Tam Sinh, Vong Xuyên Bất Tử

Chương 3: Không ai xứng với ta ngoài tam sinh




Kinh thành, đối với ta cũng không xa lạ gì. Ta từng bị lão hòa thượng đuổi mấy vòng kinh thành trong suốt mấy tháng liền, nên đã đi qua rất nhiều nơi, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Ta sốt ruột đi tìm Mạch Khê, lại không muốn để hắn biết ta nhớ mong hắn như vậy, nên không dám quang minh chính đại đi tìm hắn. Hắn mới được tiến cử vào quan trường, lúc đầu chắc vô cùng vất vả, lại không phải là người nổi danh. Hỏi trên đường, cũng không ai biết. Vài lần muốn vào trong hoàng cung tìm kiếm, nhưng xung quanh hoàng cung tràn ngập long khí cuồn cuộn, ép ta không thở nổi, đành phải từ bỏ.

Suy nghĩ một hồi, ta quyết định ban ngày ở trên đường chờ vận may, buổi tối sẽ tới nhà các quan đại thần tìm kiếm tung tích Mạch Khê.

Ta cứ tưởng rằng tự mình cố gắng đi tìm, tỷ lệ may mắn gặp được Mạch Khê sẽ lớn hơn một chút, không ngờ rằng vận may của ta lại vô cùng tốt.

Ngày ấy, dưới ánh nắng chan hòa, ta đang cầm một củ hành tây. Vừa đập đập vào quyển thoại bản, vừa nhàn tản dạo phố. Chợt nghe phía trước có tiếng ồn ào, dân chúng lục tục vây quanh. Tò mò nổi lên, ta cất thoại bản, hành tây vào trong tay áo. Chạy tới xem náo nhiệt.

Đúng là một tiết mục đặc sắc. Chính xác là tiết mục bạc tình, hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình.

Mà nước chảy vô tình kia lại chính là vị hôn phu Mạch Khê của ta, còn hoa rơi cố ý, nếu ta không nhận nhầm, thì chính là con gái yêu của đại tướng quân đương triều, Thi Sảnh Sảnh.

Vì sao ta lại biết? À, đại khái là trang sức trong khuê phòng của nàng cũng không tồi, mấy ngày nay ta bán nhiều trang sức như vậy, cũng được khá nhiều tiền.

Bỗng nhiên Thi Sảnh Sảnh ngã xuống đất, giống như đau chân, đôi mắt hoa đào ưu sầu nhìn Mạch Khê. Mạch Khê thờ ơ liếc mắt nhìn nàng một cái, xoay người rời đi. Thi Sảnh Sảnh vội bổ nhào về phía trước muốn nắm lấy vạt áo Mạch Khê, không ngờ Mạch Khê tránh được, khiến nàng ngã nhào xuống đất bẩn hết mặt mũi.

Đám người vây xem hít một hơi, Thi Sảnh Sảnh chật vật nằm úp mặt dưới đất, lại quật cường cắn môi, hốc mắt đỏ sậm, thân hình mảnh mai, khiến ta cũng thấy thương cảm.

Còn Mạch Khê lại lạnh lùng nghiêm mặt, ngay cả một cái liếc mắt cũng không có, bước nhanh đi xa.

Hmm, ta xoa xoa cằm nghĩ, từ năm chín tuổi, là ta chăm sóc Mạch Khê, chưa bao giờ hắn biểu hiện với ta như vậy. Không ngờ ở bên ngoài hắn lại là một quân tử lạnh lùng.

Tiểu cô nương rất quật cường, Mạch Khê đi rồi, có người tới đỡ nàng, nàng cũng không cần, tự mình đứng dậy. Ta nghĩ, nữ tử nhìn trúng Mạch Khê cũng là một nữ tử có tâm địa thiện lương phân rõ phải trái, vì thế thi triển pháp thuật, chữa trị vết thương trên chân nàng. Cũng không quan tâm vẻ hoảng hốt của nàng, ta xoay người đi theo Mạch Khê.

Mạch Khê đi vào một quán rượu nhỏ. Ta đứng cạnh một gốc liễu dưới lầu, không thể tới gần một tấc. Bởi vì quán rượu này hôm nay biến thành một tửu quán không bình thường. Nó tỏa ra khí thế cuồn cuộn giống hoàng cung. Ta ngẩng đầu nhìn lên trên gác, có một nam tử mặc y phục màu lam đang dựa cửa sổ ngồi uống rượu một mình.

