Tam Tấc Ánh Nắng

Chương 21: Có anh ở đây, mọi thứ đều yên bình




Giang Thiếu Thành nói: “Không phải mọi người đều nói, nếu nói ra sẽ không linh nghiệm nữa sao?”

Chuyện mà có khả năng làm được thì cũng không cần cầu nguyện, chỉ với những tham vọng xa vời người ta mới cần đến điều này. Không phải ai cũng tin tưởng nó sẽ trở thành sự thật, nhưng lại vẫn giữ những suy nghĩ đó trong lòng, còn anh lại là một người đàn ông thực tế, hiểu mình nên sáng suốt, cho dù chỉ là những ý nghĩ thoáng qua cũng không thể!

Một ngày nào đó anh và cô sẽ đứng trên lập trường của hai phía đối lập, đây là hiện thực không thể thay đổi, không phải chỉ cần anh cầu nguyện thì nó sẽ không xảy ra, quan trọng hơn là anh không cho phép bản thân có những suy nghĩ như vậy.

Mộc Cận nói giọng tiếc nuối: “Đúng rồi, vậy thì không nói.”

Lúc cắt bánh kem, Giang Thiếu Thành hỏi cô: “Món nào là món em nấu?”

Mộc Cận cắn cắn chiếc đũa, mắc cỡ chỉ cho anh xem: “Món măng, miến xào, còn có canh đều do chính em nấu, mấy món khác là dì Trâu chuẩn bị sẵn để em mang tới.” Mặc dù vất vả theo dì Trâu vào bếp học hỏi mấy ngày nhưng kết quả rất kém, sợ hại đến dạ dày của anh, cuối cùng không còn cách nào lại phải gói thức ăn trong nhà mang theo.

Giang Thiếu Thành cười nhạt nói: “Dì Trâu không hỏi em mang đi làm gì sao?” Đôi đũa của anh dừng lại ở mấy món ăn mà cô nấu.

“Em nói với dì ấy là đến chỗ anh, dì cũng không hỏi thêm, dù sao mọi người cũng biết bây giờ em ra ngoài đều là đi đến chỗ anh.”

Giang Thiếu Thành từ tốn nhìn cô, nhận thấy ánh mắt anh trầm mặc chăm chú nhìn mình, Mộc Cận nói: “Sao vậy, anh Thiếu Thành?”

“Không có gì.” Giang Thiếu Thành vỗ vỗ lên đầu cô: “Ăn đi.”

Tiếng gió ầm ầm gào thét ngoài cửa sổ càng làm cho bầu không khí trong phòng thêm tĩnh mịch. Trong căn nhà nhỏ, một ngọn đèn vàng và hai người, đối với cô mà nói hạnh phúc như vậy cũng đủ rồi. Điều cô muốn, điều cô luôn nghĩ ngợi cũng chỉ có anh! Những thứ khác đều chỉ là bề ngoài, anh ở đây, hết thảy đều bình yên.

Sau khi ăn xong, Giang Thiếu Thành lại hỏi về vết thương của cô, Mộc Cận nói: “Không có gì, thật ra đã hết đau rồi, anh nhìn em giống người bị thương lắm sao?”

Giang Thiếu Thành tỏ vẻ ngờ vực, tuy lúc đó ở trong tối tầm nhìn của anh không được rõ, nhưng lực vung ra nặng nhẹ bao nhiêu trong lòng anh biết rõ, cô chắc đã trúng một đấm đó của anh, nhưng trông cô lại như không sao cả, anh thì không thể cởi quần áo của cô ra xem sao.

Mộc Cận ngáp một hơi, thèm thuồng nhìn về chiếc giường trong phòng ngủ: “Em buồn ngủ quá.”

Giang Thiếu Thành nhìn bộ dạng của cô, lại nhìn giờ, trời cũng hơi gần sáng, anh nói: “Vậy ngủ đi, ngày mai sẽ đưa em quay về.”

Được anh đồng ý, Mộc Cận xoa xoa đôi mắt nhanh chóng chui vào chăn, Giang Thiếu Thành đi tắm rửa một chút, tiện thể đem bộ quần áo sũng nước của cô cho vào máy giặt để ngày mai cô có cái để thay.

Lúc anh vào phòng thì Mộc Cận đã ngủ say, có lẽ vì thấy lạnh nên cô rúc mình vào trong chăn chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt, trông càng có vẻ xinh xắn. Anh không có bộ chăn dự trữ nào đành vén chăn lên nằm xuống bên cạnh cô, lông mi của cô khẽ run lên, bàn tay dưới chăn nắm chặt lại.

Giang Thiếu Thành tắt đèn, thoáng cái xung quanh chìm vào bóng tối, tiếng hít thở của anh càng rõ ràng hơn, hơi thở theo từng nhịp hô hấp của anh tỏa ra hương vị thơm mát khi vừa tắm gội xong.

Mộc Cận nắm chặt nắm tay rồi dần dần thả lỏng, cơ thể cứng ngắt thoải mái hơn, cô hít một hơi thật sâu, bàn tay đặt trên giường lần mò tìm kiếm ngón tay của anh, sau đó đặt tay mình vào lòng bàn tay anh. Giang Thiếu Thành cầm ngón tay cô, nắm thật chặt: “Còn chưa ngủ nữa, có phải trong người thấy khó chịu không?”

Mộc Cận xoay người, đối mặt với anh, lắc đầu nói: “Không có.”

