … Đau thương? Nhưng mặc kệ hắn đang nhìn cô là gì, Lâm Hiểu Quân cũng không muốn hiểu.

Hắn đột nhiên nói: “Cô diễn thế nào?”

Lâm Hiểu Quân hơi sửng sốt khi Chu Nhất Minh hỏi một câu không đầu không đuôi như thế, cô lắc đầu nói: “Tôi tài nghệ thấp kém.”

Hắn thoạt nhìn dường như có vẻ tiếc nuối, nói: “ Người đàn bà của hắn làm nghệ thuật.”

Lâm Hiểu Quân cũng vô tâm vô ý mà đoán rằng cái dụng ý của hắn, có lẽ hắn thích cô gái làm nghệ thuật. Chỉ cảm thấy buồn cười, một kẻ lưu manh cũng học người ta giảng nghệ thuật.

“Tôi không có cái tài năng đó.” Lâm Hiểu Quân buông chiếc đũa, nói: “Anh Chu, tôi ăn xong rồi, thời gian cũng không sớm nữa…”

“Gấp cái gì, ăn xong rồi thì đi dạo một vòng, chúng ta tâm sự, hiểu biết lẫn nhau.”

Lâm Hiểu Quân nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, bộ mặt của tên ác sói nhìn con dê béo, vẻ mặt này nếu như coi không có gì thì thật nực cười, cô nói: “Không được, anh Chu, cảm ơn anh, tôi ngày mai còn phải đi học, về muộn ký túc xá sẽ đóng cửa.”

“Việc này dễ thôi, tôi cũng không để cho cô ăn ngủ ở đầu đường, còn nếu cô thật sự muốn trở về trường học, đến lúc đó tôi thay cô gọi cửa là được.”

“Không được, tôi làm sao dám làm phiền anh Chu, hôm nay quả thật đã quá muộn, tôi phải trở về rồi.”

Chu Nhất Minh cười lạnh: “Ở Kim Cương bồi những người đó uống rượu, lúc đó cô cũng không ngại trễ, hay cô coi thường tôi, tôi so ra kém mấy lão đó sao?”

Nghe được hai chữ Kim Cương, Lâm Hiểu Quân hiểu được, đây chính là điểm yếu của cô, cả đời rửa không hết nhục. Cho dù ở Kim Cương một tháng,cô cũng không rửa sạch được quãng thời gian này, thoát không khỏi thân phận bồi rượu. Cô chỉ oán giận bản thân, vì sao trước đây lại ngã xuống vũng bùn này.

Lâm Hiểu Quân nắm chặt tay, nâng mắt lên, dùng đôi mắt kiên cường nhìn hắn, cô nói từng từ, từng chữ một: “Tôi thật sự không thể ở lại cùng anh.”

Trên trán Chu Nhất Minh nổi đầy gân xanh, hắn nhìn được vẻ kiên cường trong đôi mắt của cô. Lâm Hiểu Quân cũng không nhân nhượng, cô bị buộc đến không còn đường lui, cô phải đứng lên chống lại hắn.

Trước đây, ở trước mặt hắn, cô luôn dùng thái độ mềm dảo, cúi thấp đầu, nhưng hắn được nước lấn tới, ra sức ép cô. Nhưng thời điểm này, đã đi quá giới hạn của cô, cô không thể lui được nữa, cô không còn cô hội chạy thoát, ngẫm lại, cùng lắm thì chết, so với việc bị tên lưu manh cưỡng chết, thì cô sẽ tự mình đứng lên.

Trống ngực Lâm Hiểu Quân đập dữ dội, lòng bàn tay lạnh ngắt, không nghĩ rằng hắn chỉ để tiền lên bàn, cầm chìa khóa xe, nói: “Đi, tôi đưa cô về.”

Lâm Hiểu Quân vẫn chăm chú quan quát con đường phía trước, xác định là hắn thật sự đang đưa cô về trường học, cô mới nhẹ nhàng thở ra.

Rất nhanh đã đến cửa trường, Lâm Hiểu Quân nói: “Cảm ơn anh Chu, dừng ở đây được rồi.”