Hoàng đế.

Hoàng đế Nhân giới khá sáng suốt. Mà nay bốn biển thái bình, quốc thái dân an, một thời đại không tồi. Chỉ tiếc là đại tướng quân nắm quyền, khiến cuộc sống hàng ngày của hoàng đế trẻ tuổi khó có thể bình an, lúc này chắc đang nghĩ tới làm cách nào có thể đoạt lại quyền lực đã mất trên tay tướng quân.

Mạch Khê vừa tới kinh thành không lâu đã có thể gặp riêng hoàng đế, có lẽ hắn có cách giúp hoàng đế trừ bỏ mối họa lớn trong lòng. Ta đang thầm khen Mạch Khê thông minh, đột nhiên có một người mặc áo đạo sĩ đi ra từ hẻm nhỏ bên cạnh quán rượu.

Đại quốc sư.

Thiên hạ này đạo sĩ là người lợi hại nhất. Ta nhận ra hắn, trước kia bị lão hòa thượng đuổi bắt, lão hòa thượng còn năn nỉ người này đến giúp đỡ để thu phục ta.

Hôm nay thấy hắn, chắc chắn không thể thiếu một phen tranh đấu. Ta đang than thở mình mệnh khổ. Không ngờ đạo sĩ kia vừa nhìn thấy ta, lại xoay người rời đi. Ta đang thắc mắc, đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi nhỏ từ gác trên quán rượu: “Tam Sinh.”

Đúng là Mạch Khê ngồi bên cửa sổ đã nhìn thấy ta. Không tránh được, ta mỉm cười với hắn, nói to: “Lúc nào ta cũng nhớ chàng, không chịu nổi đêm dài tịch mịch, nên tới tìm chàng. Chúng ta vẫn nên sớm thành thân đi.” Lời này vừa nói ra, toàn bộ đường cái yên tĩnh. Mạch Khê đáng thương đỏ bừng hai má.

"Ha ha ha." Sau lưng hắn truyền tới tiếng cười sang sảng của hoàng đế,

"Một giai nhân to gan lớn mật nha. Mạch Khê, ngươi đúng là người có diễm phúc!"

Mạch Khê hành lễ với hoàng đế một cái rồi vội vàng chạy xuống lầu. Ta cười tủm tỉm nhìn hắn. Mạch Khê đi tới, như cố gắng đè nén niềm vui sướng, nhướng mày hỏi: “Sao lại tìm tới đây nhanh như vậy? Ta còn tưởng rằng phải chờ thêm nửa năm nữa cơ đấy. Một mình nàng tới đây có vất vả lắm không? Có gặp phiền phức gì không? Có đói không? Muốn nghỉ ngơi không?”

Ta chỉ nhìn hắn cười. Mạnh Khê quan sát ta cẩn thận, lại nói: “Là ta đã lo lắng quá nhiều, làm sao Tam Sinh để mình chịu thiệt được. Sao nàng lại tìm được ta?”

“Vừa rồi nhìn thấy ở ngoài đường.”

Mạch Khê đang cười, hơi hơi cứng đờ, vội vàng giải thích với ta: “Tam Sinh, đó là…”

“Ừ, cô nương ấy thích chàng.”

Hắn cẩn thận quan sát sắc mặt ta. Ta nói: “Khuôn mặt không tệ, vóc dáng hơi thấp một chút, không giống như ta đây xứng với chàng.”

“Điều đó là tất nhiên” Mạch Khê nghe ta nói xong, mỉm cười, “Ngoài Tam Sinh ra, không ai xứng với ta…”

Ta vui vẻ vỗ vỗ vai hắn, “Hiểu được là tốt rồi.”

“Ta lên chào tạm biệt với bằng hữu, rồi sẽ đưa nàng về nghỉ ngơi.”

“Được.”

Hóa ra Mạch Khê không ở trong hoàng cung, cũng không sống nhờ nhà vị đại thần nào, mà tự mua một căn nhà nhỏ đơn giản tĩnh mịch. Bài trí trong nhà, cũng không khác gì Mai uyển nơi ta và hắn sống cùng nhau.