Im lặng một lúc, cô lại nói: “Anh Thiếu Thành…”

“Ừ?”

“Lúc nãy nếu em chết thì anh sẽ thế nào?”

“Thế nào? Nếu em mà chết, tôi cũng phải chết theo!”

“Vì sao?”

“Còn vì sao nữa! Mộc gia là người đầu tiên sẽ giết tôi.”

Mộc Cận có phần hơi thất vọng, chỉ vì vậy thôi sao? Cô muốn biết, đối với anh ngoài việc cô là con gái của Mộc Thường Phong, thì còn có ý nghĩa đặc biệt gì khác hay không.

Trong bóng tối khi mọi thứ đều mờ ảo, người ta sẽ bớt đi sự e dè, nhưng lại tăng một chút cam đảm. Nếu giống như những điều lúc bình thường sẽ giấu kĩ trong lòng không thể nói ra khỏi miệng, tâm tình ngổn ngang trăm mối, lại lo sợ được mất, những tâm sự phiền não vướng mắc này không ngừng nảy mầm, sinh sôi, lan rộng cho đến khi xông lên làm sụp đổ bức tường ngăn cách, nhịn không được mở toạc cửa tim, cô nói: “Anh Thiếu Thành, có lúc em nghĩ anh rất dịu dàng với em, có thể em sợ rằng mình đang ảo tưởng, sợ có một lúc nào đó anh không còn đối với em như vậy nữa, em sẽ rất thất vọng.”

Giọng nói của cô êm dịu như những hạt châu, từng chút từng chút một xuôi ngược trong lòng anh. Anh gọi một tiếng Mộc Cận, một lúc lâu sau mới nói tiếp: “Sau này, chờ đến lúc em gặp một người như vậy, em sẽ biết thế nào mới là người thật sự đối tốt với em, anh ta sẽ đặt em ở trong tim, một lòng quan tâm em, em sẽ quan trọng hơn tất cả. Đến ngày đó em sẽ biết, những thứ hôm nay anh Thiếu Thành đối với em đều không phải tốt nhất, biết không!”

“Tại sao người đó không phải là anh, anh không thể đặt em trong tim, không thể một lòng quan tâm em sao?”

Giang Thiếu Thành nhìn chằm chằm vào bóng đêm, rồi sau đó lắc đầu: “Không, tôi còn có rất nhiều việc muốn làm, không đủ tâm tư đặt trên người em.”

“Có phải những việc này quan trọng hơn em không?”

“Đúng.”

“Em có thể chờ, chờ cho đến ngày em trở thành chuyện quan trọng của anh.”

“Đừng chờ, nghe lời tôi, một cô gái thì không thể.”

Cô kiên quyết nói: “Em có thể.”

Giang Thiếu Thành thở dài: “Cô bé ngốc, tôi cũng không biết ngày đó là tới lúc nào, em làm sao có thể, ngày mai của tôi bất cứ lúc nào cũng có thể chấm dứt, mà tương lai của em vẫn còn rất dài, vẫn còn rất nhiều cơ hội, đừng dùng để chờ đợi.”

“Anh Thiếu Thành, anh biết em rất thích anh không, rất thích rất thích, dù anh không có tương lai, dù cuộc đời còn dài, dù vẫn còn nhiều cơ hội, cũng không phải những thứ cô mong muốn.

Anh chỉ ừ một tiếng, đêm nay, Mộc Cận nhớ mình và anh nói rất nhiều rất nhiều, lúc cơn buồn ngủ kéo tới, cô nghe được mình nói: “Em vẫn muốn đợi!”

Mộc Cận nhớ rõ mình cùng anh nói rất nhiều rất nhiều, cơn buồn ngủ đánh úp cô, Mộc Cận nghe được chính mình nói: "Nhưng em sẽ chờ!" Chờ đợi mặc dù khổ sở, nhưng ít nhất cũng để cho cô có thứ mình mong chờ.

Vừa ngủ được một lúc, có lẽ mới qua hai, ba tiếng, khi trời vẫn còn chưa sáng, cơn đau âm ỉ trong lòng ngực ngày càng nặng hơn, từng cơn ho dội lại đều động đến chỗ đau, ngay cả hít thở cũng thật đau đớn, Mộc Cận cuộn mình lại, dùng sức cắn chặt vào môi.

Cô hít thở một cách nặng nhọc, làm cho Giang Thiếu Thành bên cạnh còn chưa ngủ cảm thấy có điều khác lạ, anh lập tức ngồi dậy bật đèn, mồ hôi cô đã túa ra đầy cả đầu, khuôn mặt trắng bệch như một tờ giấy.

Giang Thiếu Thành nâng đầu cô lên: “Đau ở đâu rồi?”

Cô há miệng hít một hơi sâu, gắng sức nói ra hai chữ: “Ở ngực.”

Giang Thiếu Thành không dám chần chứ, đứng lên nhanh chóng mặc quần áo, ôm ngang lấy cô: “Không sao, chúng ta lập tức đi bệnh viện.”

Giang Thiếu Thành ôm cô chạy một mạch xuống lầu, đặt cô vào trong xe rồi vội vã lái đến bệnh viện.

Lúc nãy sao anh còn tin lời của cô, anh ra tay nặng như vậy, làm thế nào cô có thể không sao được, có lẽ cô chỉ giỏi chịu đựng, chỗ bị thương ngày càng nghiêm trọng, lúc này mới đau đến mức không chịu nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.