Tâm Phục Khẩu Phục - Kính Tử

Chương 9: Cai thuốc lá




Anh hỏi rất tự nhiên, câu hỏi đơn giản thẳng thắn không có ý che đậy, làm xóa tan bầu không khí mập mờ.

“Có liên quan gì đến anh à?”

Cố Trăn bình tĩnh muốn thu hẹp khoảng cách giữa hai người, Mạch Mang Mang lại kiên quyết chống cự. Anh không trả lời, vấn đề nhạy cảm giữa hai người bị khơi lên, không gian tĩnh lặng trong xe phút chốc bị phá vỡ.

Mạch Mang Mang bình tĩnh nhìn anh, nói: “Dật Thành không nhỏ, nếu như anh không muốn nhìn thấy tôi, thì cũng có rất nhiều cách để chúng ta không gặp nhau. Cho nên chuyện tôi có về nước hay không, anh không cần xen vào.” Một thoáng yên lặng, cảm thấy chưa đủ, cô nhanh chóng nói thêm: “Ngoại trừ lần trước do bất ngờ, tôi tin rằng sau này chúng ta chắc chắn sẽ không có chuyện gì để phải gặp nhau nữa.”

Cô đang ám chỉ đến lần gặp gỡ trước đó ở Tuyển Hằng, nhưng Cố Trăn chỉ cười khẽ, nói: “Bất ngờ?”

Lại một dòng máu ấm áp chảy ra trong khi Mạch Mang Mang chưa có sự chuẩn bị nào, cô chỉ mặc một cái quần lót mỏng bên trong, nếu không xuống xe chắc chắn sẽ làm bẩn ghế. Cô không muốn phải khó xử trước mặt Cố Trăn, nên đẩy vai anh một cái: “Tránh ra.”

Không ngờ rằng Cố Trăn vẫn giữ nguyên tư thế đó, một chút di chuyển cũng không có, cô miễn cưỡng nhấc người lên, vô tình lướt qua môi anh, khiến hơi thở anh trầm xuống. Mạch Mang Mang muốn thoát ra nhưng cánh tay bị anh đè lại, cổ họng cô khô khốc, nhịp tim dao động, bị ngực anh đè lên.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Mạch Mang Mang thở gấp, quay mặt sang chỗ khác. Nhưng Cố Trăn vẫn duy trì tư thế cũ, cô chỉ có thể cúi đầu nhìn, màn hình điện thoại hiển thị tên con trai của người bạn làm ăn cùng Mạch Thành gọi đến. Như thường lệ, cô ấn nút từ chối nghe.

Từ lâu cô đã mang chấp niệm, không muốn quen bất kì người lạ nào khác, nếu cô không thích sẽ không để cho họ có bất kỳ cơ hội nào bước vào cuộc sống của cô. Khi ở Mỹ là như vậy, sau khi về nước, số người theo đuổi cô cũng không ít nhưng cô không để tâm đến bất kỳ ai.

Người bên kia gọi ba lần, Mạch Mang Mang cũng ngắt máy ba lần, lúc tiếng chuông điện thoại vang lên lần thứ tư, cô ấn nút nghe rồi áp lên tai.

Cố Trăn lặng lẽ theo dõi suốt cả quá trình: “Sao không cúp nữa?”

Mạch Mang Mang lạnh lùng nói: “Là tôi đặt cơm hộp.”

Cố Trăn lui về ghế lái, Mạch Mang Mang tháo dây an toàn ra, đẩy cửa xuống xe. Nhiệt độ bên ngoài và bên trong xe chênh lệch rất lớn, nóng lạnh thay đổi luân phiên, cô quay đầu lại liếc nhìn máy điều hòa đang lặng lẽ hoạt động.

Trên chỗ ngồi xuất hiện vết máu, váy sau mông của cô cũng bị nhuốm một vệt lớn sẫm màu, rơi vào mắt Cố Trăn.

Mạch Mang Mang rút giấy ướt từ trong túi xách ra, động tác cúi đầu lau chùi của cô vô cùng lúng túng, thế nhưng vệt máu không bớt đi mà lại càng lan rộng ra thành hình dạng bất thường.

Sau khi cô bận rộn lau chùi một hồi, thì Cố Trăn mới nói nhỏ: “Không cần bận tâm đâu.”

Mạch Mang Mang ngồi dậy, phóng tầm mắt nhìn ra xa, đã gần mười một rưỡi, mặc dù trời đã rất khuya rồi, nhưng quảng trường nhỏ trước cổng chung cư vẫn ồn ào nhộn nhịp, tiếng nhạc chói tai, các bà, các dì mang đèn tự nhảy múa thành vòng tròn theo nhịp điệu, xung quanh cũng có rất nhiều người đứng xem. Nếu như cô đi qua đó, vệt máu trên váy chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.