Ăn tối xong, ta kéo Mạch Khê đi tản bộ trong tiểu viện. “Kinh thành rất lớn khác với trấn nhỏ chúng ta quen ở, một mình chàng ở đây có gì không thoải mái không?”

“Cũng không có gì không thoải mái, chẳng qua sáng sớm không thấy nàng dọn bát đũa cho ta, về muộn cũng không có ai châm đèn rót trà cho ta. Lại lo nàng ở nhà một mình, không biết có chịu chăm sóc bản thân hay không, cảm thấy hơi buồn.”

Lòng ta vui sướng cười thầm. Nắm tay hắn, nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu, chậm rãi bước từng bước, lắc lư: “Mạch Khê.”

“Ừ.”

"Mạch Khê."

"Hử?"

"Mạch Khê."

"Chuyện gì?"

“Chỉ muốn gọi tên mà thôi.” Ta nói, “Mỗi lần gọi tên chàng, đều có thể nghe thấy tiếng chàng trả lời. Đột nhiên ta cảm thấy, đây là chuyện hạnh phúc nhất.”

Mạch Khê mỉm cười. Ta lại nói tiếp, “Công việc ở kinh thành có vất vả lắm không?”

Mạch Khê im lặng một lát, nói: “Có thể dùng năng lực chính mình giúp người khác, có thể dựa vào hai tay chính mình làm việc mình mong muốn, có người vì việc làm của ta mà vui vẻ, tuy rằng nội bộ triều đình lục đục cũng không phiền lòng lắm, nhưng quyền lực ta đạt được nếu có thể giúp đỡ dân chúng… Tam Sinh, nàng có hiểu được cảm giác thỏa mãn đến thế nào không?”

Lòng ta khẽ run, ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt hắn lóe lên tia sáng đã lâu rồi ta không nhìn thấy.

Trong nháy mắt, ta cảm giác như mình gặp lại Cửu Thiên Chiến Thần ở Minh phủ năm nào.

Mạch Khê như vậy mới là Mạch Khê chân chính. Đột nhiên ta nhớ tới lời tiểu quỷ Giáp nói với ta năm đó: “Mạch Khê Thần Quân là Chiến Thần Thiên giới, lên trời xuống đất không có gì không làm được, nhưng trong tim ngài ấy chỉ có thiên hạ. Trong lòng chỉ có muôn dân bách tính, làm sao chứa nổi tư tình nữ nhi.”

Lúc đó ta không để tâm tới những lời này, nhưng hôm nay nhìn vào mắt Mạch Khê, ta mới hiểu được, Tiểu quỷ Giáp, một người quan sát tỉ mỉ đã tiên đoán đúng.

Trong tim Mạch Khê chỉ có muôn dân, dù hắn biến thành gì đi nữa…

Hôm sau, Mạch Khê vào cung. Ta vẫn ở trong phòng đọc thoại bản như thường lệ.

Còn chưa đọc được hai trang, nghe thấy bên ngoài sân có những tiếng bước chân bước đều. Quan binh ư? Từ lúc ta có linh thức cho đến nay, chưa bao giờ tuân theo quy củ. Ta từng bị quỷ tóm, bị Diêm Vương gia mắng, bị hòa thượng truy đuổi, bị đạo sĩ đánh. Nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng bị quan binh bao vây như thế này.

Đây là lần đầu tiên trong đời gặp phải, ta có chút kích động.

Ta vẫn chờ bọn họ đồng loạt xông vào, vây quanh ta, để ta xem rốt cuộc đám quan binh này có trận pháp thế nào. Không ngờ đợi nửa ngày lại có tiếng đập cửa rất quy củ, ta hơi thất vọng. Chỉ có thể ra mở cửa. Có lẽ đám quan binh đã trốn vào một góc nào đó. Trước cửa chỉ có một tiểu cô nương thanh tú. Ta nhìn nàng nửa ngày mới nhận ra, đây không phải chính là Thi Sảnh Sảnh bị Mạch Khê bỏ mặc trên đường ngày hôm qua đây sao?

Nàng thấy ta mở cửa, vẻ mặt giống như bị sét đánh ngang tai, thì thào tự nói: “Thật sự có nữ nhân ư, sao hắn có thể dẫn một nữ nhân về nhà?”