Cô vừa định mở cửa xe đi xuống, Chu Nhất Minh so với cô nhanh hơn một bước ấn khóa cửa xe, Lâm Hiểu Quân hung hăng đẩy cửa xe nhưng không được, cô quay đầu, ánh mắt đầy vẻ phẫn nộ nhìn hắn.

Chu Nhất Minh nói: “Không cần vội, đã đưa cô đến đây, cũng không có ý định đưa cô quay lại, tôi có mấy câu muốn nói với cô.”

Lâm Hiểu Quân bình tĩnh lại, tựa lưng vào ghế ngồi, Chu Nhất Minh nghiêng người, mặt hướng về phía cô nói: “Cô ở Kim Cương một buổi tối có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Năm ngàn, Một vạn?

“Cũng không nhiều, có điều cũng đủ nửa tháng tiền sinh hoạt phí của tôi.”

“ Mặc kệ bọn họ cho cô bao nhiêu, tôi cho cô gấp bội tiền số đó, về sau cô cũng không cần đi hầu hạ bọn đàn ông, thế nào?”

Lâm Hiểu Quân cắn môi, nói: “Anh Chu, đem đó ra tay cứu tôi, tôi thực sự cảm kích, thật sự. Nhưng trải qua chuyện kia tôi cũng đã hiểu ra nhiều điều, về sau cho dù tôi có thiếu tiền cũng không lại đi bán thân. Cho dù là cơ thể hay tôn nghiêm, tôi cũng không bán, tôi còn đứa em, sau này nghĩ an phận hoàn thành việc học.”

Cho nên.. Rất xin lỗi, đề nghị của anh tôi không thể đồng ý. Thành thật mà nói, thế giới của anh cũng không phải là tôi là không được.”

“Cô ghét tôi?”

“Anh Chu, cảm ơn anh đã xem trọng tôi, anh coi như giúp tôi một lần, buông tha tôi có được không? Anh muốn dạng phụ nữ gì mà không có, giống như tôi vậy, nhiều lắm chỉ có vài phần nhan sắc mà thôi, so với tôi các cô gái xinh đẹp khác còn nhiều mà.”

“Tôi chỉ muốn cô.”

“Anh Chu, tôi biết các anh cũng nói đạo lí, tôi tin anh không đến mức dùng sức mạnh đối với một cô gái. Làm thế với tôi, anh thấy có đáng hay không.”

Chu Nhất Minh cười lạnh: “Vậy cô sai lầm rồi, đối với người phụ nữ không nghe lời thì phải dùng sức mạnh.”

Vừa nói xong, hắn vươn người qua, dùng cơ thể đem khóa cô dưới thân mình, Lâm Hiểu Quân còn chưa kịp kêu lên thì đã bị hắn dùng môi chặn lại, cô cảm thấy thân thể hắn so với Cương Thiết rất giống nhau, chế trụ cô không cho phản kháng, cô chỉ biết mở to đôi mắt đầy phẫn nộ để phản kháng hắn.

Cơn đau dội đến, hắn cắn nát cánh môi của cô, máu nhanh chóng rỉ ra, hắn liếm hết. Chu Nhất Minh cười một tiếng, tiếp theo lại càng điên cuồng công thành chiếm đất.

Thời điểm mà hắn buông cô ra, Lâm Hiểu Quân chỉ cảm thấy toàn thân mình nóng rực và đau dát, cô ngồi ở ghế trên thở dốc. Chu Nhất Minh mở khóa cửa xe, nói: “Lâm Hiểu Quân, cô nói đúng, tôi tạm thời không dùng sức mạnh đối với cô, bởi vì cô đáng giá để cho tôi vui đùa. Có điều, cô nên hiểu rõ, tôi không có tính nhẫn nại, tốt nhất cô đừng diễn kịch trước mặt tôi."

Lâm Hiểu Quân không nghe hắn nói xong, kéo mở cửa xe, chạy như điên về phía trường học, giống như đang trốn thoát khỏi một con quỷ dữ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.