Mạch Mang Mang đứng yên tại chỗ, gọi điện thoại cho người môi giới bất động sản, Cố Trăn cũng không hối thúc, hạ thấp cửa sổ xe xuống, châm một điếu thuốc.

Anh vẫn duy trì thói quen trước kia, tuy ít hút thuốc, nhưng lại không bỏ được.

Trước đây, Cố Trăn được biết đến là học sinh ưu tú trong học tập, rất ngoan ngoãn, chỉ có Mạch Mang Mang biết đến một mặt khác của anh. Thậm chí anh còn không quan tâm đến nội quy trường học hơn so với cô, dù lớp học đều bị nhà trường giám sát rất chặt chẽ nhưng hai người vẫn lén lút yêu nhau một thời gian dài. Cô vốn không thích mùi thuốc lá, mỗi lần thấy cô tỏ vẻ khó chịu khi thấy anh hút thuốc, Cố Trăn cũng không quan tâm, sau đó đến khi họ chính thức yêu nhau, anh mới không hút thuốc nữa.

Làn khói thuốc len lỏi giữa những ngón tay anh, một ít tàn thuốc rơi xuống, Cố Trăn tùy ý để khuỷu tay khoác lên cửa sổ, gõ nhẹ một cái, tàn thuốc rơi xuống, bị gió thổi bay, chỉ thấy những đốm lửa nhỏ trong không trung.

Người môi giới bên bất động sản xin lỗi, nói: “Thật xin lỗi cô Mạch, quảng trường không thuộc quyền kiểm soát của chúng tôi”. Những câu giống như thế này Mạch Mang Mang đã nghe đến chán ngấy, cô buồn bực, hỏi: “Tại sao muộn như vậy vẫn còn chưa kết thúc?”

“Chúng tôi cũng không biết.”

Phía sau có động tĩnh, cô nhìn sang bên cạnh, Cố Trăn đã xuống xe, đi tới bên cạnh ghế phụ.

Người môi giới bên bất động sản nói trong điện thoại: “Cô có thể thử gọi đường dây nóng của chính phủ…” Mấy câu tiếp đó cô cũng không chú ý nghe nữa mà tập trung nhìn vào Cố Trăn, anh kẹp điếu thuốc, tay buông thõng xuống: “Huyện Hoài Lâm cuối tháng sẽ tổ chức cuộc thi hoạt động văn hóa cho người trung niên và người cao tuổi. Bọn họ đang dàn dựng và luyện tập tiết mục.”

“Đây là ý tưởng của anh sao?”

“… Không phải.”

Mạch Mang Mang như muốn trút hết bất mãn trong lòng, nói: “Gần không phải thôi nhỉ.”

“Mạch Mang Mang, em có uống say không đấy.”

Gió đêm lạnh buốt thổi qua, cô không khỏi rùng mình, vai co rúm lại..

“Hôm nay 16 độ.” Cách một tầng khói thuốc mỏng manh, Cố Trăn tùy tiện nói: “Mặc váy hai dây, lại còn uống rượu lạnh.”

Anh không nói nhiều, đứng nhìn cô chật vật.

Cố Trăn đặt điện thoại di động phía trước mui xe, nói: “Kỳ sinh lý cũng là bất ngờ, đúng không? Em có nghĩ tới hay không, tại sao lần nào tôi gặp em cũng là bất ngờ?”

Bọn họ đứng đối diện nhau chìm trong màn đêm mờ mịt, gió thổi khiến tóc cô bay loạn lên, cô liền vén tóc qua tai: “Nếu không phải do anh, bây giờ tôi đã về nhà rồi”. Công bằng mà nói, nếu không phải đi cùng Cố Trăn, bây giờ cô có lẽ đang ở một quán bar nào đó hoặc là cục cảnh sát.

Cố Trăn cũng không muốn tranh luận nhiều, lấy áo vest từ ghế sau ra, quay về phía Mang Mang, hơi chùng đầu gối xuống thấp hơn cô, tay vòng ra sau thắt lưng cô, cột áo khoác che lại vệt máu, tư thế anh làm giống như anh đang ôm cô vào lòng vậy.

Ánh sáng mờ ảo phác họa đường nét anh tuấn trên khuôn mặt Cố Trăn, anh cẩn thận lấy hai ống tay áo buộc lại giúp cô.

Áo vest phủ lên bụng cùng chân cô, cảm giác rất nặng, Mạch Mang Mang rũ mắt, giọng nói khô khốc: “Vậy tôi làm sao trả lại cho anh đây?”

“Không phải là em muốn chúng ta không gặp lại nhau nữa sao?”

Cố Trăn hời hợt nói: “Em cứ vứt nó đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.