Thích là một chuyện, nhưng dây dưa tới cửa lại là chuyện khác, lòng ta không bao dung được đến thế, cảm tình bớt đi rất nhiều, liền khoanh hai tay ở trước ngực, thản nhiên dựa ở cạnh cửa nói: “Không sai, ta là nữ nhân của hắn, tử nhỏ đã ngủ bên cạnh hắn. Ngươi có muốn nói gì nữa không?”

Định lực của tiểu cô nương vẫn còn kém lắm, bị ta nói như vậy, sắc mặt trắng bệch, lảo đảo ra sau hai bước, suýt ngã dưới đất. Ta nhíu mày nhìn nàng, trong lòng cảm thấy không đành lòng nhưng lại thấy có chút thoải mái.

Đột nhiên có một người đàn bà trung niên từ bên cạnh xông ra, chỉ vào mặt ta quát mắng: “Đừng hòng bắt nạt tiểu thư nhà ta! Đừng để ngôn ngữ ô uế của ngươi làm bẩn lỗ tai tiểu thư nhà ta!”

Ta vô tội hỏi lại. “Nàng hỏi, ta đáp, trả lời thật, sao lại dơ bẩn?” Sắc mặt Thi Sảnh Sảnh càng tái mét. Người đàn bà kia mắng: “Yêu phụ lớn mật! Dám vô lễ với tiểu thư! Người đâu, bắt ả!”

Ta bất đắc dĩ day day trán, rõ ràng người này cố tình gây sự mới đúng. Ta còn muốn nói lý với bà ta một chút, thì chớp mắt một cái đã thấy một đám quan binh bên cạnh.

Hai mắt ta sáng lên, hưng phấn “A!” một tiếng. Người đàn bà kia cũng hét lớn: “Ả muốn dùng ám khí! Bảo vệ tiểu thư!”

Khoảnh khắc tiếng kiếm rút khỏi vỏ khiến tóc gáy ta dựng đứng.

Ta mấp máy môi, chưa kịp nói bốn chữ “dĩ hòa vi quý”, một cây đại đao đã bổ tới trên đầu ta. Trải qua tôi luyện ở Nhân giới, tính tình ta đã kiềm chế rất nhiều, nhưng cũng không thể dễ dàng để người khác bắt nạt.

Mắt ta nhìn trừng trừng vào gã lính đầu tiên xông tới.

Không tu luyện pháp thuật, phàm nhân này bị ta dùng âm sát trừng, nháy mắt chân mềm nhũn, “bịch” một tiếng quỳ xuống lạy ta một lạy.

Đám người phía sau lại không thông minh, như ong vỡ tổ đánh về phía ta.

Ta niệm một cái quyết, cánh tay nhẹ nhàng vung lên, toàn bộ đám lính bao vây ta bị đánh bay. Ta giận dữ nói: "Làm người phải làm chú ý quan sát, xem xét thời thế."

Thi Sảnh Sảnh và người đàn bà kia bị âm khí quét qua, ngã xuống đất, giật mình sợ hãi nhìn ta. Ta tiến lên, vươn tay kéo người đàn bà đứng dậy, bà ta hét to một tiếng, ‘yêu quái’, rồi ù té chạy. Ta đành phải quay lại đỡ Thi Sảnh Sảnh.

Nàng lại ngoan ngoãn để ta kéo lên, ta phủi bụi trên mặt nàng nói: “Thích một người, cũng phải giữ được tôn nghiêm chính mình. Từ nay về sau đừng tìm tới cửa tra hỏi nữa. Mất mặt không nói làm gì, cố sức cũng không lấy lòng được. À, còn nữa, ba kiếp của Mạch Khê đều thuộc về ta. Nếu ngươi thật lòng muốn quyến rũ hắn, chờ hết ba kiếp rồi hãy tới.”

Ta nói những lời này đều là sự thật, nhưng không ngờ lọt vào trong tai nàng lại có ý nghĩa khác. Hốc mắt nàng đỏ lên, rơm rớm chực khóc, quay đầu bỏ chạy.

Ta dọn dẹp cửa nhà xong xuôi, lại bình tĩnh trở về phòng đọc thoại bản.

Ta nhớ vừa rồi đọc tới đoạn tài tử gặp mặt giai nhân, giai nhân vừa cưỡng hôn tài tử. Trò này đúng là không tầm thường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.